Chương 14

Tần Hoàn lập tức phản bác, nàng không muốn chuyện mình được thị tẩm đến thụ thương bị truyền ra ngoài đâu, còn mặt mũi nào nhìn người nữa a!?

"Làm sao vậy?"

"Không có gì." Tần Hoàn chống đỡ thân thể mệt mỏi để ngồi dậy, nói: "Muốn đi tắm, thứ đó bên trong khó chịu quá."

"Hảo."

Cao Lộng Ngọc định cúi xuống ôm Tần Hoàn đi xuống giường lại bị nàng ngăn lại, nói to: "Ta tự có thể đi mà."

Cao Lộng Ngọc liền buông tay ra, Tần Hoàn trực tiếp đáp đất.

"Ai! Đau chết ta! Cao Lộng Ngọc ngài muốn hại chết ta!!"

"Xem nàng còn cứng miệng nữa hay không!" Cao Lộng Ngọc ngồi xổm xuống bên cạnh nàng: "Nàng đi cho quả nhân xem thử."

Tần Hoàn nghiến răng nghiến lợi: "Cao Lộng Ngọc, ngài có tin ta đem một phần tình cảm hôm qua chia ngay cho một vạn hay không?"

Cao Lộng Ngọc xích một tiếng bật cười, cúi xuống ôm Tần Hoàn lên, đi ra phía sau bức bình phong.

Thấy Cao Lộng Ngọc muốn lưu lại, Tần Hoàn xua xua tay đuổi: "Ngài a, đi đi, ta phải tắm rồi."

"Nàng đây là e lệ đi?"

Tần Hoàn đỏ mặt, trừng mắt: "Ngài còn không đi ra?"

"Hảo, đừng sinh khí." Cao Lộng Ngọc thổi một hơi bên tai Tần Hoàn: "Kẻo lại động thai a!"

Tần Hoàn mặt càng thêm đỏ, tức giận quát: "Cao Lộng Ngọc!"

Cao Lộng Ngọc khanh khách cười, xoay người rời khỏi, để cho Tần Hoàn thoải mái tắm rửa.

Tần Hoàn vừa ngâm mình trong nước vừa lẩm bẩm: "Hôm nay mới biết ngài chính là hoàng đế mặt dày a!!!"

"Hoàn nhi, quả nhân nghe nàng nói gì đấy nhé."

Cao Lộng Ngọc vừa phê tấu chương vừa nói: "Cái này tính là tội khi quân đấy."

Tần Hoàn vội che miệng lại, trừng mắt: "Ngài muốn chu di cửu tộc ta a? ngài đừng quên ngài chính là phu quân của ta rồi, cửu tộc của ta cũng có ngài ở trong đó!"

Cao Lộng Ngọc phì cười, tiếp tục nói: "Nhưng quả nhân là ngoại lệ."

"Đây chính là bất công a!" Tần Hoàn bám vào thành ɖu͙ƈ trì, vừa nói: "Ngài sao lại có thể là ngoại lệ?"

"Bởi quả nhân là thiên tử."

Tần Hoàn cao giọng: "Ta chính là thê tử của thiên tử a!"

Cao Lộng Ngọc trước là ngạc nhiên, sau đó liền cười lớn, đem tấu chương đặt xuống thư án, tiến vào trong ɖu͙ƈ trì.

Tần Hoàn nửa điểm sợ hãi cũng không có, mở to mắt nhìn Cao Lộng Ngọc, nói: "Ngài chính là sợ tội mà thủ tiêu nhân chứng đi?"

Cao Lộng Ngọc ngồi xuống bên thành hồ, cúi thấp người bên tai Tần Hoàn nói: "Nếu vậy, trẫm đem tiểu thê tử này gϊếŧ chết, chính là nghịch thiên ý đi?"

"Đương nhiên!" Tần Hoàn ngẩng cao đầu: "Ta còn là thiên ý nữa a!"

"Hảo, thiên ý." Cao Lộng Ngọc lướt tay qua sóng mũi cao của Tần Hoàn, nhéo nhẹ một cái: "Quả nhân cả đời nam chinh bắc chiến, chỉ thua mỗi mình tiểu đông tây nàng."

