Chương 21

Trời vừa sáng, Tần Hoàn đã bị Đào Nhi và Xuân Nhiêu từ trêи giường lôi dậy, bắt nàng đi thay y phục, nói cái gì là đi vấn an gì đó. Tần Hoàn mơ mơ màng màng một đường bị Đào Nhi và Xuân Nhiêu lôi lôi kéo kéo, buồn ngủ cũng vơi hơn phân nửa.

Ngồi trước gương đồng để Đào Nhi và Xuân Nhiêu chỉnh lý búi tóc, Tần Hoàn che miệng ngáp một cái, dụi mắt hỏi.

"Vấn an ai a?"

"Thưa nương nương, là vấn an Hiền phi nương nương."

"Ý ngươi là mặt vàng nương nương ý hả?"

Đào Nhi phốc xích một tiếng bật cười, nói nhỏ: "Nương nương, lời này chỉ nên nói ở đây, nói ở bên ngoài sẽ bị người ta dị nghị."

Tần Hoàn bĩu bĩu môi, nhanh chóng đứng dậy, phủi phẳng tay áo của mình, nói: "Dù gì cũng không cần vội, ta muốn làm một thứ."

"Nha!?"

.

.

.

.

"Nương nương, đó là độc dược a, không thể đùa được!"

Đào Nhi suýt chút đã hét văng nóc Thiên Danh điện, cố sức ngăn cản Tần Hoàn.

"Đừng nháo." Tần Hoàn đem hỗn hợp độc dược giã cùng hoa phượng tiên thoa lên móng tay, thổi mấy cái, cười nói: "Cái này thoa lên móng tay sẽ rất đẹp đó."

Đào Nhi, Xuân Nhiêu: "..."

"Xong, đi thôi!"

Nói xong, Tần Hoàn đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài kiệu xe được an bài sẵn.

Xuân Nhiêu lo lắng đuổi theo phía sau: "Nương nương, như vậy không sao chứ?"

"Không sao." Tần Hoàn nhấc chân đi lên bậc thang được đặt sẵn, từ từ leo lên kiệu xe: "Cái này ta đã làm qua nhiều lần rồi, không phải vẫn còn an ổn sống hay sao?"

"Nhưng mà."

"Đừng có nhưng nhị gì nữa!"

Tần Hoàn đi vào trong kiệu xe ngồi, nói: "Đến Khôn Ninh cung."

Kiệu xe chậm chạp lăn bánh, một đường đi đến Khôn Ninh cung.

Mất hơn nửa nén nhang mới đến nơi, Tần Hoàn hôm nay đến trễ, vừa bước vào liền bị tất cả cung phi liếc đến da mặt cũng tê rần. Âm thầm đếm qua một cái, xác định được Cao Lộng Ngọc có tám vị phi tử, tính thêm nàng nữa là chín, cái này so với nhiều hoàng đế khác thì khiêm tốn rất nhiều rồi.

Tần Hoàn cung kính hành lễ: "Tần Hoàn tham kiến các vị nương nương, các vị nương nương vạn phúc kim an."

Hiền phi phất phất tay: "Miễn lễ đi."

Tần Hoàn được an bài ở vị trí thấp nhất, nhưng nàng chính là chính tam tiệp dư, bị xếp sau bốn vị tứ phẩm mỹ nhân với ngũ phẩm tài nhân thì có chút khó chịu.

"Cái kia, tỷ tỷ." Tần Hoàn trước gọi Hiền phi là mẫu phi, bây giờ liền gọi tỷ tỷ, mang theo bảy phần chán ghét: "Ta dù gì cũng là chính tam tiệp dư do thánh thượng sắc phong, xếp ta ngồi sau như vậy, có điểm không thỏa đáng."

"Muội muội nói quá rồi, là do muội muội đến trễ, nên mới phải ngồi ở vị trí sau."

"Vậy à." Tần Hoàn cười lạnh: "Thì ra tỷ tỷ cũng không có quy tắc quá rồi, trong cung phẩm cấp cao xếp trêи, phẩm cấp thấp xếp dưới, tỷ tỷ làm thế Tần Hoàn có chút không phục."

