Chương 16

"Trường Ca, sắc mặt sao lại xấu như vậy a?"

Hiền phi nhìn thấy nhi nữ đến vấn an liền vui mừng chạy ra đón, nào ngờ lại thấy vẻ mặt chán nản của nàng, không khỏi nghi hoặc.

Cao Trường Lạc vẫn còn bồi Hiền phi nói chuyện, thấy Cao Trường Ca liền nghi hoặc: "Tỷ tỷ, làm sao rồi? cái Tần Phi Sương đó lại chọc tỷ sao?"

Hiền phi bất mãn nói: "Ta đã thấy cái Tần Phi Sương đó cũng là một bộ dạng lẳиɠ ɭơ như Tần Hoàn mà thôi, Trường Ca, ngươi cũng đâu còn nhỏ, không phải không biết nàng ta đang lợi dụng ngươi. Để mẫu phi hảo hảo giúp ngươi lựa chọn một cái trắc phi, thế nào?"

"Được rồi, đừng có nói đến chuyện này nữa."

Cao Trường Ca mệt mỏi ngồi xuống nệm vải, tự mình rót cho mình một chén trà, một hơi uống sạch.

Cao Trường Lạc nhìn thấy thứ trong tay áo của Cao Trường Ca, liền hỏi: "Tỷ tỷ, cái kia..."

Cao Trường Ca nhìn theo hướng tay của Cao Trường Lạc, nhận ra là hộp gấm đỏ mà Tần Hoàn tặng cho mình, liền đem ra ném lên bàn.

Hiền phi tò mò mở ra xem thử, thấy vật bên trong, liền kinh hãi đến há hốc mồm.

"Cái này chẳng phải là điền hoàng thạch hay sao?" Hiền phi run run cầm hai chiếc vòng lên, đem áp lòng vào xem như là bảo bối: "Trân quý như vậy cũng chỉ có đại vương mới có, Trường Ca, ngươi làm sao có được thế?"

"Là Tần Hoàn đưa ta."

Hiền phi suýt chút đã làm rơi chiếc vòng, chấn kinh nhìn Cao Trường Ca: "Tần Hoàn đó làm gì có được thứ trân quý như thế này?"

"Là mẫu hoàng ban cho nàng."

Cao Trường Lạc sặc trà, mục trừng khẩu ngốc: "Cái gì a?"

Cao Trường Ca nói tiếp: "Trong tay Tần Hoàn còn có chiếc vòng mà mẫu hoàng hay đeo nữa."

Hiền phi tức suýt nôn ra máu: "Cái lẳиɠ ɭơ nữ nhân đó, nàng ta dám... nàng ta dám..."

"Tần Hoàn lợi hại hơn ta nghĩ nhiều." Cao Trường Lạc nhíu mày: "Chỉ mấy ngày đã được mẫu hoàng ban cho một đôi điền hoàng thạch, còn có chiếc vòng mà mẫu hoàng xem như là trân bảo nữa."

"Tức chết ta mà!" Hiền phi rít lên một tràng: "Ta cùng đại vương chung sống hơn mười năm, lại thua một con nha đầu mới vào cung!"

Cao Trường Ca thu lại vòng tay trong tay Hiền phi, đặt lại vào hộp gấm: "Thứ này không nên tùy tiện giữ, vẫn để ta điều tra xem có âm mưu gì phía sau hay không."

Hiền phi vẫn không lui được cơn thịnh nộ, đập mạnh tay xuống bàn, hổn hển thở dốc một phen.

"Tần Hoàn, coi như ngươi lợi hại, bản cung nhất định sẽ không tha cho ngươi!"

Cao Trường Ca nhướn mày: "Mẫu phi, ngài muốn làm cái gì?"

"Chính là độc chết ɖâʍ phụ đó!" Hiền phi tức giận quát lớn: "Ta không tin ta lại không gϊếŧ chết được nó!"

"Mẫu phi!"

"Ngươi làm cái gì vậy? vì cái Tần Hoàn đó mà quát mẫu phi ngươi?" Hiền phi nhíu mày nghi hoặc: "Hay là ngươi cũng giống như mẫu hoàng ngươi đối nó..."

"Mẫu phi ngài nghĩ đi đâu vậy?" Cao Trường Ca không vui nói: "Ngài ở phía sau độc chết Tần Hoàn, ngài nghĩ mẫu hoàng sẽ buông tha sao? nếu tra ra được ngài, nhẹ là giam vào lãnh cung, cả đời cũng không được đi ra ngoài, nếu nặng chính là tru di tam tộc!"