"Nam chinh bắc chiến?" Tần Hoàn khoanh tay trêи thành ɖu͙ƈ trì, chồm người đến gần Cao Lộng Ngọc, kinh ngạc hỏi: "Ngài từng ra sa trường sao?"

"Nếu ta không từng ra sa trường, ta cũng vô pháp được trở thành hoàng đế."

"A, thảo nào tay ngài lại có nhiều vết chai như vậy."

Cao Lộng Ngọc mờ ám cười: "Cảm nhận được sao?"

"Ta đương nhiên cảm nhận được a, mặc dù có chút thô ráp, nhưng mà cũng không có vấn đề gì, chỉ là..."

Tần Hoàn nói một chút, lại phát hiện vấn đề này thật sự có vấn đề, như thế nào lại nói ra thành mờ ám như vậy a!?

"Đại vương, ngài đùa giỡn lưu manh!"

Cao Lộng Ngọc khanh khách cười, đem gương mặt nhỏ đang bất mãn nhìn nàng nâng lên một chút, hôn lên đôi môi chu ra kháng nghị của Tần Hoàn.

Hôn thỏa thích rồi, Cao Lộng Ngọc nói tiếp: "Tiểu đông tây, ngâm mình đủ rồi, ta ôm nàng lên."

Tần Hoàn đưa hai tay ra để Cao Lộng Ngọc ôm lên, lại phát hiện bản thân sa y cũng không mặc, liền rút tay lại.

"Đợi ta một chút."

Tần Hoàn bơi qua bên kia ɖu͙ƈ trì, lấy sa y quấn vào người, rồi mới để Cao Lộng Ngọc ôm lên thành ɖu͙ƈ trì. Mà Tần Hoàn lại không biết, mơ mơ hồ hồ, ẩn ẩn hiện hiện lại quyến rũ hơn việc lộ rõ ràng thân thể, chẳng khác nào gϊếŧ người không dùng đao a~

Cao Lộng Ngọc không dám thở mạnh, sau khi đem Tần Hoàn quấn kín thành một cái bánh bột, mới cảm thấy thoải mái hơn.

Tần Hoàn nằm trêи giường lăn lộn vài vòng, phát hiện Cao Lộng Ngọc lại đang ngồi phê tấu chương, chán nản nhìn nàng.

"Đại vương, ngài đâu phải không có hài tử, giao một ít cho các điện hạ làm cũng được mà."

Cao Lộng Ngọc bình thản nói: "Thái tử vị còn trống, bọn chúng nhất định sẽ thêm thắt vài thứ trong tấu chương, huynh đệ tỷ muội tương tàn, không phải điều hay."

"Ngài nói cũng đúng." Tần Hoàn nghiêng đầu hỏi: "Nhưng ngài thật sự đem Thái tử vị giao cho Cao Trường Ca sao?"

Cao Lộng Ngọc bật cười: "Chẳng phải đã nói để cho hài tử của chúng ta sao?"

"Vạn nhất ta sinh đều là quân quý thì sao?"

"Thì thay nàng tuyển phò mã."

"Đại vương, ngài đang cố tình lảng tránh câu hỏi của ta!"

Tần Hoàn bị dẫn đi một vòng mới phát hiện mình bị lừa, trừng mắt: "Ngài gia hạn ba năm, nếu ba năm sau qua đi, thái tử vị sẽ thuộc về Cao Trường Ca!"

"Nàng xem thường hài tử của quả nhân quá rồi." Cao Lộng Ngọc trầm ổn giải thích: "Cao Nhã Tề không dễ dàng buông tha ngôi vị Thái tử này đâu, e là nó đã tính trước cả rồi. Còn Cao Tư Văn, quả nhân không mấy tin tưởng hắn, hắn quá sức nhu nhược, cũng chẳng là gì đáng để Cao Trường Ca lo ngại."

"Nhưng vẻ ngoài càng vô hại, bên trong lại càng thâm hiểm."

