Chương 15

"Hahaha, thật như vậy sao?"

Hiền phi khanh khách cười lớn, nâng tay lau nước mắt đọng ở khóe mi, càng cười càng thống kɧօáϊ.

"Cái Cao Phiên Khâu đó đúng là ngu dốt, những lời bản cung nói, nó đều tin đến mức không có chút hoài nghi nào, trực tiếp náo loạn Thiên Danh điện, còn bị phạt viết nữ huấn nữ tắc a." Hiền phi cao hứng nói tiếp: "Để xem, sau chuyện này đại vương còn để ý đến Lệ Tần nữa hay không? Cao Phiên Khâu ngu ngốc hủy hết tiền đồ của bản thân, còn hủy cả tiền đồ của mẫu thân mình, đúng là ngu ngốc mà!"

Hồng Tụ cung kính nói: "Nương nương mưu tính như thần."

Hiền phi cầm cây kéo trêи khay, tiếp tục nâng tay tỉa lá: "Bản cung sớm đã chướng mắt Lệ Tần đó, chỉ vì vài phần giống với Tần Hoàn liền trở thành sủng phi của đại vương. Trước mặt bản cung giả tạo cười nói, ả ta nghĩ ta không nhận ra bộ mặt xảo trá của ả ta sao? Lệ Tần vì cái gì mà có Cao Phiên Khâu? Ta đều biết rõ, nàng ta năm lần bảy lượt chỉ được sủng ái không được sủng hạnh, sớm nghĩ cách mau chóng hoài thai, nào ngờ tính toán kỹ lưỡng như vậy cũng chỉ sinh ra một cái quân quý!"

Nói xong, Hiền phi liền cười lớn, cười đến run rẩy, thập phần thống kɧօáϊ.

"Mẫu phi, ngài tính toán, đúng là có phần tàn nhẫn a."

"Cao Trường Lạc." Hiền phi nâng mắt nhìn nàng: "Ngươi cảm thấy mẫu phi tàn nhẫn sao?"

Cao Trường Lạc nhấc môi cười, nói: "Mẫu phi, ngài như vậy là hủy được tiền đồ của Lệ Tần hay sao?"

"Ý ngươi là..."

Cao Trường Lạc cầm chén trà lên, uống một ngụm, chậm rãi nói: "Chó cùng rứt chậu, mẫu phi đẩy Lệ Tần đến đường cùng, ả ta nhất định sẽ quay lại cắn chúng ta một phát thật đau. Mẫu phi ngài đừng quên, chuyện này mẫu hoàng chỉ phạt Cao Phiên Khâu viết nữ huấn nữ tắc, hoàn toàn không có ý muốn trừng phạt thực sự, chính là trong lòng còn nể tình Lệ Tần."

"Ngươi nói, bản cung mới thật sự để ý." Hiền phi nhíu nhíu mày: "Lần này để Lệ Tần thoát nạn, mặc dù không còn được sủng ái, nhưng vây cánh của ả ta vẫn còn, đối với chúng ta đều là bất lợi."

"Chính vì thế, chúng ta trước mặt hòa hoãn với Lệ Tần, chờ khi thời cơ đến, liền lập tức..."

Cao Trường Lạc đặt mạnh chén trà xuống bàn, khóe môi cong lên: "Gϊếŧ cùng diệt tận!"

"Hảo!"

Hiền phi khanh khách cười: "Trường Lạc, ngươi thật giống Trường Ca, đều rất biết tính toán, bản cung thật sự được mở rộng tầm mắt rồi. Nếu ngươi thật sự là tước quý thì tốt, quân quý sớm muộn cũng phải gả đi, chỉ sợ năm tháng sau này sẽ phải chịu nhiều ủy khuất."

"Trường Lạc không tin bản thân không cãi được mệnh trời!" Cao Trường Lạc thản nhiên nói: "Hòa thân!? Nhi nữ vĩnh viễn cũng không để mình cho người ta tùy ý an bài!"

"Hảo!" Hiền phi cao hứng nói: "Trường Ca, Trường Lạc, các con đều là niềm tự hào của mẫu phi."

Cao Trường Lạc cong khóe môi, nhấp một ngụm trà, đưa mắt nhìn ra ngoài khung cửa sổ.

---------------------------------------------

Trời trong, vài áng mây trắng bồng bềnh trôi trêи đỉnh đầu. Ngày xuân, hoa đào nở rực rỡ, kéo dài đến vô tận, tựa như một dải lụa hồng phất phơ trong gió. Không khí mát mẻ của mùa xuân, khiến tâm tình con người luôn thoải mái, bao nhiêu mệt nhọc đều dễ dàng được gió xuân thổi bay đi.

