Chương 19

Lời đến cổ họng, lại không thể nói thành lời, ngẩng đầu lên, chỉ thấy mỗi đôi thủy quang linh động đến trong suốt của đối phương. Nữ nhân trước mặt nàng chính là hoàng đế, nhưng trước mắt nàng lại để lộ một đôi mắt trong suốt, chỉ cần nhìn vào liền nhìn thấu cả tâm tư cùng trái tim ấm áp của nàng ấy.

Tay vươn ra, đem cổ áo đối phương kéo mạnh xuống, hơi dùng lực ở thắt lưng nâng người dậy, hai đôi môi cứ thế chạm vào nhau.

Cao Lộng Ngọc kinh ngạc mở to mắt, sau đó lại cong khóe môi mỉm cười, chầm chậm nhắm mắt lại, đem đối phương nhẹ nhàng ôm lấy.

Môi lưỡi một trận triền miên quấn quýt, chẳng màn chuyện gì tiếp theo sẽ đến, chỉ cần có thể tiếp tục ở bên cạnh đối phương, đã là rất mãn nguyện.

Một lần bị phản bội, những tưởng bản thân đã có thể biến mình thành lãnh huyết vô tình, nhưng lại lần lượt bị trái tim ấm áp của đế quân si tình sưởi ấm, mang đến từng chút tình cảm khó có thể hình dung. Yêu đều không cần phải oanh oanh liệt liệt, chẳng cần phải khổ khổ sở sở tìm kiếm, chỉ cần gặp người hữu duyên, liền yêu đến chết đi sống lại, chẳng cần quan tâm tương lai sẽ về đâu.

Áp trụ vai của người bên trêи, Tần Hoàn nhân lúc Cao Lộng Ngọc mất cảnh giác liền xoay người lại, đem nàng ấn ở bên dưới, bản thân ngồi lên bụng nàng, một phen kịch liệt thở dốc.

Cao Lộng Ngọc kinh ngạc mở to mắt: "Làm sao vậy?"

"Ngài như vậy nặng, đè ta đều không thở được."

Cao Lộng Ngọc: "..."

Tần Hoàn phát hiện y phục của Cao Lộng Ngọc chính là loại cùng hình dáng với hỷ phục lần trước, nút kết màu lam nhạt khiến Tần Hoàn có chút khó chịu, muốn lập tức cởi ra.

"Nha, hôm nay ta phải cởi được mấy cái nút kết này!"

Nói xong, Tần Hoàn xắn tay áo lên, bắt đầu loay hoay cởi nút kết. Không hiểu vì cái gì đều cởi không ra, càng thêm nôn nóng, dùng sức giật, nhưng cũng chẳng suy suyển chút nào.

"Để ta cởi."

"Nằm yên, ta tự cởi."

Tần Hoàn ấn mạnh Cao Lộng Ngọc đang muốn tự thân hành động nằm xuống, trừng mắt cảnh cáo một cái, rồi lại tiếp tục loay hoay cởi bỏ nút kết.

Cao Lộng Ngọc thở dài một phen, nàng nhất định không mặc loại y phục này nữa, nếu không thật sự chưa làm được gì lại chờ đến mệt mỏi a~

Lúc này Tần Hoàn đang bận rộn cởi bỏ nút kết, cho nên không hay biết bàn tay hư hỏng của Cao Lộng Ngọc đã sờ lên đến thắt lưng nàng, nhẹ nhàng giải khai thắt lưng. Hồng bào rơi xuống đất, trung y cũng đáp đất, chỉ còn một lớp lý y mỏng manh, mơ hồ thấy được cả yếm mẫu đơn hồng sắc bên trong. Nhẹ nhàng kéo xuống lý y, Cao Lộng Ngọc hơi nhỏm người dậy, ở bả vai gầy của Tần Hoàn hôn hít một trận, để lại vô số hồng ngân diễm lệ.

"A..."

Tần Hoàn ngâm nhẹ một tiếng trong cổ họng, né tránh những cái hôn rơi trêи cổ và ngực mình, gò má nhanh chóng đỏ ửng lên, nhưng tay vẫn không quên nhiệm vụ cởi bỏ mấy cái nút kết phiền phức.

Bàn tay trượt xuống tấm lưng mềm mại, vuốt ve vài cái, tìm nút kết dây yếm, nhẹ nhàng cởi ra. Hồng sắc yếm rơi xuống, trêи người chỉ còn lại lý y, như ẩn như hiện, xinh đẹp động lòng người.

Loay hoay mãi Tần Hoàn cũng cởi ra được ba cái nút kết, còn duy nhất một cái nữa, càng cố sức tập trung tìm cách cởi ra.

Lúc đó bàn tay ma mãnh đã tiến đến trước ngực, một trận mạnh nhẹ xoa nắn, khiến tiểu hồng đậu dần trở nên sưng đỏ, kiêu ngạo ngẩng cao đầu.

"Nha... ô..."

