Chương 13

Nắng sớm tràn vào trong phòng, mang theo một cỗ hương hoa lê thanh mát. Vài ba cung nữ đi đi lại lại trước Thiên Danh điện, sắp đến giờ lâm triều, đại vương vẫn còn chưa dậy, lại không dám đi vào gọi, xem ra hôm qua phá lệ mệt mỏi rồi.

Tiếng bước chân của cung nữ lại khiến Cao Lộng Ngọc tỉnh dậy, nàng nhìn sắc trời, bản thân ngủ cũng thật say, nếu ngủ nữa sẽ trễ mất buổi lâm triều. Nhìn qua bên cạnh, tâm ái nữ nhân vẫn còn nằm ngủ ở bên cạnh, ngủ rất an ổn, đôi mi dài rung rung khi cơn gió thổi qua nhưng lại không có dấu hiệu tỉnh giấc.

Cao Lộng Ngọc bước xuống giường, cẩn thận mặc y phục vào, nàng không muốn kêu người vào hầu hạ, sợ rằng họ sẽ đánh thức Tần Hoàn. Mặc xong y phục, Cao Lộng Ngọc lưu luyến đứng ở bên giường, đặt lên trán Tần Hoàn một nụ hôn.

"Hoàn nhi, quả nhân lâm triều xong sẽ về với nàng."

Mặc dù biết rằng Tần Hoàn không nghe thấy, nhưng Cao Lộng Ngọc vẫn cứ nói, sau đó mới luyến tiếc rời đi.

Đem đại môn Thiên Danh điện đẩy ra, Cao Lộng Ngọc liếc nhìn cung nữ phân phó: "Không được phép để ai vào điện, cũng không được tùy ý vào điện, khi nào tiệp dư tỉnh dậy phân phó các ngươi thì mới được tiến vào."

"Vâng."

Cao Lộng Ngọc bước đi được vài bước, lại quay đầu lại, nói: "Ngươi là Xuân Nhiêu?"

Xuân Nhiêu cung kính cúi đầu: "Là nô tỳ."

"Sau này ngươi là thị tỳ thϊế͙p͙ thân của Tần tiệp dư, nhớ phải chăm sóc nàng thật tốt."

"Vâng, đại vương."

Cao Lộng Ngọc lại nói thêm: "Đào Nhi, Tiểu Vệ Tử, các ngươi cũng đi theo hầu hạ Tần tiệp dư."

Đào Nhi và Tiểu Vệ Tử đồng loạt quỳ xuống: "Tuân mệnh."

Phân phó xong, Cao Lộng Ngọc lại nhanh chóng tiến về cỗ kiệu hoàng sắc đang chờ sẵn trước Thiên Danh điện, nhanh chóng lên kiệu, nhưng vẫn luyến tiếc nhìn lại Thiên Danh điện một cái mới phân phó rời đi. Chẳng mấy chốc, cỗ kiệu đã khuất xa Thiên Danh điện, chỉ còn lại ánh mặt trời trải lên con đường mà cỗ kiệu đã đi qua.

Cung nữ đứng hầu ở bên ngoài không dám tiến vào, đợi đến gần chính ngọ, chủ tử vẫn không có dậy, bọn họ liền sốt ruột, không biết có nên vào gọi hay không.

Trong lúc bên ngoài như dầu sôi lửa bỏng thì bên trong tẩm điện Tần Hoàn vẫn còn mơ màng ngủ, đến hơn nửa nén nhang qua đi, mới từ từ tỉnh dậy. Vừa định ngồi dậy, thắt lưng đã đau nhói, Tần Hoàn hấp mạnh một ngụm lãnh khí, thiên a, đau chết nàng rồi. Muốn gọi Xuân Nhiêu vào đỡ dậy, lại phát hiện tiếng nói cũng bị ách, có lẽ là do đêm qua, trong lúc lửa tình nồng nhiệt, đã làm cổ họng bị tổn thương.

Loay hoay mãi cũng không ngồi dậy được, Tần Hoàn chán nản nằm luôn, đưa mắt nhìn trần nhà, ai oán mắng Cao Lộng Ngọc. Có phải là lần đầu chạm vào quân quý đâu, có cần phải nhiệt tình như vậy không a? hại thắt lưng nàng đều đau như bị vặn gãy, cổ họng cũng rát buốt, ai, bi kịch a~

Vì đang ở trong điện than thân trách phận nên Tần Hoàn không biết, bên ngoài xảy ra chuyện lớn.

"Mau cho bản công chúa vào!"

Xuân Nhiêu cực lực ngăn cản Cao Phiên Khâu: "Ngũ công chúa, đại vương đã có lệnh, không ai được vào làm phiền Tần tiệp dư."

"Ngay cả lời của bản công chúa, ngươi cũng không nghe?"

"Nhưng đây là lệnh của đại vương."

"Bản công chúa mặc kệ, bản công chúa cứ vào đấy!"

Cao Phiên Khâu liếc nhìn cung nữ phía sau, nói: "Minh Dao."