Tần Hoàn nằm trêи trường kỷ đặt trong vườn đào hoa, nhắm mắt nghỉ ngơi, cảm thụ từng làn gió xuân thổi vào mặt, vô cùng thoải mái.

Xuân Nhiêu ngồi bên cạnh đập hạnh đào, đem những quả hạnh đào được lột sạch sẽ đặt vào trong một cái bát nhỏ. Đào nhi và Tiểu Vệ Tử có nhiệm vụ hái hoa đào, một lát liền hái về mấy giỏ hoa đào xinh đẹp.

"Nương nương, hoa đào đây ạ."

Tần Hoàn mở mắt ra nhìn, thản nhiên nói: "Ta nghe nói hoa đào có thể nhưỡng làm rượu a?"

"Vâng ạ."

"Liền nhưỡng cho ta một vò đi." Tần Hoàn cười nói: "Ta cũng muốn uống thử một chút đào hoa nhưỡng."

Đào Nhi cười nói: "Nương nương, thần còn nghe nói, đào hoa nhưỡng có thể dùng để dưỡng nhan."

"Thần kỳ như vậy?" Tần Hoàn nói: "Vậy nhưỡng hẳn vài chục vò đi."

Xuân Nhiêu nói: "Nương nương, ngài lấy hết hoa trong vườn đem đi nhưỡng cũng không đến bảy vò a."

"A? Vậy thì nhưỡng bảy vò thôi."

Xuân Nhiêu, Đào Nhi: "..."

"Ta đùa thôi." Tần Hoàn nói: "Nhưỡng một vò thôi, ta cũng không uống nhiều được."

"Vâng, nương nương."

Đào Nhi cùng Tiểu Vệ Tử ôm mấy giỏ hoa đào đến trù phòng, dặn dò ngự trù nhưỡng một ít đào hoa nhưỡng cho Tần Hoàn.

Nằm phơi nắng một chút, Tần Hoàn phát hiện một bóng người quen thuộc đang đi ngang qua, liền gọi: "Tôn vương gia!"

Cao Trường Ca nhìn qua xem ai gọi mình, phát hiện là Tần Hoàn, liền nhíu chặt chân mày. Đã nhìn thấy thì không thể trơ mắt bỏ đi được, Cao Trường Ca đành nâng bước chân đến chỗ Tần Hoàn.

"Tần tiệp dư."

"Điện hạ không cần hành lễ với ta."

Tần Hoàn thản nhiên nói: "Tôn vương sắc mặt hồng hào, nhất định là có chuyện vui đi? có phải hay không sắp cùng muội muội của bản cung thành thân a?"

Lời này nói ra mười phần là châm chọc, không nghe ra một chút hảo ý nào.

Tần Hoàn liếc nhìn Xuân Nhiêu, nói: "Mang bộ vòng điền hoàng thạch đại vương tặng bản cung mang ra đây."

Xuân Nhiêu vâng dạ đứng dậy, nhanh chóng đi lấy bộ vòng mà Tần Hoàn yêu cầu.

Tần Hoàn nói: "Điện hạ có thể ngồi a."

"Đa tạ nương nương ban thưởng, nhưng bản vương có chút chuyện, cần phải đi ngay."

"Không vội, bản cung nói vài lời liền để điện hạ đi ngay." Tần Hoàn vươn tay cầm lấy cây quạt ở trêи bàn, phe phẩy quạt một chút, nói: "Dạo này bản cung hay gặp ác mộng, mơ thấy rất nhiều l*иg đèn hoa đỏ, sau đó liền biến thành lửa đỏ, thật rất đáng sợ, không biết đây có gọi là điềm báo hay không?"

Cao Trường Ca nhìn thoáng qua sắc mặt của Tần Hoàn, không cảm thấy có điểm gì kỳ lạ, sắc mặt còn có chút hồng hào, tinh thần cũng thập phần sảng kɧօáϊ.

"Nương nương vạn phúc kim an, đều không có chuyện gì đâu."

"Điện hạ nói cũng rất đúng a." Tần Hoàn nâng quạt, hơi cười: "Ở bên cạnh đại vương, bản cung liền cảm thấy an tâm, ác mộng cũng được đẩy lùi, nhất định là hồng phúc của đại vương đây."

Cao Trường Ca nhíu nhíu mày, cũng không nói gì, có ý muốn cáo lui.

Vừa vặn Xuân Nhiêu cũng trở về, mang theo một hộp gấm hoa màu đỏ, đặt ngay ngắn ở trêи bàn. Tần Hoàn vươn tay mở hộp gấm ra, bên trong là đôi vòng điền hoàng thạch, màu sắc cùng chất lượng không thể chê vào đâu được.