Tần Hoàn đem nút kết cuối cùng tháo xuống, kịch liệt thở dốc, tước quý tin tức tố không ngừng vồ vập ập tới, muốn xuyên qua cơ thể nàng, cướp đoạt từng tấc không khí.

Nụ hôn rải dần xuống đến ngực, lưu luyến ở xương quai xanh một lúc, lại đối tiểu hồng đậu một trận ngậm cắn.

"Hô..."

Tần Hoàn co rúm thân thể, kịch liệt hô hấp, tay bám chặt lấy vai áo của Cao Lộng Ngọc làm điểm tựa.

Cao Lộng Ngọc ở ngực trái một phen hút duẫn, day cắn vài cái, khiến Tần Hoàn càng thêm run rẩy, cọ dụi trêи thân thể nàng, châm thêm một đợt nhiệt hỏa.

"Ô... đại vương đừng đùa nữa mà..." Tần Hoàn khắp người đều phủ một tầng mồ hôi mỏng, thì thào: "Mau một chút... hô..."

"Hảo."

Cao Lộng Ngọc cởi y phục xuống đến thắt lưng, tiếp tục kéo Tần Hoàn xuống, một phen hôn môi.

Hai người day dưa triền miên, lại không biết bên ngoài ồn ào.

"Tôn vương gia, ngài không thể vào."

Cao Trường Ca liếc nhìn Tiểu Vệ Tử: "Ta muốn gặp mẫu hoàng, ngươi dám ngăn cản?"

"Đại vương có lệnh không cho ai bước vào Thiên Danh điện khi ngài chưa cho phép."

"Vậy các ngươi vào giúp ta thông truyền."

Tiểu Vệ Tử e ngại nhìn Cao Trường Ca, rồi nhìn sang Đào Nhi và Xuân Nhiêu, hai người đều lắc đầu. Vừa nãy mị nhuyễn âm thanh phát ra, làm sao không biết bên trong phát sinh chuyện gì, chỉ sợ Tôn vương bước vào lại chọc giận thánh thượng, liên lụy bọn kẻ dưới như họ.

Cao Trường Ca không đợi được, cũng không cảm thấy cái mị nhuyễn âm thanh khi nãy có vấn đề gì, lập tức nâng chân phá cửa đi vào trong.

Tiểu Vệ Tử sợ đau tim, định chạy đến ngăn cản, Đào Nhi và Xuân Nhiêu liền ngăn hắn lại, ngươi muốn mất đầu hay sao mà chạy vào!?

Bước vào Thiên Danh điện, cái nhu nhuyễn âm thanh như than thở nhè nhẹ lại càng thêm rõ ràng, giống như là âm thanh...

"Hô...ân..."

Cao Trường Ca nghĩ mình nghe nhầm rồi, liền tăng nhanh cước bộ đi vào trong tìm Cao Lộng Ngọc.

Thấp thoáng sau sa mạn chính là một màn triền miên xuân tình, từng đợt quân quý tin tức tố lan tràn khắp nơi, ngọt ngào đến mức khiến bất kỳ tước quý nào cũng có thể phát cuồng.

Cao Trường Ca dừng cước bộ, cúi người thở dốc, cái tin tức tố này quá sức ngọt ngào, quá sức mê người rồi, ngay cả tước quý xa lạ như Cao Trường Ca cũng cầm lòng không được.

"Ô... đại vương... điểm nhẹ..."

"Hoàn nhi, thoải mái hay không?"

"Ưʍ... đại vương... ngài thật sự rất đáng ghét... hô..."

Cao Trường Ca sững người, cái kia nhu nộn âm thanh chính là của Tần Hoàn!?

"Ai!?"

Bên trong truyền đến tiếng tê rống giận dữ của Cao Lộng Ngọc, Cao Trường Ca vội quỳ phía sau sa mạn: "Mẫu hoàng, là nhi thần, Trường Ca!"

"Hô!"

Tần Hoàn chịu đả kϊƈɦ không nhẹ, theo bản năng ôm chặt Cao Lộng Ngọc, muốn che giấu thân thể của mình.

Cao Lộng Ngọc rất nhanh đã đem chăn che phủ thân thể của hai người, tức giận quát lên: "Cút!"

"Mẫu hoàng, nhi thần có chuyện muốn nói."

Sau sa mạn, thoáng thấy long nhan lạnh nhạt: "Đừng để quả nhân nhắc lại."

Cao Trường Ca cắn chặt răng, đành phải đứng dậy, đối phía sau mạn sa hành lễ, rồi nhanh chóng lui xuống.

Đợi khi tiếng bước chân xa dần, Tần Hoàn mới đưa đầu ra nhìn thử, vuốt ngực thở phào, còn nghĩ dáng vẻ xấu hổ của bản thân sẽ bị người khác nhìn thấy hết chứ.

"Làm sao vậy? kinh sợ rồi đi?"

"Một chút."