Gương mặt Hiền phi liền chuyển sang trắng bệt, tức giận nghiến răng: "Ở chỗ của ta, ta chính là người ra quy tắc."

"A, vì tỷ tỷ ra quy tắc cho nên chẳng ai dùng đến loại quy tắc này cả."

Nghe Tần Hoàn nói xong, tất cả cung phi đều nâng khăn che miệng cười.

Hiền phi giận đến nghiến răng, phất tay: "Muội muội nói phải, là tỷ tỷ không chu toàn."

Nói xong, liền an bài Hồng Tụ sắp xếp lại chỗ ngồi. Tần Hoàn cũng vì thế nâng lên vị trí thứ năm, phía sau hai vị nhị phẩm Chiêu nghi và Tu nghi, sắp xếp thỏa đáng, Tần Hoàn cũng không còn ý kiến gì nữa.

Hiền phi nhấp một ngụm trà, từ tốn nói: "Lần này các muội muội đến vấn an, ta cảm thấy rất vui mừng, nên mở một tiệc trà nhỏ, cùng các muội muội hàn huyên tâm sự."

Nghe đến tiệc trà, Tần Hoàn liền chán nản, chỉ có một chén trà mà đám cung phi này uống nửa ngày cũng không xong, còn nàng đã uống hết ba chén trà rồi a. Bọn họ một bên nói về cục may thêu tốt nhất, hay vài ba cái cống phẩm tốt nhất, Tần Hoàn nghe đến ngủ gục, mấy lần bị Xuân Nhiêu lay tỉnh mới duy trì được một chút, rồi lại tiếp tục gà gật.

Nói đến nửa chừng, đột nhiên Lệ Tần đứng lên nói: "Hôm nay muội muội đến vấn an, muốn kính tỷ tỷ một chén trà."

"Hảo."

Hiền phi liếc nhìn Hồng Tụ, Hồng Tụ hiểu ý liền lui xuống, đi ngang qua bàn của Tần Hoàn, giả vờ nâng lên hoa quả. Tay áo nhẹ nhàng lay động, một ít bột trắng rơi vào chén trà còn đang uống dang dở ở trêи bàn.

Lệ Tần cầm chén trà cung kính dâng lên cho Hiền phi, Hiền phi giả lả cười nói vài câu, liền nâng chén trà lên uống. Lệ Tần kính trà xong, thấy chén trà trêи bàn của Tần Hoàn đã uống vơi phân nửa, liền tiến đến cầm bình trà rót đầy chén cho nàng.

Tần Hoàn kinh ngạc, nói: "Lệ Tần nương nương không cần phải làm như vậy."

"Không sao, ta châm trà cho muội muội thôi mà."

Lệ Tần châm xong chén trà, liền cầm lên đưa cho Tần Hoàn: "Muội muội dùng đi."

Tần Hoàn biết rõ Lệ Tần muốn lấy lòng nàng, chỉ cười một cái, đem chén trà uống một ngụm nhỏ, rồi lại đặt xuống.

Hiền phi sợ độc không đủ gϊếŧ chết Tần Hoàn, liền cầm chén trà lên, nói: "Đây là thượng trà từ Ba Tư, các muội muội nếu muốn, có thể nói, bản cung sẽ tặng cho các muội muội."

Tần Hoàn nhìn chén trà, uống thử một chút nữa, cái này gọi là thượng trà à? Nhạt muốn chết!!!

Hiền phi đắc ý cười trong lòng, ngực đột nhiên quặn đau, ngã xuống đất nôn ra máu.

Tần Hoàn kinh hãi, định đứng lên xem thử Hiền phi, nào ngờ lại lảo đảo lùi về sau, ho ra một ngụm máu tươi.

"Khụ..."

"Nương nương!" Xuân Nhiêu sợ hãi hét lên: "Người đâu! Mau vào cứu nương nương!"

Người bên ngoài bị kinh động, vội vàng chạy vào xem thử tình hình, khi thấy Hiền phi cùng Tần tiệp dư được đại vương sủng ái nhất đều nôn ra máu, liền hoảng loạn chạy đi gọi Thái y.

Chuyện này kinh động đến Cao Lộng Ngọc, nàng vừa kết thúc buổi lâm triều, chưa kịp trở về lại nghe hung tin, vội vã đi đến Khôn Ninh cung.