Bởi vì ngại thời tiết nóng, Tần Hoàn cố ý mặc y phục cổ rộng một chút để cho thoải mái, ngay lúc nghiêng người mở hộp gấm, lại để lộ những vết hồng ngân ở trêи cổ, kéo dài đến tận ngực. Cao Trường Ca liền lảng tránh không nhìn đến, nào ngờ lại rơi vào tầm mắt của Tần Hoàn, nàng liền bật cười.

"Điện hạ, ngài cũng không thể trách ta a." Tần Hoàn nói tiếp: "Ta đều nói qua đại vương đừng để lại dấu, ngài vẫn cứ không chịu, ta vốn định mặc áo cổ cao, nhưng thời tiết lại có điểm nóng, cho nên mới vô ý để ngài thấy điều xấu hổ này."

Cao Trường Ca đáp: "Ta nào dám, nếu không còn chuyện gì nữa, ta xin cáo lui."

"À, khoan." Tần Hoàn tháo vòng tay ngọc trêи cổ tay của mình, đưa cho Cao Trường Ca: "Cái này, lúc trước ngài tặng ta, hôm nay trả lại cho ngài."

Chiếc vòng tay này chính là vật là Cao Trường Ca dùng để đính ước với Tần Hoàn, bây giờ Tần Hoàn chán ghét nó cực điểm, liền chỉ nghĩ vật hoàn khổ chủ, đem nó tống khứ đi.

Cao Trường Ca nhìn vòng ngọc trêи tay Tần Hoàn, chậm chạp nâng tay cầm lấy.

Tần Hoàn thu tay lại, lấy trong tay áo một chiếc vòng ngọc khác, bên trêи còn có vẽ một chữ [Ngọc] bằng vàng mỏng, không nhanh không chậm đeo vào.

Cao Trường Ca hít một hơi thật sâu, cung kính cúi đầu: "Ta cáo lui."

Nói xong, liền giống như muốn bỏ trốn, nhanh chóng rời khỏi vườn đào hoa.

Tần Hoàn mỉa mai cười lạnh một cái, nâng vòng tay của mình lên cao, khóe môi nâng lên, nhẹ nhàng áp vào má. Hơi lạnh từ ngọc toát ra, khiến nàng thập phần thoải mái, nghiêng người nằm xuống trường kỷ lại.

Xuân Nhiêu ở bên cạnh nói: "Nương nương, ngài xem bộ dạng muốn bỏ trốn của Tôn vương kìa."

"Ta có cảm giác nếu ta còn lưu nàng lại, nàng sẽ đánh chết ta a!" Tần Hoàn khanh khách cười: "Cũng may bây giờ ta là mẫu phi của nàng, nàng cũng không thể tùy tiện đánh ta."

"Mà nương nương, cái đôi vòng đó, đại vương chưa nói tặng cho ngài a."

"..." Tần Hoàn chớp mắt: "Ta sắp tới lại đau thắt lưng rồi."

Xuân Nhiêu: "..."

...

"Đại vương, ta chịu không nổi... hô... a... ô..."

Cao Lộng Ngọc động mạnh thắt lưng, đem ɖu͙ƈ vọng nhấn sâu, cắn mạnh vào cổ Tần Hoàn một cái.

"Để xem sau này nàng còn có tùy tiện lấy đồ của quả nhân tặng cho người khác hay không!"

"Ô ô ta biết sai rồi mà..." Tần Hoàn khóc hô một trận, nhu nộn tuyến thể tê buốt, giống như sắp bị đối phương bính rách: "Lộng Ngọc... ô... ta chịu không nổi nữa mà!"

Một hồi khóc lóc cầu xin, cuối cùng Cao Lộng Ngọc mới chịu buông tha cho Tần Hoàn, bây giờ đừng nói đến thắt lưng, ngay cả tay cũng không nâng lên nỗi. Đem Tần Hoàn ôm vào trong lòng, Cao Lộng Ngọc vừa muốn ngủ một chút, lại phát hiện ánh mắt ai oán của Tần Hoàn dán chặt vào mặt mình.

"Làm sao đây? không phục à?"

Tần Hoàn bất mãn muốn gào lên, nhưng cổ họng lại quá mức đau đớn, chỉ có thể trừng mắt thì thào: "Rõ ràng là đồ ngài để ở chỗ ta, lại không tính là đồ của ta sao?"

"Quả nhân trước đây đều hay để đồ lung tung."

"Vậy ngài có hay không để ngọc tỷ lung tung a?"

"..." Cao Lộng Ngọc liễm mắt: "Lại muốn quả nhân trừng phạt nàng thêm một lần nữa đúng không?"

Tần Hoàn liền rụt đầu, ai oán cắn móng tay, dáng vẻ vô cùng ủy khuất.