Minh Dao hiểu ý tiến đến, đánh lùi Xuân Nhiêu và Đào Nhi đang tìm cách ngăn cản, chừa một đường đi cho Cao Phiên Khâu. Tiểu Vệ Tử định tiến đến thì bị hai thị tỳ của Cao Phiên Khâu giữ lại, không cho giãy dụa, đá vào phía sau đầu gối hắn, khiến hắn ngã quỳ xuống đất.

Cao Phiên Khâu vừa đi vừa nói: "Lần này ngươi để bản công chúa biết được bí mật của ngươi rồi, để xem sau này mẫu hoàng còn sủng ái ngươi nữa hay không?"

Minh Dao hỏi: "Công chúa ngài tin lời Hiền phi sao?"

"Đương nhiên, Hiền phi vì muốn được mẫu hoàng sủng ái trở lại, nhất định sẽ đem bí mật kinh thiên đó nói ra, ta liền đem Tần Hoàn đá ra khỏi hoàng cung!" Cao Phiên Khâu giận dữ nghiến răng: "Nàng ta đúng là quá phận, gả cho đại hoàng tỷ rồi lại còn muốn gả cho mẫu hoàng, thật sự là vô liêm sỉ!"

"Nhưng chuyện này, công chúa, thần lại nghe nói đại điện hạ không phải thú Tần Hoàn, mà là thú Tần Hoàn cho đại vương, trở thành cơ thϊế͙p͙ bên cạnh đại vương a."

"Cái gì cơ thϊế͙p͙?"

"Công chúa ngài không biết sao? Phi tần muốn nhập cung đều phải trở thành cơ thϊế͙p͙ trước, đại vương nếu không sủng ái, sẽ cho trở về quê cũ, đương nhiên sẽ không có ngày trở lại. Chính bởi Tần thị là cơ thϊế͙p͙ của đại vương nên mới cho lưu lại Tôn vương phủ, nếu qua lại bên ngoài, sẽ bị người ta dị nghị."

Cao Phiên Khâu chấn kinh rồi, nhưng vẫn phủ định: "Ta không tin, nhất định có ẩn tình, nếu như Tần thị gả cho đại hoàng tỷ rồi, nhất định đêm qua cẩm bạch tú thường sẽ không có lạc hồng, ta đi kiểm tra liền biết ngay!"

Nói xong, Cao Phiên Khâu liền tăng nhanh cước bộ đi vào trong tẩm điện, phát hiện Tần Hoàn đến giờ vẫn còn nằm trêи giường chưa chịu dậy.

Tần Hoàn nhìn thấy Cao Phiên Khâu, kinh ngạc một phen: "Công chúa điện hạ?"

"Giỏi cho ngươi Tần Hoàn, đã đến giờ nào rồi mà vẫn còn ở trêи giường nằm ngủ thế này?" Cao Phiên Khâu trừng mắt: "Hôm nay ta phải lột trừng mặt nạ của ngươi!"

Nói xong, Cao Phiên Khâu liền thuận tay kéo xuống tấm chăn trêи người Tần Hoàn, chủ yếu là muốn xem cẩm bạch tú thường.

"A!"

Tần Hoàn bị tấn công bật ngờ không kịp phòng bị, bị kéo chăn ra liền vội vã lấy tiểu chăn bên cạnh che thân thể lại, trừng mắt nhìn Cao Phiên Khâu, nha đầu này muốn làm cái gì vậy?

Cao Phiên Khâu vừa vặn nhìn thấy cẩm bạch tú thường nhiễm đỏ máu, chấn kinh thật rồi, vậy... lời Hiền phi nói đều là giả sao!?

"Cao Phiên Khâu!"

Nghe tiếng nói phía sau lưng, Cao Phiên Khâu lạnh run cả người, hơi quay đầu lại, nhỏ giọng nói: "Mẫu hoàng..."

"Ngươi còn xem ta là mẫu hoàng của ngươi sao?" Cao Lộng Ngọc quát lớn: "Ai cho phép ngươi bước vào Thiên Danh điện!? Ngươi không xem lời quả nhân ra gì đúng không?"

Cao Phiên Khâu sợ hãi quỳ xuống: "Mẫu hoàng, nhi thần không cố ý, chỉ là nhi thần nghe nói vài chuyện không hay, nên mới đến kiểm tra."

"Quả nhân không quan tâm ngươi nghe thấy cái gì, nhưng ngươi tùy tiện bước vào Thiên Danh điện, còn vô lễ với Tần tiệp dư, tội này quả nhân nên phạt ngươi thế nào đây?"

Cao Phiên Khâu nghe nói bị phạt, liền uất ức nói: "Mẫu hoàng, sao ngài không nghe nhi thần giải thích một chút chứ? ngài cứ nhất mực trách tội nhi thần, ngài không còn thương Khâu nhi nữa sao?!"