Hiền phi nén giận nói: "Vậy ngươi muốn ta trơ mắt nhìn Tần Hoàn đoạt lấy tất cả quan tâm sủng ái của mẫu hoàng ngươi sao?"

"Ngài mười mấy năm qua đã được mẫu hoàng sủng ái bao giờ chưa? Ngài ghen tuông như vậy, chỉ để người khác cười nhạo ngài vắng vẻ đến điên rồi!"

"Bản cung..."

"Mẫu phi, tỷ tỷ nói đúng đó." Cao Trường Lạc an ủi: "Ngài đừng vì một phút nóng giận mà hủy hoại tất cả kế hoạch của tỷ tỷ được."

Hiền phi hổn hển thở, siết tay thành đấm: "Đợi đến lúc Trường Ca thượng vị rồi, để xem Tần Hoàn còn đắc ý được hay không!?"

Nói xong, mạnh tay đập xuống bàn, khiến chén trà trêи bàn nghiêng nghiêng đổ, nước trà róc rách chảy xuống.

-------------------------------------

Tịnh dưỡng vài ngày, cuối cùng thắt lưng của Tần Hoàn cũng hoàn toàn khỏi hẳn, buổi tối Cao Lộng Ngọc đáp ứng bồi nàng đi dạo quanh hoàng cung cả ngày. Sáng sớm Tần Hoàn đã chuẩn bị chu toàn mọi thứ, đợi khi Cao Lộng Ngọc thượng triều trở về, sẽ lập tức cùng nàng đi dạo.

Vừa nghe tiếng thông truyền bên ngoài, Tần Hoàn liền lập tức đứng dậy, chạy ra đón Cao Lộng Ngọc. Lại quên mất cả hành lễ, trực tiếp nhào vào lòng Cao Lộng Ngọc, hai tay ghì chặt vai nàng, một phen cọ dụi làm nũng.

"Đại vương, chúng ta đi thôi!"

Vị tiểu công công bên cạnh định mở miệng trách Tần Hoàn, lại thấy Lý công công ngăn lại, hiểu ý liền cùng nhau lui xuống.

"Tiểu đông tây, trong mắt nàng quả nhân cũng chẳng phải là thiên tử rồi."

"Đương nhiên." Tần Hoàn cười lộ ra răng nanh nho nhỏ: "Trong mắt ta, ngài chính là phu quân của ta!"

Cao Lộng Ngọc bật cười, nhìn thấy Tần Hoàn chuẩn bị chu toàn, liền trêu chọc: "Hôm nay nếu như quả nhân bận cả ngày thì làm sao đây?"

"Chính là ta đem ngài từ một núi công việc kéo ra ngoài, bắt ngài đi với ta cho bằng được!"

"Hảo, hảo, nếu hôm nay không mang nàng đi, nàng nhất định sẽ khóc nháo cho xem."

Tần Hoàn bĩu môi: "Ta mới không có khóc nháo!"

"Hảo, mau đi thôi."

"Ân."

Tần Hoàn nắm lấy bàn tay đang đưa ra của Cao Lộng Ngọc, cùng nàng ấy rời đại môn Thiên Danh điện.

Ánh mặt trời ngày xuân ôn hòa ấm áp, mang theo một cỗ hương thơm đào hoa nồng nàn thổi căng phồng tay áo. Tần Hoàn nâng một tay lên che nắng, hơi nheo nheo mắt lại, dáng vẻ như con mèo hiếu kỳ trước cảnh tượng mới lạ trước mặt.

Cao Lộng Ngọc cho lui cung nữ thái giám, để lại vài hộ vệ ẩn mình bảo vệ các nàng, một đường hướng về ngự hoa viên.

Đi nửa canh giờ thì đến được ngự hoa viên, Tần Hoàn nhanh chóng chạy vào hoa hải, cao hứng la hét, chạy nhảy khắp nơi. Đây là lần đầu tiên Tần Hoàn đến ngự hoa viên, không ngờ nơi này có nhiều hoa hoa cỏ cỏ như vậy, lâu lâu còn có tiểu bạch thố hay là tiểu miêu chạy qua chạy lại.

