Chương 12

Cao Lộng Ngọc ôm Tần Hoàn đặt lại ngay ngắn ở trêи giường, dùng gối kê đầu cho nàng, giúp nàng nằm thoải mái một chút.

Tần Hoàn thấy Cao Lộng Ngọc cứ loay hoay mãi, liền cười nói: "Đại...úc... Lộng Ngọc, ngài thật sự không biết phải làm gì sao?"

Cao Lộng Ngọc nhấc mi: "Nàng nghĩ như vậy sao?"

"Ngài cứ loay hoay mãi, ta cũng thật nghi ngờ nha~"

"Vậy ta phải để nàng xem một chút rồi."

Nói xong, Cao Lộng Ngọc lại kéo Tần Hoàn vào một nụ hôn khác, sâu hơn, quyến luyến hơn.

Ngọc thủ tinh xảo trượt dần xuống xương quai xanh, vuốt nhẹ hai cái, rồi lướt xuống dưới, chạm vào ngực trái nhu nộn trắng nõn.

"Ách..."

Tần Hoàn hô hấp không thông khi Cao Lộng Ngọc chạm vào ngực mình, gò má dần trở nên phiếm hồng, xúc cảm mềm mại từ lòng bàn tay ma sát với ngực nàng càng lúc càng chân thật.

Nụ hôn dời dần đến cổ, rồi lưu lại trêи cái gáy duyên dáng, Cao Lộng Ngọc hơi nâng Tần Hoàn lên, trước tuyến thể nhu nộn liền hôn một cái, cắn nhẹ một cái.

"Ách..."

Cường đại tin tức tố được dịp xông vào như vũ bão, mạnh liệt xuyên qua thân thể nhỏ, giống như bắt buộc Tần Hoàn phải chấp nhận nó. Tần Hoàn hấp mạnh một ngụm khí, hai tay bấu víu lấy cổ của Cao Lộng Ngọc, ở cổ của nàng cắn một cái thật mạnh, thân thể khai mở đón nhận từng đợt cuồng nhiệt tin tức tố. Tần Hoàn mệt mỏi ngã xuống giường, cơ thể như được bao phủ một tầng lại một tầng tin tức tố của Cao Lộng Ngọc, tuyến thể sau gáy càng thêm hồng hào mềm mại.

"Hoàn nhi..." Cao Lộng Ngọc chầm chậm bên tai Tần Hoàn nói: "Làm sao rồi? có đau hay không?"

"Không đau..." Tần Hoàn yếu ớt cười: "Có hơi mệt..."

Cao Lộng Ngọc rút khăn tay đặt ở đầu giường giúp Tần Hoàn lau mồ hôi trêи trán, hỏi khẽ: "Còn chịu được không?"

"Chịu được."

"Hảo."

Cao Lộng Ngọc hôn nhẹ lên gò má Tần Hoàn một cái, rồi lại trượt xuống, lưu luyến ở cổ, ɭϊếʍ ʍút̼ một phen, để lại dấu hôn ngân đỏ sẫm. Từng đợt tiếng thở gấp của Tần Hoàn truyền vào tai nàng, như tiếng cổ vũ, lại càng mãnh liệt để lại dấu ấn của riêng mình, chứng minh nữ nhân này chỉ thuộc về một mình nàng.

Môi lướt qua tiểu hồng đậu kiêu ngạo, hít một hơi hương thơm ngọt ngào từ đối phương, không báo trước mà cúi xuống ngậm lấy.

"Ách... ha..."

Tần Hoàn hít thở không thông, run rẩy nói: "Lộng... Lộng Ngọc... đừng..."

Nàng có cảm giác dường như cả linh hồn cũng bị đối phương hút vào trong miệng, thân thể vô lực nằm ở trêи giường, liên tục phát ra tiếng thở dốc cùng rêи rỉ cực lực kiềm nén.

