Chương 24

Đêm trước ngày đi thị sát, Cao Lộng Ngọc cũng đưa cho Lý công công một cuộn chiếu chỉ, bên trong chính là tên những vị đại thần được tham gia trong chuyến thị sát này. Lần này đi, đại vương mang theo Tần tiệp dư mà mình tối sủng ái, cùng với bốn vị hoàng tước.

Trời vừa sáng, Tần Hoàn đã nôn nóng lay người Cao Lộng Ngọc, lúc này bên ngoài cửa sổ vẫn còn nhuốm sắc xanh nhạt. Cao Lộng Ngọc bị Tần Hoàn lay tỉnh, mệt mỏi đem nàng kéo trở về trong lòng, sau đó lại tiếp tục ngủ.

Tần Hoàn: "..."

"Đại vương~" Tần Hoàn cúi xuống gặm gặm quai hàm của Cao Lộng Ngọc, chớp mắt làm nũng: "Mau lên, trời sáng rồi a~"

Cao Lộng Ngọc giả điếc, tiếp tục ngủ.

"Nha, đại vương!" Tần Hoàn chuyển sang gặm gặm cái cằm duyên dáng của Cao Lộng Ngọc, trong giọng nói đã có chút gấp gáp: "Mau mau dậy a."

Cao Lộng Ngọc đem Tần Hoàn nhấn vào trong lòng, không cho nàng nháo nữa, bản thân cũng lần nữa tiến vào mộng đẹp.

Dù la hét cỡ nào, Cao Lộng Ngọc cũng không chịu dậy, Tần Hoàn bất mãn phồng má, suy nghĩ cách đánh thức đế vương ham ngủ này.

Nghĩ a nghĩ, cuối cùng cũng nghĩ ra, Tần Hoàn che miệng cười, đem vạt áo nới lỏng ra, chồm người đến trước mặt đế vương ham ngủ, nhẹ nhàng phóng xuất cầu yêu quân quý tin tức tố.

Không ngoài dự đoán, Cao Lộng Ngọc liền tỉnh ngủ, đưa mắt nhìn tiểu đông tây trong lòng mình, nhấc lên khóe môi.

"Là sao đây? lại muốn ta ăn nàng sao?"

Tần Hoàn xấu hổ đỏ bừng mặt: "Không có, ta chỉ muốn đánh thức ngài thôi!"

"Còn sớm mà, ngủ thêm một chút đi."

Nói xong, Cao Lộng Ngọc lại muốn đi tìm Chu Công đánh cờ.

"Nha, đừng có ngủ nữa mà!" Tần Hoàn đưa tay nắn mặt của Cao Lộng Ngọc, bĩu bĩu môi: "Nếu ngài thích ngủ như vậy thì sao buổi tối không hảo hảo ngủ đi, cứ phải giày vò ta!?"

Cao Lộng Ngọc vẫn nhắm mắt, thản nhiên nói: "Nếu nàng còn nói nữa, ta liền đối nàng giống như tối hôm qua."

Tần Hoàn liền che miệng, bất mãn xoay lưng lại, đẩy đẩy cánh tay đang ôm nàng của Cao Lộng Ngọc ra.

"Đừng nháo, để ta ôm một lúc nữa."

"Không cho!"

Tần Hoàn bắt đầu lăn vào sát trong tường, không để cho Cao Lộng Ngọc ôm. Mà chính nàng lại không biết lăn vào sát tường rồi là không còn chỗ để trốn, Cao Lộng Ngọc chỉ cần nhích người thêm một chút, liền có thể dễ dàng giam giữ Tần Hoàn.

"Buông ra!"

"Đừng nháo nữa." Cao Lộng Ngọc ở trêи tấm lưng trần của Tần Hoàn hôn vài cái, dịu dàng vuốt ve vài cái: "Ngủ thêm một chút nữa đi."

Tần Hoàn giãy không ra, đành để Cao Lộng Ngọc hôn, sau đó liền như thế nào ngủ quên mất cũng không biết.

Đến khi bị lay dậy thì trời đã sáng trong, Tần Hoàn an ổn nằm ở trong lòng của Cao Lộng Ngọc, xung quanh thấy Xuân Nhiêu và Đào Nhi đang tất bật đem hành lý chất lên xe ngựa.

"Dậy rồi sao?"

Tần Hoàn dụi mắt, mơ mơ màng màng hỏi: "Vẫn chưa khởi hành sao?"

