Chương 23

Cao Lộng Ngọc hơi cười, vuốt ve thắt lưng của Tần Hoàn, nói: "Làm sao bây giờ?"

"A?" Tần Hoàn ngẩng đầu lên: "Làm sao a?"

"Ta lại muốn ăn nàng rồi."

"..."

Mặt Tần Hoàn một trận đỏ bừng, há miệng cắn mạnh vào vai Cao Lộng Ngọc một cái, vừa bất mãn vừa xấu hổ trừng trừng mắt.

Cao Lộng Ngọc cong môi mỉm cười, ở bên tai Tần Hoàn thổi một luồng nhiệt khí, nho nhỏ nói: "Cho ta lần nữa được không?"

"Ngài như thế nào lại thích loại chuyện này như vậy?" Tần Hoàn e lệ trừng mắt: "Người ngoài còn nghĩ ngài lần đầu chạm vào quân quý nữa."

Ngay cả Cao Lộng Ngọc cũng không hiểu tại sao lại như vậy, nhưng chỉ cần ở bên Tần Hoàn, sẽ dễ dàng khao khát chạm vào thân hình nhỏ bé đó, sẽ mong muốn được bảo hộ nàng ấy.

Tần Hoàn đưa mắt nhìn xung quanh, cảm thấy bốn phía yên ắng không có người qua lại, mới gật đầu đồng ý với Cao Lộng Ngọc.

Cao Lộng Ngọc kéo nhẹ một cái liền đem y phục khoác hờ trêи người Tần Hoàn kéo xuống, dưới ánh trăng bạc, làn da trắng nõn phủ một tầng quang vựng mê người, vẫn còn lưu lại hôn ngân xinh đẹp.

Đặt Tần Hoàn nằm ngay ngắn trêи trường kỷ, Cao Lộng Ngọc xoay người phủ lên nàng, triền miên hôn môi, ɖu͙ƈ vọng cũng chầm chậm tiến vào.

"Hô..."

Thân thể Tần Hoàn căng cứng, kịch liệt hô hấp, cũng may cơ thể nàng không mất nhiều thời gian để tiếp nhận, nếu không liền đau đến không thể thở.

"Hoàn nhi..."

"Ưʍ..."

Tần Hoàn bám trụ lấy vai của Cao Lộng Ngọc, liên tục hấp khí, thắt lưng vặn vẹo, tạo cơ hội cho ɖu͙ƈ vọng bành trướng tiến sâu vào cơ thể nàng.

Cao Lộng Ngọc hít sâu một hơi, chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu!

Một trận lại một trận triền miên, như không thấy điểm dừng, mấy lần cố ngăn cản bản thân vượt qua sóng triều, nhưng vẫn trầm luân trong ái tình của đối phương.

"Đại vương... đừng như vậy... trở về được không...hô..."

"Hoàn nhi ngoan, ở đây không có ai đâu..."

"Ô... nhưng mà... như thế nào lại sâu như vậy... đại vương..."

"Thế nào? thoải mái hay không?"

"Ưʍ... không... một chút cũng... hô... không... chậm một chút..."

"Tiểu đông tây, nàng nói không thoải mái, thế nào lại giữ ta chặt như vậy?"

"Hô... ta mới không có!"

Tiếng nức nở nho nhỏ vang vọng trong tiểu đình, ánh sáng từ trản đèn soi tỏ hai người đang quấn quýt với nhau, dưới trăng cùng nhau thề hẹn.

Loạt xoạt tiếng bước chân vang lên, xa xa một bóng bạch y đứng cách đình viện khoảng hai mươi bộ, trong tâm một trận tê buốt. Rõ ràng chính là thê tử nàng dùng kiệu hoa tám người khiêng đón về phủ, lại phải dâng lên cho nữ nhân khác, đau đớn hơn còn là mẫu hoàng của mình.

Như thế nào cũng không cam tâm tình nguyện.

Như thế nào cũng cảm thấy rất hối hận.