Cao Lộng Ngọc còn sợ Tần Hoàn chạy nhảy đến ngã, luôn theo sát ở phía sau. Lo sợ của Cao Lộng Ngọc không bao giờ sai, Tần Hoàn chạy nhảy một chút vô ý vấp phải hòn đá trêи đất, ngã chúi về phía trước. Cao Lộng Ngọc thân thủ mau lẹ đỡ kịp, nếu không Tần Hoàn sẽ có một gương mặt hoa rồi.

An toàn thoát hiểm, Tần Hoàn vuốt ngực, thở phào một hơi: "A! Dọa chết ta rồi!"

"Tiểu đông tây, nàng không thể khiến ta an tâm chút nào sao?"

Nghe tiếng quở trách ở trêи đỉnh đầu, Tần Hoàn âm thầm lè lưỡi, thật đáng sợ a~

Cao Lộng Ngọc vì vậy mà không cho Tần Hoàn chạy nhảy nữa, đem nàng ôm vào trong tiểu đình nghỉ mát. Tần Hoàn dùng đủ mọi thủ đoạn từ làm nũng, khóc nháo đến đòi thắt cổ chết, Cao Lộng Ngọc cũng bất động thanh sắc, long nhan lạnh nhạt.

Tần Hoàn vì vậy mà ủy khuất ngồi đếm kiến, lầm bầm mắng: "Đồ đáng ghét! hôn quân!"

"Hoàn nhi, ở đó có một loại kiến, trêи thân màu nâu đỏ, nhìn kỹ sẽ có cả đốm vàng trêи người, đốt một cái, liền lập tức phát độc mà chết."

Tần Hoàn lập tức nhảy ra khỏi chỗ đếm kiến, một phát nhào đến chỗ Cao Lộng Ngọc, thất thanh hét toáng.

Cao Lộng Ngọc cảm thấy màng nhĩ của mình cũng bay mất rồi, vội bịt miệng Tần Hoàn lại: "Nàng a, dáng vẻ đoan trang của quân quý đâu mất rồi? hết khóc nháo rồi đến la hét, đúng là không nói nổi nàng."

Tần Hoàn ủy ủy khuất khuất nhìn nàng: "Đại vương, ta vừa mới bị kiến đốt, có hay không sẽ bất đắc kỳ tử chết đi?"

"..." Cao Lộng Ngọc: "Nàng tin lời ta nói sao?"

"..."

Tần Hoàn giận đến mặt trướng đỏ, tức giận đánh vào người Cao Lộng Ngọc: "Hôn quân, ngài dám lừa ta!!!"

"Ai, nàng là quân quý, khí lực làm sao lại lớn như vậy a?"

"Ta không biết! ngài lừa ta!"

"Hảo, hảo, là ta sai, đừng có khóc." Cao Lộng Ngọc hôn lên đôi mắt ươn ướt nước của Tần Hoàn: "Lớn như vậy rồi, còn thích khóc nữa!"

"Ta mới không có khóc!"

Cao Lộng Ngọc định nói gì đó, lại nhíu mày, hơi lắc đầu, dáng vẻ có chút mệt mỏi.

Tần Hoàn nín khóc, kéo tay áo của Cao Lộng Ngọc: "Đại vương, làm sao vậy?"

"Có chút chóng mặt."

"Nha, vậy đứng lên, ta chữa bệnh cho ngài."

Cao Lộng Ngọc nghi hoặc: "A?"

.

.

.

.

Cao Lộng Ngọc hít phải một ngụm lãnh khí, bạo phát rống lên: "Hoàn nhi!"

Tần Hoàn thè lưỡi, tiến đến xoa dịu phu quân của mình: "Nha, đại vương, chịu một chút, không có sao đâu!"

Cao Lộng Ngọc cố kiềm chế tức giận, quay lại trừng Tần Hoàn: "Trở về, ta liền cho nàng nằm trêи giường một tháng."

Tần Hoàn bĩu môi, nói: "Ngài làm cái gì vậy? chỉ là đi trêи sỏi một chút thôi mà, có cần phải tức giận như vậy không?"

"Nàng lập tức bước vào đây!" Cao Lộng Ngọc hít thở thật đều: "Bước vào đây với quả nhân!"

Tần Hoàn có chút sợ, nói: "Đại vương, người cần chữa bệnh là ngài a, ta cũng không có vấn đề gì."

Cao Lộng Ngọc cắn chặt răng, bước ra khỏi con đường rải sỏi, một phát đem Tần Hoàn kéo vào chịu trận chung với mình.