"Vẫn chưa, còn rất sớm, ăn sáng rồi đi."

"Ân."

Vừa vặn Tiểu Vệ Tử cũng đang mang tảo thiện vào, đặt ngay ngắn ở trêи bàn, sau đó lui về phía sau hầu hạ chủ tử dùng bữa.

Tần Hoàn không thoải mái dựa vào người Cao Lộng Ngọc, hơi đưa tay xoa thắt lưng tê buốt của mình.

"Không thoải mái à?"

"Một chút."

Cao Lộng Ngọc nâng tay giúp Tần Hoàn xoa bóp thắt lưng, ôn nhu nói: "Còn hay không không thoải mái?"

"Đỡ hơn nhiều rồi."

Tần Hoàn cựa quậy một chút, tìm tư thế thật thoải mái, đem cả người vùi vào trong lòng của Cao Lộng Ngọc.

Như thế nào lại thơm như vậy a!?

Tần Hoàn mở to mắt nhìn Cao Lộng Ngọc, hỏi: "Mới vừa tắm xong sao?"

"Ân."

Tần Hoàn nhìn lại chính mình, cũng đã được thay y phục mới, cả người cũng không còn cảm giác khó chịu, một đợt hương hoa thoang thoảng khắp người.

Các nàng dùng chút tảo thiện rồi nhanh chóng rời khỏi Thiên Danh điện, dù cho Cao Lộng Ngọc có sủng ái Tần Hoàn đến mức nào, cũng không thể cứ như vậy bồng nàng ra ngoài, đành phải để nàng tự một mình đi.

Lúc ra đến nơi, đã có rất nhiều người đợi sẵn ở bên ngoài, thấy Cao Lộng Ngọc đến liền quỳ xuống hành lễ.

Cao Lộng Ngọc phất tay, nói vài lời có lệ, rồi quay sang nói với Tần Hoàn, nào ngờ người cũng không nhìn thấy nữa.

Tần Hoàn bị con ngựa bạch mao ở gần đó thu hút, bỏ lại Cao Lộng Ngọc chạy đến vuốt bờm ngựa, nào ngờ con ngựa lại có ác cảm với nàng, liền quẹt quẹt móng chân xuống đất vang lên tiếng lạt xạt, phì phì thở một tiếng.

"Nha, tiểu bạch mã, thật khả ái nha!"

Cao Lộng Ngọc bất mãn đến chỗ Tần Hoàn, nói: "Nàng làm cái gì ở đây vậy?"

"Nha, đại vương, ta muốn cưỡi ngựa."

"Nàng là quân quý, cưỡi ngựa làm gì, lên kiệu ngồi đi."

Tần Hoàn bĩu môi giận dỗi: "Ta không biết, ta muốn cưỡi ngựa! cưỡi ngựa!"

Ở trước mặt nhiều người như vậy, Tần Hoàn lại giở tính tình, Cao Lộng Ngọc muốn bao che cũng không được, đành lạnh giọng phân phó.

"Đưa Tần tiệp dư lên kiệu đi."

Xuân Nhiêu và Đào Nhi vâng lệnh đưa Tần Hoàn đi. Nhưng Tần Hoàn không chịu, liên tục đòi cưỡi ngựa cho bằng được, oán hận nhìn Cao Lộng Ngọc, hai chữ "hôn quân" chưa kịp thoát ra đã bị nàng ấy trừng cho một cái, vội vàng ngậm miệng lại.

Ở cách đó không xa, mành xe của một cỗ xe ngựa được nâng lên, sau đó vang lên tiếng nói trong trẻo của một nữ nhân.

"Cái Tần tiệp dư đó cũng không được sủng ái như lời đồn đi."

"Vâng, nương nương." Cung nữ bên cạnh nhỏ giọng nói: "Rất có thể tất cả cũng chỉ là lời đồn."

Nữ nhân buông mành xe ra, trở lại vào trong, nghiêng người dựa vào thành xe, phiến môi phủ một tầng yên chi đỏ kiều mị nở nụ cười.

"Ta cũng thật muốn xem cái Tần Hoàn đó có bản lĩnh lớn đến đâu."

Bên ngoài truyền đến tiếng nói: "Chiêu nghi nương nương, tam điện hạ có nhắn, nương nương cần gì có thể nói với ngài."

"Hảo."

Trịnh Chiêu nghi cong khóe môi, đưa mắt nhìn ra ngoài khung cửa nhỏ bên thành xe, ổn trọng nói: "Cao Nhã Tề, nuôi ngươi coi như không uổng công bản cung."