Có một loại tình cảm, chính là khi mất đi rồi, thì vĩnh viễn cũng không có lại được, bi thương hơn chính là lúc mất đi rồi mới nhận ra bản thân đã cảm động trước tình cảm của đối phương.

Mây đen kéo đến, từng hạt mưa nặng nề rơi xuống, phủ lên mái ngói đỏ, tưới mát những gốc cây ngọn cỏ.

Tần Hoàn cuộn người trong lòng Cao Lộng Ngọc, hơi rướn người đưa tay ra ngoài, đón từng hạt mưa rơi xuống, vui vẻ cười khiến đôi mắt cong thật xinh đẹp. Cao Lộng Ngọc giữ lấy thắt lưng của Tần Hoàn, sợ nàng sẽ ngã xuống, ở bên tai nàng nói gì đó, rồi lại cười thật xinh đẹp. Tần Hoàn nghiêng người lắng nghe những lời Cao Lộng Ngọc vừa nói, khóe môi cong lên, bàn tay lướt qua mũi của nàng ấy, nhéo một cái.

Kéo nhẹ y phục của Tần Hoàn lên, Cao Lộng Ngọc ở trêи bờ vai trần của nàng hôn một cái, nói: "Ta đưa nàng về, ở đây nữa sẽ thật sự cảm lạnh."

"Nhưng trời đang mưa."

"Không sao, đi một chút là đến rồi."

Tần Hoàn nghiêng đầu suy nghĩ, cúi người cởi phi phong của mình ra, trùm lên đầu của Cao Lộng Ngọc, cười lộ ra chiếc răng nanh nho nhỏ.

"Nhưng vậy không sợ nước mưa làm ướt người rồi."

Cao Lộng Ngọc nâng khóe môi, điểm lên mũi Tần Hoàn một cái: "Tiểu đông tây!"

Tần Hoàn tinh nghịch mỉm cười, để Cao Lộng Ngọc ôm lên, đem cơ thể nhỏ rúc vào lòng nàng ấy, an ổn dựa dẫm, đem hương thơm ngọt ngào trêи cơ thể ấy khắc sâu vào trong lòng.

Mặc kệ người khác bên ngoài nói thế nào, mặc kệ Cao Lộng Ngọc từng yêu qua ai, từng có bao nhiêu đứa con, nàng đều không quan tâm, chỉ cần có thể ở bên nàng ấy, cái gì cũng có thể đánh đổi.

Mưa thấm ướt gót giày thêu hoa, tay áo liên hoa phần phật bay, bạch y như tuyết, ẩn dưới hàng cây đào, phi thường mỹ lệ.

=====================

Sáng sớm, sau khi tiễn Cao Lộng Ngọc lâm triều, Tần Hoàn buồn chán ngồi bốc vỏ hạnh đào để ăn. Dạo này nàng rất thích ăn loại quả khô này, vị ngọt ngào trêи đầu lưỡi cùng hương thơm béo ngậy, thật kϊƈɦ thích vị giác a.

Đang đập hạnh đào, Tần Hoàn nghĩ gì đó, liền ngẩng đầu lên hỏi: "Xuân Nhiêu, có khi nào ta mang thai rồi không?"

Xuân Nhiêu làm rơi quả hạnh đào trêи tay, há hốc mồm: "Nương nương ngài mới nói..."

"Ta dạo này cứ cảm thấy mệt mỏi, buồn ngủ nữa."

Xuân Nhiêu không nể tình nói: "Vậy là nương nương không có mang thai rồi."

"Hả!? Tại sao?"

"Ngài lúc nào chẳng than mệt mỏi buồn ngủ, mấy lần gọi thái y đều nói không có thai, lần này nhất định cũng vậy. Hơn nữa hôm qua nương nương cùng đại vương đến tận canh tư mới trở về Thiên Danh điện, mệt mỏi buồn ngủ cũng là chuyện thường a~"

Tần Hoàn chán nản ném cái vỏ hành đào, đi qua ghế quý phi ngồi xuống, không vui nói: "Làm ta còn tưởng mang thai rồi chứ."