Đem tiểu hồng đậu bên trái một phen hút duẫn, đến khi nó sưng cứng, kiêu ngạo ngẩng cao đầu, mới chuyển sang hầu hạ bên phải. Từng tiếng ʍút̼ mát vang khắp tẩm cung hoa lệ, không khí trong phòng càng nóng lên, càng thêm ám muội.

Hút duẫn thỏa mãn rồi, Cao Lộng Ngọc mới đem ngón tay đặt ở trêи môi của Tần Hoàn, nhẹ nhàng nói: "Ngậm lấy."

"A?"

Cao Lộng Ngọc nói khẽ: "Ta không nghĩ đêm nay nàng đồng ý, nên không chuẩn bị dược cao."

Mặt Tần Hoàn liền đỏ lên, trách: "Lẽ nào ngài cùng phi tần qua lại, cũng không dùng đến a?"

Cao Lộng Ngọc mặt không đỏ tim không đập, gật đầu một cái khẳng định.

Tần Hoàn liền kinh hãi, co rúm người lại: "Đại vương, quân quý lần đầu mở thân thể rất đau a, ngài nhất định không được đối xử với ta như vậy!"

Cao Lộng Ngọc dở khóc dở cười, nói: "Tiểu đông tây, nàng là ngoại lệ, ta không muốn lộng thương nàng, chỉ có thể dùng nước bọt thay thế."

"Ách... nếu lỡ ta bị ngài lộng thương thì sao?"

"..." Cao Lộng Ngọc chắc chắn nói: "Nếu như vậy quả nhân sẽ hầu hạ nàng đến khi nàng khỏe lại."

"Chính ngài nói đó nha!"

Mặc dù Tần Hoàn nói vậy, nhưng vẫn rất lo lắng, nuốt khan một cái, lấy hết dũng khí ngậm lấy hai ngón tay của Cao Lộng Ngọc. Ngón tay thon dài tinh xảo được đặt trong khuôn miệng ấm nóng, đầu lưỡi lướt qua, cảm thấy vài vết chai nho nhỏ trêи đó. Tần Hoàn có chút nghi hoặc, không phải hoàng đế đều nhàn rỗi hay sao? sao tay lại có vết chai thế nào? liền ɭϊếʍ qua vết chai vài lần, đầu lưỡi cũng cảm thấy nóng rát.

Còn đang miên man suy nghĩ, Tần Hoàn cảm thấy hai ngón tay trong miệng mình được rút ra, còn định hỏi chuyện về những vết chai trêи tay, đối phương đã đột ngột xông vào.

"Hô..."

Tần Hoàn siết chặt sàn đan, rống to: "Hỗn đản, ngài còn nói ta là ngoại lệ, đau chết ta rồi ô!"

Cao Lộng Ngọc không ngờ Tần Hoàn lại phản ứng mạnh đến như vậy, vội vội vàng vàng ôm nàng lên, vuốt ve lưng nàng dỗ dành.

"Hoàn nhi, cái này ta không thể can thiệp được, quân quý mở thân luôn phải chịu đau đớn như vậy!"

"Ô ô ô vậy ta không làm quân quý nữa! ô ô đau chết ta rồi!!!"

Trêи trán Cao Lộng Ngọc chảy xuống một giọt mồ hôi, lúng túng lau mồ hôi cho Tần Hoàn, nhỏ giọng trấn an: "Đừng khóc, một lát sẽ hết đau thôi."

"Ta không tin! Ô đau chết ta rồi!"

Cao Lộng Ngọc dỗ dành mãi mà Tần Hoàn cũng không nín, đành phải động thủ, nhanh chóng đem đau đớn biến thành kɧօáϊ lạc.

"Úc... hô... đau..."

Hai ngón tay liên tục chèn ép nhu nộn tuyến thể, cố sức khai mở tuyến thể chưa từng được chạm qua. Bị hai ngón tay ra sứctàn phá thân thể, Tần Hoàn đau đớn đến mặt mũi tái nhợt, đem bả vai của Cao Lộng Ngọc cắn đến rướm máu, vài tiếng nức nở nghẹn ngào thoát ra.