Cung nữ Lục Như nhìn quanh, nói nhỏ: "Nương nương, thần nghe nói thất điện hạ sau khi vỡ lòng sẽ cầu xin đại vương tìm Trầm Sung viên."

(Chiêu nghi, Tu nghi, Sung viên đều là danh hào phong cho các nữ nhân ở hậu cung, không phải tên.)

"Ai, mẫu tử tình thâm, thật là cảm động a." Trịnh Chiêu nghi cười nói: "Nhưng Cao Cảnh Quyên nghĩ nó có thể tìm được Trầm Sung viên sao? chỉ sợ bây giờ ả ta chỉ còn cái xác không hồn, dám tranh giành người với bản cung, ả ta cũng chán sống rồi."

"Chiêu nghi nương nương nói phải." Lục Như nói tiếp: "Sớm hay muộn tam điện hạ cũng sẽ thượng vị, ngày tháng sắp tới của Hiền phi nhất định không an ổn."

"Cái Cao Trường Ca đó nghĩ đấu với nhi nữ của bản cung sao?" Trịnh Chiêu nghi khanh khách cười: "Đúng là không tự lượng sức mình, lúc đầu bản cung còn lo lắng nhìn cái bụng của Tần tiệp dư, nhưng ả ta vốn không được sủng ái, ta cũng chẳng cần phải tốn sức lo lắng làm gì."

"Vâng, nương nương."

...

"Nương nương, dùng chút cao điểm đi, ngài từ trưa đến giờ không có ăn gì, sẽ chịu không nổi mất."

Tần Hoàn tức giận nói: "Ta không muốn ăn, tất cả đều mang xuống đi!"

"Nhưng mà nương nương..."

"Ta nói mang xuống!"

Xuân Nhiêu liếc nhìn cung nữ đáng thương bị mắng, nói: "Ngươi lui xuống đi, nương nương đang tức giận, không muốn ăn gì đâu."

"Vâng!"

Đợi khi tiểu cung nữ đi rồi, Xuân Nhiêu mới nói: "Nương nương ngài làm sao vậy? vừa rồi còn rất tốt kia mà."

"Rõ ràng là ta chỉ muốn cưỡi ngựa, nàng không cho thì thôi, lại còn mắng ta hồ nháo, đúng là quá đáng mà!" Tần Hoàn càng nói, hốc mắt càng đỏ lên, ủy khuất đến mơ hồ thấy được cả nước mắt: "Nàng chính là chán ghét ta phiền phức mà, vậy mà lúc trước ta lại ngu ngốc muốn sinh con cho nàng, tức chết ta mà!!!"

"Nương nương thỉnh bớt giận."

Xuân Nhiêu đem Tần Hoàn đang đấm đá cái nệm xe ngăn lại, nói: "Ngài đừng như vậy a, đại vương nhất định cũng có lý do cho nên mới làm như thế."

"Cái gì lý do? Lý do của nàng chính là chê chán ta phiền phức mà!!!"

Nói xong, Tần Hoàn liền vùi đầu vào gối khóc hô một trận.

"Nương nương a..."

Xuân Nhiêu khuyên nhủ thế nào, Tần Hoàn cũng không nghe lấy một lời, chán nản đi ra ngoài.

Vừa bước ra đã nhìn thấy những hạt tuyết trắng xóa rơi xuống, Xuân Nhiêu thầm than không ổn, nơi này thâm sơn cùng cốc, so với trong thành thì mùa đông ở đây kéo dài hơn, đến giờ vẫn còn tuyết rơi.

"Người đâu, mau mang hỏa lô huân ấm kiệu của nương nương, nương nương chịu không được lạnh đâu!"

"Vâng!

Tần Hoàn tương đối nhạy cảm với lạnh, đi vào địa phận có tuyết rơi, nàng liền hắt hơi một cái rõ to, bắt đầu phát run, cuộn người vào trong chăn ấm. Nhưng càng đi sâu vào, trời càng thêm lạnh, hai vai Tần Hoàn run lên, ngã ra sàn lăn qua lăn lại cho ấm.

Xuân Nhiêu cùng Đào Nhi mang hỏa lô vào, vừa vặn thấy Tần Hoàn đang lăn trêи sàn, liền sợ đến tái mặt vội vàng đặt hỏa lô xuống, dìu nàng ngồi dậy.

"Nương nương, ngài làm sao vậy?"

"Lạnh..."