"Nương nương không nên nôn nóng như vậy, quân quý ít nhất phải dưỡng thân thể nửa năm mới có thể hảo hảo sinh một tước quý khỏe mạnh được." Xuân Nhiêu bưng khay hạnh đào đã bóc vỏ đưa cho Tần Hoàn: "Nương nương vội vã muốn mang thai như vậy, không khéo lại ảnh hưởng đến sức khỏe của tiểu hoàng tước nữa đó."

"Ngươi nói cũng đúng." Tần Hoàn cầm quả hạnh đào lên cắn một cái, nhai rột rột ở trong miệng: "Nương ta cũng nói qua, chỉ là ta thật muốn sinh cho đại vương một đứa nhỏ, ta cách tuổi nàng xa như vậy, không mau mau chuẩn bị chỉ sợ..."

"Nương nương ngài đừng nên lo lắng chuyện này." Xuân Nhiêu cười nói: "Tước quý không như quân quý chúng ta đâu, tước quý tuổi thọ cũng dài hơn quân quý, chỉ cần ngài điều dưỡng hảo, sớm cũng sẽ mang long loại mà."

Tần Hoàn nhún nhún vai, mỉm cười nói: "Ta cũng còn trẻ, không vội, để từ từ. Dù gì đại vương cũng có bảy hài tử rồi, ta từ từ sinh con cho nàng cũng được."

Xuân Nhiêu nghĩ đến điều gì đó, lại nói: "Nương nương, đại vương có từng đáp ứng qua sẽ cho ngài cùng tiểu hoàng tước tương lai danh phận hay không?"

"Cái gì danh phận a?" Tần Hoàn bóc vỏ hạnh đào ra, đem quả khô cho vào miệng, vừa nhai vừa hỏi: "Ngươi nói vậy là ý tứ gì?"

Xuân Nhiêu nhìn quanh, sau đó đến bên cạnh Tần Hoàn, nhỏ giọng nói: "Nương nương ngài không biết sao? thật ra tất cả các nương nương trong hậu cung đều không có danh phận, tên cũng không được ghi vào hoàng tộc Cao gia, chẳng ai được đại vương thừa nhận là thê tử a, sau này có chết cũng không có cơ hội chôn ở hoàng lăng. Hơn nữa các hoàng tước thạc quân cũng đều không có tên trong hoàng tộc Cao gia, nói dễ nghe là vẫn chưa được ghi tên, nói khó nghe chính là những đứa con không được đại vương thừa nhận."

Tần Hoàn chấn kinh, trợn lớn mắt: "Còn có chuyện này nữa sao?"

"Phải a, vì thế nương nương nên vì bản thân suy nghĩ một chút." Xuân Nhiêu nhìn quanh, nói: "Không nên sớm như vậy sinh hài tử, trước giành lấy sủng ái của đại vương, tìm cách để được đề tên trong hoàng tộc Cao gia a."

"Cái này..." Tần Hoàn mím mím môi: "Đại vương cũng thật vô tình, dù gì cũng là thê tử hài tử của ngài kia mà."

"Nương nương ngài đừng nên thương cảm người khác, ngài vì người khác mà lo lắng, họ càng lợi dụng lòng tốt của ngài để hãm hại ngài a." Xuân Nhiêu nói tiếp: "Ở trong cung, phải tự biết lo cho chính mình, nếu không chỉ sợ không còn mạng để sống."

"Hảo, ta biết rồi."

Tần Hoàn nhíu nhíu mày suy nghĩ, vẫn nghĩ không thông suốt, liền mất tâm trạng, không ăn nổi hạnh đào nữa.

Bên ngoài đột nhiên nổi lên từng đợt ồn ào, sau đó là tiếng đập cửa chấn động cả Thiên Danh điện.

"Tần tiệp dư, ngươi ra đây cho ta!"

Tần Hoàn nhìn ra ngoài, hỏi: "Có chuyện gì thế?"

"Nô tỳ không biết, để nô tỳ đi xem thử."

Nói xong, Xuân Nhiêu đứng dậy đi ra ngoài xem thử, vừa vặn thấy Đào Nhi đi vào, các nàng trao đổi một chút để biết tình hình bên ngoài.