"Hức... đau... đau..."

Cao Lộng Ngọc cúi xuống, bên tai Tần Hoàn thì thầm: "Hoàn nhi đừng sợ, một lát sẽ không sao nữa."

Tần Hoàn ngay cả sức lực giãy dụa cũng không có, răng cắn chặt vào vai Cao Lộng Ngọc, nức nở khóc hô, bộ dáng cực kỳ đáng thương.

"Chịu một chút."

Ngón tay cảm nhận được từng đợt tê dại, cẩm bạch tú thường nhiễm một màu đỏ chói mắt, nhu nộn tuyến thể hiển hiện một đợt tơ máu đỏ. Một tiếng thét chói tai vang lên, Tần Hoàn ngã ra sau, trêи trán chảy xuống một giọt mồ hôi, quân quý tin tức tố tràn ngập khắp phòng.

Tin tức tố của Tần Hoàn liên tục đánh vào bức tường phòng vệ kiên cố của Cao Lộng Ngọc, nàng thở mạnh một hơi, trong mắt sớm đã tràn ngập ɖu͙ƈ vọng, nhưng vẫn không muốn tổn thương đến Tần Hoàn.

Tần Hoàn nằm trêи giường kịch liệt hô hấp, thân thể phủ một mạt ửng hồng tiên diễm, bên dưới là giá y tinh xảo, giống như một tiểu yêu tinh, càng thêm mê hoặc xinh đẹp.

"Hoàn nhi..."

Tần Hoàn nghe Cao Lộng Ngọc gọi mình, liền ngẩng đầu lên nhìn: "A? Lộng Ngọc?"

"Cho ta có được nàng, được không?"

"Chẳng phải đã nói, ta đã là của ngài rồi sao?" Tần Hoàn thở dốc, thì thầm bên tai Cao Lộng Ngọc: "Đều cho ngài cả, đêm nay ta là người của ngài, vĩnh viễn cũng chỉ là của ngài..."

"Hảo, Hoàn nhi..."

Cuốn Tần Hoàn vào một nụ hôn, quyến luyến, day dưa, không khí xung quanh dường như đều bị thiêu đốt. ɖu͙ƈ vọng bành trướng nhấn sâu vào cơ thể đối phương, một tiếng thét thất thanh vang lên, theo kẽ hở, máu tí tách rơi xuống, nhiễm đỏ cẩm bạch tú thường.

"Đại vương!"

"Tiểu đông tây, gọi ta, gọi tên ta!"

"Hô, Lộng Ngọc!"

Sáp nhập thật sâu trong cơ thể đối phương, muốn đem đối phương tiến lãm vào trong cơ thể mình, hòa làm một, mãi mãi cũng không xa rời.

Từng đợt dồn dập hơi thở phát ra, xen lẫn trong đó là tiếng rêи rỉ mị tình, ngọt ngào đến tận xương tủy, khiến đế vương mãi khắc cốt ghi tâm. Một đợt lại một đợt cuồng bạo xâm nhập, quân quý tin tức tố như giam cầm tước quý vỹ đại nhất Đại Thống này, mãi mãi cũng không thể quên đi. Ngọt ngào rót vào trong lòng, chỉ cần đối phương ở đây, chỉ cần còn nàng ở đây, đời này sống không uổng phí.

"Lộng... Lộng Ngọc..."

"Hoàn nhi, nhớ kỹ, nàng là thê tử của ta, là nữ nhân ta yêu nhất trêи thế gian này."

Mấy lần siết chặt sàn đan rồi lại buông ra, hơi thở dồn dập đôi lúc đứt quãng, đôi gò má vì sóng tình mà ửng đỏ lên, vô cùng xinh đẹp.

"Nếu như vậy... nếu cứ như vậy..." Tần Hoàn gấp gáp hô hấp, khóe môi nhẹ nâng lên: "Ta sớm muộn cũng mang cốt nhục của ngài..."

