Chương 22

"Khụ khụ khụ..."

Hiền phi liên tục ho ra máu, sắc mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc, cái khăn vải trong tay cũng nhuộm đỏ máu, thập phần đáng sợ.

Cao Trường Lạc ngồi ở bên cạnh khóc lóc vô cùng đáng thương: "Mẫu phi, ngài đừng bỏ lại Trường Lạc, mẫu phi!"

Hiền phi muốn trả lời, lại cảm giác dưới cổ họng cuồn cuộn từng trận tanh nồng, sau đó lại nôn ra thêm một ngụm máu.

Cao Trường Lạc hoảng trương hét lên: "Mẫu hoàng đâu rồi? ngài vẫn chưa đến sao?"

Hồng Tụ chấp tay nói: "Đại vương đã đến chỗ của Tần tiệp dư rồi."

Hiền phi nghiến răng, hấp mạnh một ngụm không khí, thì thào: "Ta cùng con hồ ly tinh đó cùng trúng độc, vậy mà đại vương lại chỉ biết đến nó, đúng là tức chết ta mà!"

"Mẫu phi ngài đừng giận, độc này kỵ tức giận, nếu càng tức giận thì độc phát càng nhanh."

"Mối hận này, ta nuốt không trôi!"

Cao Trường Lạc giúp Hiền phi vuốt lưng thuận khí, chậm rãi nói: "Mẫu phi ngài đừng như vậy, cố gắng chịu một chút, đợi khi mẫu hoàng hạ lệnh bắt Lệ Tần, nhi nữ sẽ thay ngài giải độc."

"Khụ khụ khụ..."

Hiền phi ho khan một trận, định nói tiếp, lại thấy Hồng Tụ hớt hơ hớt hải chạy vào, gấp gáp thông báo.

"Đại vương giá lâm!"

Cao Trường Lạc vội đỡ Hiền phi ngồi dậy, sau đó tiến đến hành lễ: "Mẫu hoàng vạn an."

Cao Lộng Ngọc chỉ hơi gật đầu, tiến đến giường của Hiền phi ngồi xuống, nhíu mày hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"

Ngay cả một câu hỏi thăm, Cao Lộng Ngọc cũng không hỏi nàng được một câu, Hiền phi có chút đau lòng, hốc mắt nhanh chóng đỏ lên.

Cao Trường Lạc ở bên cạnh thay Hiền phi trả lời: "Mẫu hoàng, chuyện là mẫu phi tổ chức tiệc trà, giữa tiệc thì Lệ Tần lên kính trà cho mẫu phi và Tần tiệp dư, sau đó cả hai người đều nôn ra máu, Thái y nói là đã trúng độc."

"Chỉ có duy nhất nàng và Hoàn nhi?"

"Vâng, chỉ có thần thϊế͙p͙ và Tần tiệp dư."

Cao Lộng Ngọc nhướn mày, nói: "Truyền Lệ Tần."

Lý công công cúi đầu nhận mệnh, sau đó đi ra, cao giọng hô: "Truyền Lệ Tần."

Lát sau, hai thị vệ dẫn theo Lệ Tần bước vào, sau đó thì lui về sau một chút, mắt vẫn quan sát nhất cử nhất động của Lệ Tần.

Lệ Tần run rẩy quỳ trêи sàn: "Đại vương."

"Nếu nàng thành thật nói cho ta biết, ta có thể tha cho nàng tội chết, còn bằng không thì..."

Lệ Tần không đợi Cao Lộng Ngọc nói hết đã vội vàng nói: "Đại vương, thần thϊế͙p͙ vô tội, thần thϊế͙p͙ không có hạ độc Hiền phi nương nương và Tần tiệp dư!"

Cao Lộng Ngọc liễm mắt: "Lời nàng nói lấy gì để chứng minh?"

"Thần thϊế͙p͙..." Lệ Tần quẫn bách, vội níu tay áo của Cao Lộng Ngọc khóc hô: "Đại vương, thần thϊế͙p͙ thật sự vô tội mà, ngài sao lại không tin thần thϊế͙p͙?"

Cao Lộng Ngọc hất tay Lệ Tần ra, ánh mắt thâm trầm: "Lần này may mắn Tần tiệp dư không xảy ra chuyện gì, nếu không nàng có mười cái mạng cũng không đủ đền!"

Lệ Tần ngã ngồi xuống đất, gương mặt nhiễm một tầng nhãn lệ, thập phần yếu ớt, như nhành liễu treo mình trong gió.