Lát sau Xuân Nhiêu quay trở lại, nói: "Là Ngũ công chúa."

"Ai, nàng cuối cùng cũng tìm đến rồi a."

Tần Hoàn đứng dậy, phủi sạch tay áo của mình, muốn đi ra ngoài xem thử.

"Nương nương, vì cái gì mà ngũ công chúa lại đến đây làm loạn a?"

"Nàng nhất định nghe ai đó xúi giục nói ta hãm hại mẫu phi nàng rồi đây." Tần Hoàn chán nản thở dài: "Cũng may là ta chưa mang thai, nếu không họ lại chuyển hướng sang hài tử của ta thì khổ."

Nói xong cũng ra được đến đại môn, Tần Hoàn đến cung nữ lập tức tản ra, vô tình tạo cơ hội cho Cao Phiên Khâu chạy đến túm lấy hai vai của Tần Hoàn.

"Hồ ly tinh, ngươi rốt cuộc đã nói cái gì mà mẫu phi ta lại bị đưa đến Hình bộ!?" Cao Phiên Khâu khóc lóc đến hai mắt sưng húp, liên tục gào la: "Ngươi cái tiện nhân, dám hãm hại mẫu phi của ta!"

Tần Hoàn liếc nhìn Đào Nhi, nàng liền hiểu ý chạy đến ngăn Cao Phiên Khâu lại. Dù giãy thế nào cũng không thể giãy ra được, Cao Phiên Khâu một thân yếu ớt quân quý, không thắng nỗi Đào Nhi là công tước, nên đành phải ngừng giãy tích thể lực.

Tần Hoàn xoay người đi vào trong Thiên Danh điện, cũng bảo Đào Nhi dẫn Cao Phiên Khâu cùng theo vào.

An ổn ngồi trêи ghế quý phi, Tần Hoàn đưa mắt nhìn Cao Phiên Khâu: "Ai nói với ngươi là ta hãm hại mẫu phi ngươi?"

"Không cần ai phải nói, bản công chúa cũng nhìn thấy tâm tư rắn rết của ngươi, có phải ngươi ghen tỵ mẫu phi của ta được sủng ái, cho nên mới rắp tâm hại mẫu phi ta."

Tần Hoàn nghe xong, liền thở dài một tiếng, đứa nhỏ này tâm tư đơn thuần, nghe theo lời xúi giục của người khác liền biến thành cái bộ dạng này.

"Cao Phiên Khâu, không phải ta không muốn nhắc nhở ngươi, chỉ là ngươi bị người ta lợi dụng hết lần này đến lần khác vẫn không nhìn thấu tâm cơ của họ hay sao?" Tần Hoàn cầm chén trà trêи bàn uống một ngụm, nói: "Ngươi đến đây náo loạn, nhẹ thì đại vương phạt ngươi chép sách, nặng chính là mẫu tử ngươi không còn đường lui, sao ngươi không thể suy nghĩ một chút chứ?"

Cao Phiên Khâu ngẩn người ra, sau đó cẩn thận suy nghĩ lại, nhíu mày: "Đều là lời nói dối của ngươi, ta làm sao tin được ngươi?"

"Tin hay không thì tùy ngươi, chỉ là, Ngũ công chúa, không phải những gì ngươi tận mắt thấy, chính tai nghe đều là sự thật đâu."

Trong mắt Cao Phiên Khâu lóe lên một tia tan rã, yếu ớt cúi đầu, nước mắt cũng lã chã rơi xuống.

"Vậy là ta lại bị lợi dụng? mẫu phi của ta cũng là bị sự ngu ngốc của ta làm liên lụy."

Tần Hoàn thở dài một tiếng, đặt lại chén trà xuống bàn, đứng lên dìu Cao Phiên Khâu ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

"Phiên Khâu, ngươi nói cho ta nghe, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì."