Cao Lộng Ngọc cũng không nỡ mắng Tần Hoàn, đem tay của nàng gỡ ra, nói: "Thật sự quả nhân cũng không muốn tính toán với nàng đôi vòng ngọc đó."

"Vậy ngài vì cái gì mà trừng phạt ta?" Tần Hoàn ủy ủy khuất khuất nói: "Ngài đúng là hôn quân a!"

"..." Cao Lộng Ngọc thản nhiên nói: "Nàng còn nhiều khí lực như vậy liền thêm một lần nữa đi."

"..."

Cao Lộng Ngọc vuốt ve cái trán trơn bóng của Tần Hoàn, nói: "Đôi vòng đó quả nhân tính là sau khi Cảnh Quyên vỡ lòng thì tặng cho nàng, vậy mà tiểu đông tây nàng lại đem đi tặng cho người khác."

Tần Hoàn sửng sốt: "Ai, ta thật sự không cố tình a, ta còn nghĩ là ngài định tặng ta..."

Cao Lộng Ngọc cười: "Không sao, nếu vậy thì quả nhân tặng Cảnh Quyên cái khác, còn về phần nàng thì..."

Tần Hoàn vội đánh gãy lời nàng: "Ngài đã trừng phạt ta rồi a, không được tính toán với ta nữa!"

"Nàng có biết điền hoàng thạch giá trị bao nhiêu hay không a?" Cao Lộng Ngọc chỉ vào trán của nàng: "Đem nàng đi bán, cũng không đủ đổi lấy một phân điền hoàng thạch."

Tần Hoàn ủy ủy khuất khuất chun mũi: "Lộng Ngọc, ngài thật sự muốn tính toán với Hoàn nhi sao?"

Biết được trước sau Tần Hoàn cũng sẽ giở trò này, Cao Lộng Ngọc không để bản thân mình bị dụ dỗ, thản nhiên như cũ.

Tần Hoàn bực mình nói: "Vậy ngài muốn gì cứ nói, ta bán thân cũng cam lòng!"

"Đem nàng đi bán cũng chỉ có quả nhân mua thôi."

"..." Nàng cũng không mất giá thế đi!!!

"Chỉ cần nàng nói cho ta biết, nàng đem điền hoàng thạch tặng cho ai, ta liền không tính toán với nàng nữa."

"..." Tần Hoàn xoay người nằm ngửa ra, nói: "Chi bằng ngài tiếp tục đem ta trừng phạt còn hơn."

Cao Lộng Ngọc: "..."

"Có phải đã tặng cho Cao Trường Ca hay không?"

"..." Tần Hoàn chớp chớp mắt: "Lộng Ngọc, người ta muốn được hôn~"

"Nàng không cần phải giở trò với ta." Cao Lộng Ngọc liễm mắt: "Đào Nhi và Tiểu Vệ Tử chính là tâm phúc bên người quả nhân, đi theo để giám sát nàng."

"..."

Tần Hoàn ủ rũ cúi đầu, đành phải khai thật: "Ta đúng là đem điền hoàng thạch cho nàng, chỉ là không phải cái gì tình ý mờ mờ ám ám đâu. Ta chỉ là muốn khıêυ khí©h nàng ta thôi, ai bảo nàng ta khiến ta tức giận làm gì, ta liền đem điền hoàng thạch ra một phen chế giễu nàng, ta cũng đâu có biết ngài lại hẹp hòi tính toán từng chiếc vòng với ta như vậy."

"..." Cao Lộng Ngọc nhướn mày: "Quả nhân nghe thế nào cũng thấy nàng đang trách quả nhân."

"..."

"Hảo, nàng thành thật như vậy rất tốt, chỉ là tiểu tiệp dư của ta, nàng cũng thật hào phóng rồi." Cao Lộng Ngọc nhéo cái mũi tinh xảo của Tần Hoàn: "Điền hoàng thạch giá trị liên thành, liền đem ra chỉ để khıêυ khí©h người khác."

"..." Tần Hoàn méo mặt: "Ta thật sự biết sai rồi mà~"

"Lần này không trừng phạt nàng, nàng nhất định sẽ không nghe lời quả nhân nữa!"

"Ngài định làm cái gì?" Tần Hoàn hét lên: "Đừng có cởi y phục của ta a! Đừng mà, ta chịu không nổi nữa đâu."

"Ô ô ô đại vương tha ta... hô..."

"Ô... hức... đừng sâu như vậy ô..."

Ngoài cửa sổ, trăng sáng vằng vặc, một chiếc lá rơi xuống, nhìn thấy cảnhxuân trong phòng, xấu hổ rơi xuống đất.