Hiền phi sửng sốt, nghe được Tần Hoàn vẫn bình an vô sự, kiềm không được giận dữ, kịch liệt nôn ra máu.

"Mẫu phi!"

Cao Trường Lạc đỡ lấy thân thể của Hiền phi, không tin Tần Hoàn còn sống, vội hỏi lại: "Mẫu hoàng, ngài nói Tần tiệp dư vẫn bình an vô sự?"

Cao Lộng Ngọc liếc nàng một cái, cũng không có nói gì, ung dung đứng dậy, đưa mắt nhìn sang Từ Thái y.

"Nhờ ngươi chiếu cố Hiền phi."

"Vâng, đại vương."

"Giam Lệ Tần lại, giao cho Hình bộ xử lý!"

"Vâng!"

Lệ Tần hoảng hốt, đem nàng giao cho Hình bộ, chẳng phải là đẩy nàng vào tử lộ rồi hay sao? Người của Hình bộ sớm đã bị Hiền phi mua chuộc, nàng vào đó chỉ sợ chịu đủ loại cực hình tàn khốc.

"Đại vương!" Lệ Tần vội vàng chạy đến níu cánh tay của Cao Lộng Ngọc, thất thanh khóc hô: "Cầu ngài, đại vương, xin ngài đừng giao thần thϊế͙p͙ cho Hình bộ, cầu xin ngài!"

Cao Lộng Ngọc liếc nhìn Lệ Tần một cái, nhẹ nhàng rút tay lại, sau đó liền nhấc chân rời khỏi Khôn Ninh cung.

Hiền phi nhìn theo bóng lưng của Cao Lộng Ngọc, kịch liệt ho ra máu, nước mắt cũng tràn mi, vì cái gì ngay cả hỏi thăm nàng một câu cũng không thể hỏi?

...

"Đại vương giá lâm!"

Tần Hoàn đang ngồi ăn nho, nghe Cao Lộng Ngọc đến liền đem trái nho nuốt thẳng xuống, cuối cùng lại mắc nghẹn, liên tục vỗ ngực.

"Khụ!"

Cao Lộng Ngọc vừa bước vào đã thấy tiểu đông tây nhà nàng liên tục vỗ ngực, hai mắt rưng rưng nước nhìn nàng, chín phần là mắc nghẹn rồi.

"Lại làm sao rồi?"

Cao Lộng Ngọc ngồi xuống bên cạnh Tần Hoàn, giúp nàng vỗ lưng hai cái, sau đó liền hoàn hảo nuốt xuống quả nho. Tần Hoàn thở phào một cái, còn tưởng bản thân sẽ là vị tiệp dư đầu tiên chết vì mắc nghẹn nho chứ!!!

"Đại vương, bên Hiền phi sao rồi?" Tần Hoàn vừa nãy mắc nghẹn còn không sợ, tiếp tục bóc nho ăn, vừa ăn vừa hỏi: "Đã tra ra hung thủ hay chưa?"

"Tra ra hung thủ rồi." Cao Lộng Ngọc bình thản nói: "Là Lệ Tần."

"Khụ..."

Tần Hoàn vội cầm chén trà lên uống, đem nửa trái nho còn lại trong cổ họng nuốt xuống, kinh ngạc mở to mắt.

"Lệ Tần!?"

Cao Lộng Ngọc đưa ngón tay lên miết quai hàm của Tần Hoàn, rồi lướt lên gò má hồng nộn, nhéo nhẹ hai cái.

"Phải."

"Ngài như thế nào lại bình thản như vậy a?" Tần Hoàn nghi hoặc: "Người trúng độc là Hiền phi thê tử ngài, hung thủ là Lệ Tần cũng là thê tử của ngài a."

"Thì thế nào?"

"..." Tần Hoàn cảm khái nói: "Ngài đúng là lãnh huyết vô tình mà!"

Cao Lộng Ngọc giương mắt nhìn Tần Hoàn, đôi đồng tử đen láy thâm thúy, không nhìn ra bất kỳ hoang mang hay hoảng trương nào, đều bình thản đến kỳ lạ.

"Ta lấy Hiền phi, đều là vì củng cố quyền lực, cũng chưa từng xem nàng ta là thê tử của mình. Còn Lệ Tần, vì sáu phần giống nàng, cho nên ta mới nạp nàng ta vào hậu cung, dù gì cũng không thật tâm yêu thương."