Cao Lộng Ngọc gật đầu, nói: "Cao Tư Văn vẻ ngoài đúng là quá sức nhu nhược, nhưng cũng vì sợ hắn tính tình thâm độc, nên quả nhân không tin tưởng hắn. Còn Cao Cảnh Quyên chỉ mới mười bốn tuổi, e là không ổn, nàng cũng sắp vỡ lòng, lại phải chuẩn bị cơ thϊế͙p͙ cho nàng."

"Chuẩn bị cơ thϊế͙p͙?" Tần Hoàn giật nảy người, trợn mắt: "Ngài đừng nói là dùng cơ thϊế͙p͙ để xoa dịu hoàng tước vỡ lòng đi."

Cao Lộng Ngọc cười gượng: "Nàng nghĩ đi đâu vậy? sau vỡ lòng hoàng tước cần thị tỳ thông phòng, những người này đều phải có gia thế hiển hách mới xứng với hoàng tước chứ?"

"Nha, thì ra là vậy."

Tần Hoàn cuộn người lại thành một đoàn, nói: "Ngài bao nhiêu tuổi thì nạp thϊế͙p͙ a?"

"Hửm?" Cao Lộng Ngọc hỏi: "Nàng hỏi chuyện này làm gì?"

"Ta muốn biết nha."

"Mười ba."

Tần Hoàn ngồi bật dậy, thắt lưng bị động đau đến ứa nước mắt, trợn mắt há mồm kêu lên: "Mười ba tuổi?"

"Ân, mười ba tuổi ta đã vỡ lòng rồi."

"Thiên a~" Tần Hoàn ngã lại xuống giường, trừng mắt: "Tước quý các ngài vỡ lòng cũng nhanh như vậy, quân quý bọn ta chính là chịu thiên đại khổ sở a~"

"Bộ dạng ai oán của nàng nếu bị người ngoài nhìn thấy còn nghĩ quả nhân ức hϊế͙p͙ nàng."

"Còn chẳng phải sao?" Tần Hoàn bĩu môi, nói: "Thắt lưng ta đến giờ vẫn còn mỏi."

Cao Lộng Ngọc hơi cười, buông tấu chương xuống, đi đến bên giường, nhấc chăn lên.

"Nơi nào đau? Quả nhân giúp nàng xoa bóp."

"Nha, thắt lưng, đêm qua ngài lại dùng lực siết, đều bầm tím cả rồi."

"Để quả nhân xem."

Bởi vì thắt lưng thụ thương nên Tần Hoàn cũng không thắt đai lưng, tùy tiện dùng dây vải cột lại, rất dễ dàng tháo mở. Y phục hôm nay dâng lên đặt biệt mỏng, không cần cởi ra cũng có thể thấy được da thịt trắng nõn bên trong, mơ hồ thấy được cả vết bầm tím của đêm qua.

"Đúng là bầm rồi."

Tần Hoàn bất mãn nói: "Ngài xem, ít nhất cũng phải một tuần mới tan."

"Hảo, hảo, là quả nhân sai." Cao Lộng Ngọc có chút đau lòng: "Quả nhân đền bù cho nàng là được chứ gì? nàng nói thử xem, nàng muốn quả nhân đền bù cái gì?"

"Nha, ta muốn..." Tần Hoàn cười nói: "Sau khi thương thế khỏi rồi, ngài bồi ta đi dạo, được không?"

"Hảo, đáp ứng nàng."

"Nhưng phải ngoắc tay."

"Hảo, hảo."

----------------------------------

"Tất cả là đều tại cái Hiền phi đó!"

Cao Phiên Khâu giận giữ bẻ gãy mấy nhành mẫu đơn trong bình sứ màu lam nhạt, giận dữ nghiến răng nghiến lợi, không ngừng chửi rủa Hiền phi. Nếu biết trước bản thân bị người ta lợi dụng, Cao Phiên Khâu nhất định sẽ không làm, bây giờ thì hay rồi, ngay cả mẫu hoàng cũng trách tội nàng, nàng làm sao nhìn mặt người khác bây giờ a?

"Công chúa, thần mài mực xong rồi."

"Để ở đó đi."