Cao Trường Ca nghe xong đoán được bảy phần là do Cao Trường Lạc ở phía sau giở trò, cũng chạy đến Khôn Ninh cung xem tình hình.

Lúc đến nơi, Khôn Ninh cung đã rất hỗn loạn, rất nhiều cung phi sợ hãi mặt mày đều tái nhợt, liên tục đòi về nhưng vì sợ hung thủ bỏ trốn nên ai cũng không được phép rời đi.

Cao Lộng Ngọc đến, Khôn Ninh cung mới bớt hỗn loạn một chút, nàng kéo Đào Nhi lại hỏi: "Hoàn nhi làm sao rồi?"

Đào Nhi nhìn quanh, nói vào tai Cao Lộng Ngọc, rồi nhanh chóng lui xuống.

Cao Lộng Ngọc nhanh chóng đi vào gian phòng Tần Hoàn đang nghỉ ngơi, nhìn thấy tiểu đông tây nhà nàng đang ngồi ăn hạnh đào, dáng vẻ ung dung bình thản giống như đang chờ xem kịch hay.

Thấy Cao Lộng Ngọc đến, Tần Hoàn liền nhảy xuống giường, nhào vào lòng nàng ôm ấp một phen.

"Lộng Ngọc!"

"Tiểu đông tây, nàng dọa chết quả nhân rồi!" Cao Lộng Ngọc nhéo cái mũi cao thẳng của nàng: "Chuyện là thế nào vậy?"

Tần Hoàn cười cười, kéo Cao Lộng Ngọc ngồi xuống giường cùng mình, nói: "Ta thật sự là có trúng độc, cũng may ta trước khi đi có dùng hoa phượng tiên và độc dược thoa lên móng tay cho đẹp, giữa tiệc tràta ngủ gật đã khiến móng tay đυ.ng phải nước trà trong chén. Loại độc ta sử dụng vừa vặn là giải dược của loại độc bị hạ, ta uống vào liền nôn ra máu có độc, sau đó thì bình an vô sự ngồi ở đây."

Cao Lộng Ngọc nhìn một lúc nữa, khẳng định Tần Hoàn không có vấn đề gì mới thở hắt ra một hơi, đem nàng ôm vào lòng, vòng tay càng thêm siết chặt.

"Nàng có biết quả nhân lo lắng cho nàng như thế nào không? nghe nàng trúng độc ta không còn biết suy nghĩ gì nữa, lập tức chạy đến tìm nàng, rất sợ nàng không còn ở bên cạnh ta nữa. Chúng ta ở bên nhau chưa lâu, bây giờ quả nhân lại vuột mất nàng, quả nhân thật sự rất sợ."

Nghe những lời nói từ tận sâu trong tim của Cao Lộng Ngọc, Tần Hoàn cảm thấy cõi lòng một trận ấm áp, đáp lại cái ôm của nàng.

"Đại vương, ta cũng không muốn chết, không muốn bỏ lại ngài một mình nha." Tần Hoàn cười nói: "Cho dù ngài chê ta phiền phức, ta cũng không chết đâu!"

"Không cho nàng nói bậy!"

Cao Lộng Ngọc nói xong, liền hung hăng hôn lên môi nàng, ngăn những lời nói không may mắn đó thoát ra ngoài.

Tần Hoàn sửng sốt một chút, sau đó cũng đáp lại, mặc dù có hơi thô bạo, nhưng cảm giác vẫn rất ngọt ngào a~

"Khụ... mẫu hoàng..."

Cao Lộng Ngọc liếc nhìn ra ngoài, nhíu mày: "Nhã Tề?"

Cao Nhã Tề chấp tay nói: "Mẫu hoàng, bên Hiền phi có chút vấn đề, ngài vẫn nên đến xem xem."

Cao Lộng Ngọc cảm thấy rất phiền, quay lại nhìn Tần Hoàn một cái, đặt một nụ hôn thật nhẹ trêи môi của nàng.

"Quả nhân đi một lát, sau đó lại đến thăm nàng."

Tần Hoàn cong khóe môi mỉm cười: "Vâng."

Cao Lộng Ngọc hài lòng mỉm cười, nhanh chóng xoay người rời đi.