Cao Phiên Khâu cúi đầu, ôm mặt khóc: "Ta nghe mẫu phi bị đưa đến Hình bộ, liền tìm đến Hiền phi nương nương cầu xin nàng đừng trách tội mẫu phi ta, nàng nói là do ngươi đổ oan cho mẫu phi ta, cho nên mẫu phi mới bị bắt."

Tần Hoàn lắc đầu chán nản, lấy trong tay áo một chiếc khăn tay đưa cho Cao Phiên Khâu, không nhanh không chậm nói.

"Ngươi là một đứa con hiếu thuận, nghe tin mẫu phi bị nạn liền chạy đi cầu xin vì mẫu phi, nhưng đáng tiếc sự hiếu thuận này của ngươi bị người khác lợi dụng rồi. Chuyện này đều là trách mẫu phi ngươi không cẩn thận, không nói không rằng đường đột dâng trà lên cho Hiền phi nương nương, ai biết phía sau Hiền phi có giở trò gì hay không?"

"Ý ngươi là..."

Tần Hoàn ổn trọng nói: "Ngươi không để ý thấy Hiền phi nương nương mặc dù trúng độc nhưng chỉ mới hai ngày đã khỏe lại rồi sao? ta có thể bình an như vậy là vô tình trúng cả hai loại độc có thể khắc chế độc tính của nhau, còn nàng ta nhất định là đã có giải dược rồi, cho nên mới cố tình để bản thân cùng trúng độc."

"Hiền phi, bà ta dám hãm hại mẫu phi của ta!" Cao Phiên Khâu tức giận đến hai mắt đỏ bừng, vai cũng run lên: "Ta phải đi nói với mẫu hoàng đòi lại công bằng cho mẫu phi."

"Ngươi nghĩ đại vương không nhìn ra hay sao?" Tần Hoàn nói khẽ: "Đại vương nàng đều nhìn ra cả rồi, chỉ là không có bằng chứng, cho nên đành chịu ủy khuất Lệ Tần mà thôi."

"Tại sao chứ? mẫu hoàng chính là thiên chi kiêu tử, là thiên hạ đệ nhất, sao lại phải sợ cái Hiền phi đó?"

"Ngươi không biết, Vương gia có công khai quốc, nhiều đời đều là võ tướng, giúp đỡ không ít cho Cao gia, nếu cứ như vậy mà đối đầu với Hiền phi, cũng không phải ý hay đâu, chỉ sợ lúc đó mạng của mẫu phi ngươi cũng chẳng còn."

Cao Phiên Khâu càng nghe càng sợ hãi, vội vàng nắm lấy bàn tay của Tần Hoàn: "Tần tiệp dư, coi như Cao Phiên Khâu ta cầu xin ngươi, ngươi tìm cách cứu mẫu phi ta ra có được không?"

"Ta cũng muốn giúp ngươi, hôm qua vừa mới nghĩ ra một cách, chỉ là phải đợi sau khi chuyến thị sát này kết thúc mới được."

"Lâu như vậy?" Cao Phiên Khâu cuống quít: "Nếu lỡ về không kịp, mẫu phi ta..."

"Không đâu, ta đã nói với đại vương cho người bảo vệ mẫu phi ngươi rồi, chỉ là ăn đạm bạc một chút, chỗ ở tồi tàn một chút mà thôi."

Cao Phiên Khâu không ngờ Tần Hoàn lại vì mẫu tử các nàng mà nghĩ chu toàn như vậy, lập tức quỳ xuống dập đầu.

"Tần tiệp dư, ta nhiều lần gây chuyện với ngươi, ngươi lại không trách ta, ta cảm thấy rất xấu hổ, nhận của ta một lạy có được không?"

"Ây, lạy cái gì mà lạy!" Tần Hoàn nâng nàng dậy, nói: "Ngươi là nhi nữ của đại vương thì cũng là nhi nữ của ta, làm như thế thì quá cầu kỳ rồi."

"Nhưng mà đại tỷ của ta so với ngươi lớn hơn hai tuổi, chẳng lẽ nàng cũng là nhi nữ của ngươi?"