Đào Nhi nhanh nhẹn mang hỏa lô đặt ở bốn góc kiệu xe, mặc dù nhiệt độ trong xe đã tăng lên, nhưng Tần Hoàn vẫn lạnh đến mặt mũi trắng bệt.Xuân Nhiêu lấy hết chăn bọc quanh người Tần Hoàn, tay vô tình chạm vào da tay của nàng, đều lạnh như băng rồi.

"Nương nương, ngài không sao chứ?"

"Lạnh... rất lạnh..."

"Không tốt rồi." Xuân Nhiêu nói: "Nương nương thân thể nhu nhược, chịu không được lạnh, nếu cứ như vậy chỉ sợ nương nương trụ không nổi."

Đào Nhi nói: "Hay là gọi đại vương."

"Không được gọi nàng!" Tần Hoàn nghiến răng nghiến lợi chống chịu cái lạnh: "Cho dù chết, ta cũng không tìm đến nàng."

"Nương nương, đã đến lúc nào rồi, ngài còn giận dỗi a?"

"Mặc kệ ta!"

Đào Nhi thở dài, nói: "Để Đào Nhi đi gọi Thái y."

"Mau đi đi."

Đào Nhi nhanh nhẹn đi ra ngoài, xốc mành xe lên, cũng may xe ngựa đi chậm nên nàng có thể từ trêи xe nhảy xuống, đi qua kiệu xe của Thái y.

Vừa vặn Cao Trường Ca nhìn thấy nàng, gọi: "Đào Nhi!"

Đào Nhi dừng trước mặt Cao Trường Ca, cung kính nói: "Đại điện hạ."

"Ngươi làm gì ở đây? sao không đi chăm sóc cho Tần tiệp dư?"

"Tần tiệp dư thân thể yếu ớt, chịu không được lạnh, cho nên nô tỳ đi gọi Thái y."

"Được, đi đi."

Cao Trường Ca nhíu mày suy nghĩ, cuối cùng lại chọn thúc ngựa đến gần kiệu của Tần Hoàn, xoay người nhảy lên trêи kiệu, đem mành xe xốc lên.

Xuân Nhiêu còn tưởng Đào Nhi trở về, nào ngờ nhìn thấy Cao Trường Ca, vội vàng quỳ xuống hành lễ: "Đại điện hạ."

Cao Trường Ca phất tay, tiến vào trong kiệu, nhìn thấy Tần Hoàn bị quấn kín bởi một đoàn lại một đoàn chăn, nhưng vẫn lạnh đến phát run, không khỏi lo lắng một phen.

"Nàng như thế nào lại chịu lạnh kém như vậy? không mang theo áo ấm sao?"

Tần Hoàn run rẩy, hai phiến môi mấp máy nói: "Không cần ngài quan tâm, ta tự lo cho mình được."

"Để ta xem một chút."

"Ta nói không cần!" Tần Hoàn hất tay Cao Trường Ca ra, run rẩy nói: "Đừng giở trò mèo khóc chuột, rời khỏi đây ngay cho ta!"

Vừa vặn lúc đó Đào Nhi trở về, dẫn theo Thái y.

Thái y nhanh chóng vào xem bệnh cho Tần Hoàn, giúp nàng châm vào mấy huyệt vị, vẫn chẳng khá hơn chút nào, còn phát sốt nữa.

"Nương nương như thế nào lại chịu lạnh kém như vậy a?" Thái y đau đầu nói: "Bây giờ chỉ có thể dùng vài thang thuốc giữ ấm cơ thể, các ngươi nấu cho nương nương một ít thức ăn nóng, càng nóng càng tốt."

"Vâng."

Tần Hoàn co cụm người thành một đoàn, mặt cũng đỏ lên vì sốt, nhưng vẫn run rẩy khi có cơn gió lạnh thổi qua.

Cao Trường Ca cúi người xem thần sắc của Tần Hoàn, lo lắng nói: "Làm sao rồi? sao lại sốt như vậy a?"

"Quân quý thân thể yếu đuối cũng không phải chuyện lạ, chỉ là nương nương mẫn cảm với trời lạnh, cho nên mới trở thành như vậy."

"Nàng sẽ không sao chứ?"

"Chuyện này thần không đoán trước được, nếu cứ như vậy, e không phải cách hay."

Cao Trường Ca nhướn mày, đối Thái y nói: "Phải cứu được nàng, nếu không bản vương trị tội ngươi."

"Vâng, điện hạ."