"Ô!" Tần Hoàn hét toáng một tiếng, nhảy cẩng lên: "Như thế nào lại đau như vậy a?"

"Đừng nháo, nàng không muốn chân bị tàn phế thì đừng có nhảy!"

"Ô, nhưng mà ta đọc sách y bảo là dưới lòng bàn chân có huyệt vị, đi trêи sỏi giúp đả thông huyệt vị, máu huyết lưu thông ô~"

"Chính vì vậy mới để nàng cùng đi." Cao Lộng Ngọc nhất quyết không buông tha cho Tần Hoàn: "Cùng quả nhân đi."

"Ô đau quá!"

Tần Hoàn là quân quý, da thịt so với tước quý mỏng manh hơn rất nhiều, đi một chút liền đau đến mặt cũng méo mó, vừa đi vừa gào khóc như cả thiên hạ này mắc nợ nàng.

Cao Lộng Ngọc nhẫn cười, nói: "Hoàn nhi, làm sao rồi? cảm thấy thế nào?"

"Ô, đại vương, Hoàn nhi chịu không được ô!" Tần Hoàn không dám bước đi nữa, khóc lóc om sòm: "Ngài đừng nói muốn nhìn Hoàn nhi là vị tiệp dư đầu tiên chết vì đi trêи sỏi đi!"

"Hảo, hảo đừng có khóc nữa, đi ra là được rồi."

"Ô, ta không dám bước đi."

"..." Cao Lộng Ngọc thở dài: "Để quả nhân cõng nàng."

Lúc Tần Hoàn định leo lên lưng Cao Lộng Ngọc, lại nghe thấy tiếng nói ở phía sau: "Đại vương!"

Tần Hoàn giật mình, định quay lại xem lại ai, nào ngờ sỏi dưới chân có chút trơn, chuẩn bị tinh thần chờ ʍôиɠ nở hoa. Nào ngờ lại không cảm thấy đau, Tần Hoàn mở mắt ra, phát hiện là Cao Lộng Ngọc đỡ nàng, còn nàng thì ngồi trêи người nàng ấy.

"A! Lộng Ngọc!"

Tần Hoàn vội vàng đứng dậy, nhưng nàng đang đứng chính là đường trải sỏi, đau đến hai mắt ướt lệ, ngồi khom xuống khóc hô.

Cao Lộng Ngọc đem Tần Hoàn từ trêи con đường trải sỏi ôm ra bên ngoài, đem giày của nàng cởi ra, bên trong đã có vài chỗ bầm tím rồi.

"Tiểu đông tây này, nàng không nghĩ được trò gì tốt hơn hay sao? nghĩ ra trò làm bản thân thụ thương."

"Đại vương, ngài không sao chứ?" Tần Hoàn cuống quít: "Có hay không ʍôиɠ nở hoa rồi?"

Cao Lộng Ngọc: "..."

"Ngài để ta xem xem một chút."

Cao Lộng Ngọc: "..."

"Nàng đừng có nháo." Cao Lộng Ngọc giữ cái tay muốn cởi thắt lưng nàng ra: "Ta không có sao, ta cũng không phải quân quý, ngã một chút liền bị thương."

"Nhưng kia là sỏi a!"

"Sỏi đều được mài nhẵn cả rồi."

"Nhưng mà ʍôиɠ vẫn có thể nở hoa a!"

"..."

Cao Lộng Ngọc nói: "Ta thật sự không có sao mà."

Tần Hoàn vẫn còn bán tín bán nghi, nhưng cũng không hỏi nữa, chợt nhớ đến lý do mình ngã xuống, liền đưa mắt tìm người vừa nãy lên tiếng.

Người kia... Tần Hoàn không có quen!

Cao Lộng Ngọc nhìn theo hướng Tần Hoàn vừa nhìn, nhíu nhíu mày: "Lệ Tần?"

Lệ Tần chầm chậm đi đến, đột ngột quỳ xuống đất: "Khiến đại vương và muội muội kinh sợ, xin đại vương trách phạt."

Cao Lộng Ngọc phất tay: "Nàng đứng lên đi."

"Tạ đại vương."

Lệ Tần từ trong tay áo rút ra một cái khăn tay, giúp Cao Lộng Ngọc lau đi vết bẩn trêи tay áo.

"Đại vương, ngài hôm nay nhàn rỗi, có thể hay không bồi thần thϊế͙p͙ nói chuyện một chút?"