Tần Hoàn thấy tình hình càng lúc càng tồi tệ, liền nói: "Đại vương, công chúa tuổi nhỏ chưa hiểu chuyện, không nên trách nàng, cũng là nàng nghĩ tốt cho đại vương mà thôi."

Cao Phiên Khâu cao giọng nói: "Mẫu hoàng, nhi thần nghe nói Tần Hoàn gả cho đại hoàng tỷ rồi, nay lại gả cho ngài, nhi thần cảm thấy rất bất mãn ở trong lòng, nữ nhân này xứng đáng bước vào Cao gia sao!?"

"Chuyện này ngươi nghe ai nói?"

Cao Phiên Khâu bĩu môi: "Mẫu hoàng, ngài chính là thừa nhận Khâu nhi nói đúng đi?"

"Ngươi nói sai rồi."

Cao Phiên Khâu mục trừng khẩu ngốc: "Hả!?"

Cao Lộng Ngọc tiêu sái bước đến giường, ngồi xuống, đưa mắt nhìn Cao Phiên Khâu: "Tần Hoàn là cơ thϊế͙p͙ của quả nhân, vì không thể tùy tiện qua lại ở phủ Thái úy, nên mới để tỷ tỷ ngươi thu nhận nàng, không ngờ lại khiến ngươi hiểu lầm."

"Chuyện này..." Cao Phiên Khâu lầm bầm: "Là thật sao?"

Tần Hoàn không nghĩ Cao Lộng Ngọc lại đem hôn lễ lần trước của nàng và Cao Trường Ca biến thành Cao Trường Ca giúp mẫu hoàng thu giữ cơ thϊế͙p͙, tránh người ta dị nghị. Kế này đúng là rất hay, sẽ chẳng còn ai hoài nghi chuyện giữa nàng và Cao Trường Ca, hôn lễ lần trước, có khi cũng chỉ là Cao Trường Ca đến giúp đưa dâu mà thôi, tân lang vẫn chính là hoàng đế a~

"Ngươi hôm nay làm loạn một trận, quả nhân phạt ngươi về cung viết nữ huấn, nữ tắc một trăm lần, ba ngày sau mang đến cho quả nhân xem."

"Ba ngày?"

Cao Lộng Ngọc liếc nàng một cái: "Có ý kiến gì?"

"Ách... Khâu nhi không dám..." Cao Phiên Khâu ũ rũ cúi đầu: "Đa tạ mẫu hoàng khai ân."

"Hồi cung đi."

Cao Phiên Khâu đứng dậy, không quên trừng mắt với Tần Hoàn một cái, rồi mới chịu rời đi.

Đợi khi Cao Phiên Khâu đi rồi, Cao Lộng Ngọc mới hỏi nàng: "Hoàn nhi, vừa rồi Khâu nhi có làm gì nàng không?"

Tần Hoàn méo mặt nói: "Nàng kiểm tra ta còn trong sạch hay không a~"

"..."

"Cẩm bạch tú thường bị nàng xem cả rồi, ta đang bị nghi ngờ thất tiết a~"

"..."

"Xem ra nàng cũng sợ mẫu hoàng mình bị nữ nhân khác trêu đùa a~"

"..."

Cao Lộng Ngọc hắng giọng ho, nói: "Chuyện này quả nhân đều đã trách phạt Khâu nhi rồi, nàng là trưởng bối, cũng không nên tính toán."

"Ai nha, ngài đang ám chỉ ta nhỏ mọn đi?" Tần Hoàn liếc nàng một cái: "Ta mà tính toán, chỉ sợ ngũ công chúa cũng không còn đường lui đâu."

"Hảo, hảo, không nói chuyện này nữa."

Cao Lộng Ngọc giúp Tần Hoàn chỉnh lại mái tóc có hơi rối, hỏi: "Vừa mới dậy sao? đã ăn gì chưa?"

"Vừa dậy, chưa ăn gì cả." Tần Hoàn chớp mắt: "Bỗng nhiên rất thèm đồ chua, có phải ta có thai rồi không?"

Cao Lộng Ngọc: "..."

"Nha, ngài sao lại không trả lời?"

"Hoàn nhi, muốn mang thai ít nhất cũng phải một hai tháng sau mới biết được."

"A, vậy là ta không có mang thai." Tần Hoàn cười lộ ra răng nanh nhỏ: "Vậy ta đi dạo có được không?"

"Ta chỉ sợ ba ngày tới nàng không thể xuống giường."

Tần Hoàn: "..."

Ngã oạch xuống giường, Tần Hoàn ai oán hét lên: "Vậy chẳng phải chán chết ta rồi sao?"

"Ta ba ngày này đều ở bên cạnh bồi nàng." Cao Lộng Ngọc vuốt ve thắt lưng của Tần Hoàn, nói: "Nếu còn thấy đau, ta sẽ mời thái y đến."

"Cái này không cần!"

Tần Hoàn lập tức phản bác, nàng không muốn chuyện mình được thị tẩm đến thụ thương bị truyền ra ngoài đâu, còn mặt mũi nào nhìn người nữa a!?