"..." Tần Hoàn dở khóc dở cười: "Dù nàng có lớn hơn ta một trăm tuổi đi nữa cũng tính là nhi nữ của ta."

Cao Phiên Khâu: "..."

Các nàng nói thêm vài câu nữa, bên ngoài lại có tiếng thông truyền của Lý công công--- Đại vương giá lâm!!!

Cao Lộng Ngọc từ bên ngoài tiêu sái đi vào, thấy Cao Phiên Khâu liền nhíu mày: "Nha đầu, ngươi lại đến gây chuyện sao?"

Cao Phiên Khâu bĩu môi: "Mẫu hoàng, ngài sao lại nghĩ Khâu nhi như vậy, chỉ là Khâu nhi buồn chán đến tìm Tần tiệp dư nói chuyện mà thôi."

"Có hảo ý vậy sao?"

Cao Phiên Khâu: "..."

Tần Hoàn châm một chén trà hương, dâng lên cho Cao Lộng Ngọc: "Đại vương dùng trà."

Cao Lộng Ngọc uống một ngụm trà, đưa mắt nhìn Tần Hoàn, thấy nàng cũng không có vấn đề gì, mới yên tâm một chút.

"Về chuyện của mẫu phi ngươi, ngươi cũng không cần phải cầu xin, để Hình bộ điều tra là sẽ biết mẫu phi ngươi có trong sạch hay không."

Cao Phiên Khâu uất ức muốn nói, lại không dám cãi lời Cao Lộng Ngọc, cúi đầu thở dài, dáng vẻ ũ rũ vô cùng đáng thương.

"Làm sao rồi?"

"Mẫu hoàng, nhi nữ muốn cầu xin ngài một chuyện."

"Nói đi."

Cao Phiên Khâu nhìn quanh, chuyển qua ngồi kế Cao Lộng Ngọc, lay lay cánh tay của nàng: "Mẫu hoàng, ngài cho nhi thần cùng đi thị sát có được không?"

"Không nghe thấy sao?"

"A!?"

"Mỗi tước quý chỉ có thể dẫn theo một quân quý."

Cao Phiên Khâu giận dỗi: "Ngài sao lại không để Khâu nhi đi cùng chứ, đáng ghét!"

"Vậy thì về đi."

Cao Phiên Khâu: "..."

"Mẫu hoàng~" Cao Phiên Khâu làm nũng: "Ngài để nhi thần đi chung đi mà, nhi thần hứa sẽ ngoan mà."

Tần Hoàn đang uống trà, cảm thấy lời Cao Phiên Khâu vừa nói có chút quen a~

Cao Lộng Ngọc nhìn Cao Phiên Khâu, nói: "Con đi theo để làm cái gì?"

"Đương nhiên là ngắm cảnh rồi!" Cao Phiên Khâu phát hiện mình nói bậy rồi, vội vàng che miệng lại, nói: "Là đi giúp mẫu hoàng!"

Cao Lộng Ngọc một chút cũng không tin tưởng Cao Phiên Khâu, phất tay nói: "Được rồi."

"Mẫu hoàng cho nhi nữ đi rồi sao!?"

"Ngươi hồi cung đi, cứ ngoan ngoãn ở trong cung, khi về mẫu hoàng sẽ cho người mang lễ vật cho ngươi."

Cao Phiên Khâu: "..."

Tần Hoàn suýt chút đã sặc trà, nói: "Đại vương, hay là ngài để công chúa đi theo có được hay không?"

Cao Lộng Ngọc ung dung nói: "Vậy thì nàng ở lại."

Tần Hoàn cắn trúng đầu lưỡi, tiếp tục uống trà, làm như vừa nãy mình không có nói cái gì hết.

Cao Phiên Khâu năn nỉ chết sống mà Cao Lộng Ngọc cũng chẳng mảy may quan tâm, nàng liền tức giận bỏ đi một mạch, xem ra công chúa tức giận thật rồi a~

Tần Hoàn cảm thấy Cao Phiên Khâu thật đáng thương a, xem ra có một mẫu thân làm hoàng đế cũng không quá tốt, ai~