Cao Lộng Ngọc nhàn nhạt nói: "Quả nhân hôm nay có chút việc bận, lần tới lại nói."

"A, đại vương, nếu vậy ngài đến Hàm Phúc cung được hay không a?" Lệ Tần nói tiếp: "Khâu nhi rất nhớ ngài, hài tử này suốt ngày luôn nhắc đến ngài."

"Lần tới quả nhân sẽ gặp nó, nàng lui xuống trước đi."

Lệ Tần định nói gì đó, nhưng thấy sắc mặt Cao Lộng Ngọc không tốt, liền nhanh chóng lui xuống.

Đến khi Lệ Tần đi rồi, Tần Hoàn bỗng nhiên nói: "Có phải hay không nương của ta còn có nhi nữ khác a? cái kia Lệ Tần trông thật giống ta úc niên kỷ nàng lớn hơn, phải là ta trông thật giống nàng."

"Nàng cũng cảm thấy Lệ Tần giống nàng?"

Tần Hoàn gật đầu: "Ít nhất là năm, sáu phần."

"Ngô Thừa tướng năm đó biết ta muốn nạp nàng vào cung làm tài nhân, chỉ tiếc nàng niên kỷ quá nhỏ, ta cũng không thể cưỡng cầu, cho nên hắn mới để nhi nữ của mình là Lệ Tần nhập cung. Quả nhân lần đầu thấy Lệ Tần, còn nghĩ chính là nàng, càng lớn Lệ Tần càng giống nàng, quả nhân liền để nàng ta ở trong cung, sau này phong Lệ Tần."

"Kia, chẳng phải Lệ Tần chịu rất nhiều ủy khuất sao?" Tần Hoàn nhíu mày: "Cả đời sống dưới cái bóng của người khác, cũng không vui vẻ gì. Giống như ta lúc đó, sống dưới hào quang của đệ nhất mỹ nhân muội muội, trở thành kẻ mờ nhạt, làm nền cho nàng. Sau này ta cứu được người bị bệnh, mọi người mới biết ta tinh thông y thuật, mới cho ta là tài nữ Vũ Dương thành, nếu không cả đời của chỉ là bức phông nền cho muội muội tỏa sáng."

"Chính là Lệ Tần cam tâm tình nguyện." Cao Lộng Ngọc thở dài, nói: "Nhưng nàng ta tâm cơ khó dò, quả nhân vì không muốn nàng ta ủy khuất nên chỉ sủng ái không sủng hạnh. Nào ngờ nàng ta thật sự hạ dược quả nhân, sai lầm dẫn đến chính là nàng ta hoài thai Khâu nhi, ta cảm thấy bản thân có lỗi với Khâu nhi, mới yêu thương nàng nhiều hơn các hoàng tước thạc quân khác."

"Nha, thì ra là vậy."

Tần Hoàn nhìn thấy vẻ mặt phiền muộn của Cao Lộng Ngọc, cũng cảm thấy không vui vẻ, nhẹ nhàng nâng mặt nàng ấy lên, kiễng chân hôn lên đôi phiến môi xinh đẹp.

"Nếu thật sự là thiên ý, đều vô pháp cãi lại, ta tin Cao Phiên Khâu có duyên với ngài nên kiếp này mới có thể làm mẫu tử." Tần Hoàn cười nói: "Hơn nữa sai lầm của trưởng bối, đừng nên đè nặng hậu bối, ta tin rồi có ngày Cao Phiên Khâu hiểu ra mọi chuyện thôi."

"Ta chỉ thật sự lo lắng, nếu như nàng ở bên cạnh ta, họ..."

Cao Lộng Ngọc nói nửa chừng rồi lại không nói nữa, nhưng vế sau, Tần Hoàn đoán được.

"Ngài sợ ta bị ức hϊế͙p͙ đi?" Tần Hoàn cười nói: "Ta đều không sợ, phu quân ta chính là thiên tử a, ta còn phải sợ phàm nhân bọn họ sao?"

Cao Lộng Ngọc nhịn không được bật cười, đem Tần Hoàn ôm lấy, dịu dàng bên tai nàng nói.

"Hảo, vậy thiên tử ta sẽ bảo vệ nàng, dùng cả đời này để bảo vệ nàng!"

Tần Hoàn cười híp mắt lại, đáp trả cái ôm ấm áp của Cao Lộng Ngọc.