"Cái kia..." Tần Hoàn có chút thay Hiền phi và Lệ Tần thương tâm: "Ngài nói ra những lời như vậy, đều không lo lắng các nàng thương tâm sao?"

"Các nàng đều đã biết rõ mục đích ta lấy các nàng, cho nên cũng không như nàng nói cái gì thương tâm đâu." Cao Lộng Ngọc nâng gương mặt nhỏ của Tần Hoàn lên, ôn nhu nói: "Trái lại ta còn lo lắng cho nàng, sợ nàng sẽ chịu ủy khuất, sợ nàng sẽ thương tâm, sợ nàng vì ta mà bị các nàng hãm hại, ta vì nàng lúc nào cũng đều lo sợ, không dám rời mắt khỏi nàng. Nàng là điểm yếu duy nhất của ta, chỉ cần tổn hại đến nàng, ta liền giống nhất mất hết lý trí, yêu nàng đến như vậy, vẫn cảm thấy không đủ nhiều, trêи đời này nàng chính là thê tử duy nhất của ta."

Tần Hoàn ngây ngốc nhìn quân vương si tình trước mặt, đôi mắt thâm tình xoáy sâu vào trong lòng nàng, từ từ đem linh hồn của nàng giam giữ. Nàng đối với nữ nhân này quan trọng đến thế sao? nàng ấy cần nàng đến như vậy hay sao? không ngại vì nàng mà tổn thương đến người khác, liệu có phải tình yêu này quá mức ích kỷ rồi hay không? nhưng dù cho có ích kỷ thế nào, cũng đều là vì nàng mà ích kỷ, nàng có thể trách nàng ấy hay sao?

"Lộng Ngọc..."

Rướn người lên, đem môi mình áp lên môi đối phương, nhẹ nhàng lại quyến luyến hôn môi.

"Nếu như ta là duy nhất trong lòng ngài, vậy đừng vì ta mà hy sinh những người xung quanh, ta cảm thấy mình rất có lỗi với các nàng." Tần Hoàn lưu luyến chuyển nụ hôn đến vành tai của Cao Lộng Ngọc, hôn nhẹ một cái, thì thầm: "Ta chỉ cần có thể sống bên cạnh ngài, vì ngài sinh một đứa nhỏ, cùng nhau đi hết cuộc đời này, như vậy là đủ rồi."

Cao Lộng Ngọc thoáng ngây người, đưa mắt nhìn Tần Hoàn ở trong lòng mình, cảm giác bi thương không lời dấy lên, khiến nàng một lời cũng không thể nói. Liệu rằng khi Tần Hoàn biết được, nàng ấy không còn có thể hoài thai nữa, nàng ấy có hay không thương tâm? Mỗi quân quý đều chỉ cầu có thể vì người mình yêu mà sinh con, bây giờ Tần Hoàn đã không còn có khả năng đó nữa, liệu rằng nàng ấy có thể chấp nhận được hay không?

Không thấy Cao Lộng Ngọc nói gì, Tần Hoàn nghi hoặc ngẩng đầu lên, lại bị ấn vào một nụ hôn, day dưa triền miên.

.

"Đại vương."

Phát hiện Tần Hoàn vẫn chưa ngủ, còn đang mở to mắt nhìn mình, Cao Lộng Ngọc liền bẹo má nàng một cái.

"Làm sao vậy? không phải vừa nãy còn khóc lóc đòi ngủ sao?"

Tần Hoàn bĩu môi, đưa tay nắn nắn gương mặt của Cao Lộng Ngọc, nói: "Muốn đi ngắm sao."

Cao Lộng Ngọc nhìn ra ngoài, trời cũng đã khuya, bầu trời bao phủ một tầng lại một tầng ánh trăng nhu hòa. Từ nơi này nhìn ra, cũng có thể thấy vài ánh sáng của sao đêm, lấp lánh yếu ớt, nhưng vẫn rất kiên cường soi tỏ màn đêm.

"Hảo, ta đưa nàng đi."

Cao Lộng Ngọc đem y phục mặc lại cẩn thận, khoác thêm phi phong cho cả mình và Tần Hoàn, sau đó mới ôm nàng lên, đẩy cửa đi ra ngoài.

Cung nữ đứng hầu bên ngoài, thấy các nàng ra, liền kinh ngạc nói: "Đại vương?"