Cao Nhã Tề đứng ở ngoài cửa rất lâu, đưa mắt nhìn vào trong phòng, nói: "Tần tiệp dư, xem ra tiệp dư quên ta rồi."

Tần Hoàn nâng mắt: "Làm sao dám quên điện hạ, lần đó cũng nhờ phúc của điện hạ, ta liền bị đánh đến suýt chết a."

Cao Nhã Tề ngẩn người ra, sau đó liền xích một tiếng bật cười, bước vào trong gian phòng.

"Dừng lại!" Tần Hoàn cao giọng: "Cách ta mười bộ!"

Cao Nhã Tề nhún vai, cũng nghe theo, cách Tần Hoàn đúng mười bộ.

"Lần trước, là vì muốn gấp gáp cứu tiệp dư, cho nên ta mới khiến tiệp dư chịu ủy khuất."

"A, là vì gấp gáp cứu ta a!" Tần Hoàn cười nói: "Ngài cũng không cần phải giải thích, dù gì ta cũng bị đánh rồi a."

Cao Nhã Tề cười gượng, nói: "Nàng cũng thật quá khó tính rồi."

"Đại vương lại nói ta là một tiểu đông tây tính tình đơn giản a."

"Xem nàng, có vẻ như không được vui vẻ lắm khi ở bên cạnh mẫu hoàng?"

Tần Hoàn nghe xong, liền khanh khách bật cười, cười đến nghiêng ngả.

"Mắt nào ngài nhìn thấy ta không vui vẻ a?" Tần Hoàn lau nước mắt ở khóe mi, vẫn nhịn không được nói: "Ta như vậy là không vui vẻ sao?"

"Nàng thật sự muốn gả cho người so với nàng lớn hơn nhiều tuổi sao?"

"Thì sao?" Tần Hoàn cười nói: "Càng trưởng thành càng thể hiện được bản lĩnh, càng có thể bảo hộ ta a, ta còn sớm tính một chút sinh con cho nàng."

Hai chân mày Cao Nhã Tề nhíu chặt lại với nhau, nàng ngàn tính vạn tính cũng không tính được Tần Hoàn sẽ đối Cao Lộng Ngọc yêu thương, kế hoạch của nàng xem như thất bại trong gang tấc.

"Tần tiệp dư."

"Sao?"

Tần Hoàn vừa mở miệng, lại cảm thấy trêи mặt còn một bàn tay nhẹ nhàng lướt qua, rồi lướt lên búi tóc của nàng, chỉnh lại cây trâm trêи đầu. Tần Hoàn nghiến răng, nâng chân, một phát đạp vào người Cao Nhã Tề.

"Úc..." Cao Nhã Tề chau mày: "Tần tiệp dư hảo khí lực!"

Tần Hoàn trừng mắt: "Cách ta mười bộ! Nhanh!"

Cao Nhã Tề dở khóc dở cười, chấp tay: "Ta còn có chuyện phải làm, ta đi trước."

Tần Hoàn xuy xuy xua đuổi: "Đi đi!"

Cao Nhã Tề cũng không thể mặt dày lưu lại khi mà Tần Hoàn đã đuổi, đành nhấc chân rời khỏi gian phòng, rất nhanh đã không còn thấy bóng lưng.

Ở bên ngoài, Thừa Lộc chờ thấy Cao Nhã Tề đi ra liền chạy đến hỏi.

"Điện hạ, đại sự có thuận lợi hay không?"

"Không thuận lợi." Cao Nhã Tề nhíu nhíu mày: "Ta ngàn tính vạn tính cũng không tính ra Tần Hoàn chấp nhận mẫu hoàng, xem ra lần này phải thật sự thay đổi kế hoạch rồi."

"A? vậy công sức của chúng ta đều đổ sông đổ biển sao?"

"Không đâu, cũng nhờ lần này ta phát hiện ra, Tần Hoàn rất thông minh." Cao Nhã Tề nhếch môi cười: "Có được nữ nhân này, chẳng khác nào có được cả Đại Thống."

Thừa Lộc nghe một hồi liền giống như lạc trong sương mù, mờ mịt nghe theo sự an bài của Cao Nhã Tề.