"Nhưng ngài phải chép phạt nữ huấn và nữ tắc kia mà." Minh Dao nói tiếp: "Nếu ba ngày sau không có, e là thánh thượng sẽ nổi giận."

"Thật là..."

Cao Phiên Khâu chán nán đứng dậy, đi đến thư án ngồi xuống, nhìn quyển nữ tắc, nữ huấn vừa dày vừa nhiều chữ, liền gục đầu xuống thư án mà thở dài.

"Khâu nhi."

Cao Phiên Khâu ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đối diện là cao hứng nói: "Mẫu phi!"

Minh Dao cung kính hành lễ: "Lệ Tần nương nương."

Lệ Tần nhìn thấy Cao Phiên Khâu mặt ủ mày chau liền hỏi: "Khâu nhi, làm sao vậy?"

"Mẫu phi, ngài xem, mẫu hoàng phạt nhi nữ viết nữ huấn, nữ tắc đó!" Cao Phiên Khâu bất mãn nói: "Còn viết nhiều như vậy, tay của Khâu nhi cũng sẽ tàn phế luôn a!"

Lệ Tần chau mày: "Con lại làm gì khiến mẫu hoàng tức giận sao?"

Cao Phiên Khâu cúi đầu ủ dột, đem chuyện khi sáng kể lại cho Lệ Tần nghe.

Nghe xong câu chuyện, Lệ Tần chỉ thở dài một tiếng, nói: "Khâu nhi, Hiền phi không phải người đơn giản, chúng ta sống ở trong cung đã rất cực khổ rồi, con đừng nên chuốc phiền phức vào người như vậy."

"Nhưng mà..." Cao Phiên Khâu ủy khuất nói: "Rõ ràng mẫu phi ngài là người mà mẫu hoàng sủng ái nhất, bây giờ lại đổi thành cái Tần tiệp dư, mẫu phi, nhi nữ không phục."

Lệ Tần cong khóe môi, nói: "Nhi nữ ngốc, trong tim mẫu hoàng con, không có mẫu phi đâu, chỉ có Tần tiệp dư thôi."

"Tại sao a?"

Lệ Tần cười nhẹ: "Con không nhận ra cái gì sao?"

"A?" Cao Phiên Khâu lắc lắc đầu: "Không nhận ra."

"Tần tiệp dư trông rất giống ta."

"A!? Đúng rồi!" Cao Phiên Khâu nói: "Tần tiệp dư giống ngài đến năm, sáu phần."

"Vì vậy nên đại vương mới chọn ta."

"Mẫu phi, ngài càng nói, nhi nữ càng không hiểu." Cao Phiên Khâu nhíu mày: "Rõ ràng là Tần tiệp dư giống ngài, sao lại chọn thêm Tần tiệp dư làm gì?"

"Ngốc tử, mẫu hoàng con quen biết Tần tiệp dư trước, sau đó mới nạp một nữ nhân năm sáu phần giống nàng vào hậu cung."

"A..."

Cao Phiên Khâu cuối cùng cũng hiểu ra, thảo nào mẫu hoàng lại chọn sủng ái mẫu phi của mình, chán nản thở dài một tiếng.

Lệ Tần nhỏ nhẹ nói: "Khâu nhi, con có nghĩ đến, khi Tần tiệp dư sinh con cho đại vương rồi, con sẽ ra sao hay không?"

Cao Phiên Khâu run rẩy nói: "Mẫu hoàng sẽ không cần Khâu nhi nữa!"

"Phải, chính là như vậy, Khâu nhi có muốn giành lại mẫu hoàng hay không?"

"Muốn!"

Lệ Tần cười, nói: "Vậy sau này không được hành động lỗ mãn nữa, khi nào mẫu phi yêu cầu, con mới được làm, thế nào?"

"Vâng."

"Tuyệt đối không thể để Tần tiệp dư đó chiếm mất vị trí của mẫu tử chúng ta!"

Bên cạnh Lệ Tần chỉ có một hài tử là Cao Phiên Khâu, mà Cao Phiên Khâu lại là quân quý, nàng không lo cho tiền đồ của bản thân thì không được.