Cao Lộng Ngọc khoát tay, tiếp tục ôm Tần Hoàn đi ra ngoài, đến tiểu đình viện phía tây. Đình viện phía tây bọc bởi bốn trản đèn lớn, dưới trăng càng thêm sáng, vài khóm hoa trồng quanh tiểu đình cũng vì vậy mà được phủ một tầng quang y xinh đẹp.

Đem Tần Hoàn đặt xuống trường kỷ trong đình, Cao Lộng Ngọc điều chỉnh tư thế một chút, rồi ôm nàng đặt lên đùi mình, cùng nhau ngắm nhìn sao sáng trêи trời.

Tần Hoàn nâng tay lên đếm sao trêи trời, hơi híp mắt lại, không biết vì cái gì lại đếm sai, lần nữa đếm lại, cứ vài lần như vậy cũng không đếm xong.

Được một lúc, Tần Hoàn quay lại, hai mắt đều đỏ lên, giống như sắp khóc đến nơi rồi.

"Làm sao rồi?"

"Ta đột nhiên thật nhớ nương..." Tần Hoàn cúi đầu nức nở: "Một mình nương ở phủ Thái úy, nhất định sẽ bị Liêu thị ức hϊế͙p͙, ta không còn bồi nàng nữa, nàng cũng sẽ rất cô đơn."

Cao Lộng Ngọc cúi người xuống, hôn lên những giọt nước mắt trêи mặt Tần Hoàn, trêи môi đều là vị mặn đắng.

"Đừng lo lắng, ta đã sắp xếp nương của nàng đến ngoại trạch của ta rồi, nơi đó rất an toàn còn có người đi theo bảo vệ, sẽ không còn bị Liêu thị ức hϊế͙p͙ nữa."

"A!?" Tần Hoàn tròn mắt: "Ngài an bài mọi chuyện khi nào thế?"

"Khoảng hai năm trước, ta mua sẵn một ngoại trạch, phòng trừ nàng không đồng ý gả cho ta, liền đem nàng đến đó."

"..."

Tần Hoàn trừng mắt: "Ngài định dưỡng ta như dưỡng tiểu tình nhân sao?"

Cao Lộng Ngọc mỉm cười: "Cũng không hẳn, ta chính là nhốt nàng ở đó, không cho nàng ra ngoài, bắt nàng chịu cô độc, sau đó phải chọn lựa gả cho ta."

"Ngài đúng là hôn quân mà!!!" Tần Hoàn phì phì thở: "Ngài còn có thể cười sao?"

"Chẳng phải bây giờ nàng cũng không bị ta nhốt ở đó sao?"

Tần Hoàn hừ lạnh, khoanh tay trước ngực, bất mãn trừng trừng Cao Lộng Ngọc.

Ý cười trong mắt Cao Lộng Ngọc càng thêm sâu, đem Tần Hoàn ấn vào trong lòng mình, dịu dàng vuốt nhẹ từng lọn tóc đen dài của nàng.

Tần Hoàn cũng không nháo nữa, an an ổn ổn dựa vào lòng của Cao Lộng Ngọc, thì thầm: "Bỗng nhiên cảm thấy, ta không xứng đáng với tình cảm của ngài, không xứng đáng với bất kỳ yêu thương của ngài dành cho ta."

Trong mắt Cao Lộng Ngọc lóe lên một tia hoang mang: "Làm sao rồi? sao lại nói những lời này?"

Tần Hoàn lắc đầu, đem gò má Cao Lộng Ngọc nhéo hai cái: "Làm cái gì lại khẩn trương như vậy a?"

"Ta còn có thể không khẩn trương sao?" Cao Lộng Ngọc đem gương mặt nhỏ của Tần Hoàn ôm lên: "Nàng nói những lời này là muốn dọa chết ta sao?"

Tần Hoàn chun mũi: "Làm gì lại muốn dọa chết ngài, ta chỉ là cảm khái một chút thôi!"

"Dù là như vậy cũng không cho nàng nói nữa!"

"Ngài...như thế nào lại độc đoán như vậy a?!"

Tần Hoàn ngoài mặt giận dữ nhưng vẫn không kiềm được mà mỉm cười, đôi mắt cong cong như cầu vồng nhỏ, rướn người lên, ở bên cổ Cao Lộng Ngọc cắn một cái để lại dấu răng cùng dấu nước bọt.

Cao Lộng Ngọc hơi cười, vuốt ve thắt lưng của Tần Hoàn, nói: "Làm sao bây giờ?"

"A?" Tần Hoàn ngẩng đầu lên: "Làm sao a?"

"Ta lại muốn ăn nàng rồi."

"..."