Tần Hoàn hé miệng định nói nữa, lại phát hiện Cao Lộng Ngọc gương mặt đều ửng đỏ như say rượu, trêи thái dương trượt xuống vài giọt mồ hôi. Y phục trêи người bị kéo đến xộc xệch, trêи vai xuất hiện vài dấu răng nho nhỏ do Tần Hoàn để lại, khuôn ngực trắng tuyết thoáng ẩn thoáng hiện, thập phần câu nhân. Lúc này Tần Hoàn còn phát hiện, ɖu͙ƈ vọng của đối phương còn chôn sâu ở trong nàng, gương mặt liền đỏ lên, lan sang hai vành tai.

"Nha..." Tần Hoàn hé môi nói: "Có thể hay không... tiếp tục a?"

Cao Lộng Ngọc kinh ngạc mở to mắt, sau đó liền nhếch nhếch môi cười, đem Tần Hoàn ấn vào nụ hôn khác.

...

Trong tẩm cung hoa lệ, thoang thoảng hương trầm thơm ngát từ chiếc lư bát giác trêи cao. Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, hai người cứ như vậy ôm nhau, không nói gì, chỉ đơn giản là cố gắng tiếp nhận hơi ấm cùng hương thơm trêи cơ thể của đối phương.

Rất lâu sau đó, Tần Hoàn đột nhiên lên tiếng: "Lộng Ngọc, ta thật muốn ngắm sao a~"

"..."

"Làm sao vậy?"

Cao Lộng Ngọc ưu nhã mở miệng: "Bây giờ là ban ngày."

"Nhưng mà ta vẫn muốn ngắm sao a!" Tần Hoàn chớp mắt hai cái, nói: "Ta rất muốn cảm thụ cái cảm giác sau khi được tâm ái nhân tiêu ký, liền có thể ôm nhau cùng ngắm sao trời a."

Cao Lộng Ngọc thoáng kinh ngạc, sau đó liền mỉm cười, nói: "Ba chữ "tâm ái nhân" của nàng nghe thật vừa ý quả nhân, chỉ là bây giờ là ban ngày, đợi đến đêm lại làm một lần nữa, sau đó ngắm sao, thế nào?"

Tần Hoàn co giật khóe môi: "Đại vương ngài nghĩ ta là hài tử sao? bộ xương này của ta cũng sắp bị ngài làm hỏng rồi, ngài còn đòi hỏi đêm nay nữa sao?"

Cao Lộng Ngọc nhún vai: "Là nàng nói muốn được tâm ái nhân tiêu ký, sau đó cùng ôm nhau ngắm sao trời a."

Tần Hoàn xuy xuy phất tay: "Đều không nói ngài nữa."

Cao Lộng Ngọc cong khóe môi, lấy trong tay áo một thứ gì đó, sau đó liền xòe bàn tay ra cho Tần Hoàn xem.

Tần Hoàn há hốc mồm, cầm thứ trong tay Cao Lộng Ngọc lên xem: "Cái này chính là trâm uyên ương đi? như thế nào lại chỉ có một cây a?"

Cao Lộng Ngọc xòe tay còn lại ra, trong lòng bàn tay là cây trâm còn lại.

"Nha, thật đẹp."

Tần Hoàn nâng lên, ánh sáng chiếu xuyên qua con hồ điệp trêи cây trâm, tỏa ra một thứ ánh sáng màu lam nhạt xinh đẹp.

"Thích hay không?"

Tần Hoàn vừa định trả lời, lại nhớ đến đôi vòng điền hoàng thạch lần trước, liền nghi hoặc hỏi: "Cái này là cho ta a?"

"Phải, cho nàng."

"Nếu vậy ngài không được lấy nó làm lý do để ức hϊế͙p͙ ta!"

Tần Hoàn làm mặt quỷ đe dọa xong, liền cầm một cây trâm lên, cài lên búi tóc của Cao Lộng Ngọc, nhe răng cười.

"Nhìn thật đẹp nha."

Cao Lộng Ngọc nâng tay, ngón tay thon dài lướt qua sóng mũi cao thẳng của Tần Hoàn, nhéo nhẹ một cái: "Tiểu đông tây."

Tần Hoàn muốn cài lên búi tóc của mình, chỉ là khi nãy vận động kịch liệt, búi tóc đều đã tán loạn, không thể biết được nên cài chỗ nào.

"Để ta."

Cao Lộng Ngọc cầm lấy cây trâm, không quên chỉnh lý lại búi tóc của Tần Hoàn rồi mới cẩn thận cài lên búi tóc của nàng.

"Thế nào, đẹp không?"

"Đẹp." Cao Lộng Ngọc mỉm cười: "Tiểu đông tây của quả nhân lúc nào cũng xinh đẹp."

Tần Hoàn cười đến híp mắt lại, hé miệng định nói gì đó lại nghe bên ngoài vội vã thông truyền vào--- Hiền phi nương nương cầu kiến.

Cao Lộng Ngọc đang vui vẻ liền nhíu mày lại, nhu thái dương: "Lại đến nữa rồi."

Tần Hoàn nghi hoặc, làm cái gì mà Cao Lộng Ngọc lại có bộ dạng mệt mỏi như vậy a?