Trong mắt Cao Lộng Ngọc bất chợt lóe lên một tia bi thương, nàng biết, cả đời này có khi nàng và Tần Hoàn cũng không có được một đứa con, chỉ là không nỡ cho nàng ấy biết.

"H... hảo, Hoàn nhi, nàng sinh con cho ta, con của chúng ta, sẽ là Thái tử..."

Tần Hoàn bật cười, ghì chặt cổ của Cao Lộng Ngọc: "Lúc đó ngài lại đổi ý...hô..."

"Không, chỉ cần nàng mang cốt nhục của ta, hài tử sẽ là Thái tử, nó sẽ nối nghiệp Đại Thống."

"Những gì ngài nói... hô...ân... nhớ...a... nhớ phải giữ lời...hô..."

"Ân."

Tần Hoàn kịch liệt hô hấp, run rẩy nói: "Hôn... hôn ta..."

"Hảo."

Triền miên hôn môi, dưới ánh nến, một đôi bích nhân quyến luyến, mãi mãi cũng không chia lìa. Ánh trăng vàng xuyên qua khung cửa sổ nhỏ, mang từng đợt gió xuân thổi vào, làm ánh nến trêи đôi nến long phụng lập lòe rồi lại cháy sáng.

Truyền rằng, hôn lễ nếu đốt một đôi long phụng nến, đêm qua đi, nến vẫn cháy sáng, đôi phu thê sẽ bên nhau đến răng long đầu bạc.

Ánh trăng vằng vặc, bên ngoài đèn l*иg hỷ vẫn còn sáng, phía chân trời vẫn còn nhiễm sắc màn đêm.

Thân thể nhỏ cuộn tròn trong lòng quân vương, nhẹ nhàng hít thở, đôi mi dài rung rung, vẻ mặt có chút mệt mỏi.

Cao Lộng Ngọc chỉnh lại chăn cho Tần Hoàn, hỏi khẽ: "Ngủ rồi?"

"Vẫn chưa." Tần Hoàn chầm chậm mở mắt, cảnh giác hỏi: "Lại muốn?"

Cao Lộng Ngọc dở khóc dở cười: "Ta cũng không cầm thú đến vậy."

Lúc này Tần Hoàn mới an tâm nhắm mắt, buông bỏ phòng bị.

"Hoàn nhi."

"Ni?"

"Nàng yêu ta được thêm một chút nào chưa?"

Tần Hoàn nghe câu hỏi xong liền mở bừng mắt, khóe môi cong lên: "Một phần."

"A!?"

"Là một phần ngàn nha~" Tần Hoàn tuy mệt mỏi, nhưng ý cười vẫn rạng rỡ: "Còn chín trăm chín mươi chín phần nữa, ngài cố gắng lên."

"Ách..." Cao Lộng Ngọc nhăn mặt: "Nhiều như vậy?"

Tần Hoàn chớp mắt: "Ngài còn bảo nhiều? vậy thì thu lại, một phần đó chia cho một ngàn nữa, vậy chi là..."

"Hảo, hảo, một phần, là một phần."

Tần Hoàn khanh khách cười, rồi lại nâng tay dụi mắt, nói: "Hoàn nhi buồn ngủ."

"Hảo, vậy ngủ một chút đi."

Cao Lộng Ngọc vươn tay đem Tần Hoàn ôm sát vào trong lòng, dùng từng đợt hơi ấm của mình ủ ấm cho Tần Hoàn, sợ sương đêm sẽ khiến nàng ấy cảm lạnh.

Một đêm như vậy an bình trôi qua, không oanh oanh yến yến, chỉ có hai người, cùng nằm trêи một chiếc giường, an ổn mà ngủ.

Cao Trường Ca dừng bước trước Thiên Danh điện, bên trong vẫn còn ánh nến, ngoài cửa đôi l*иg đèn hỷ vẫn còn treo.

Có lẽ nàng là tước quý thất bại nhất, hai tay dâng nữ nhân của mình lên cho mẫu hoàng, để đổi lấy một đời vinh hoa phú quý, quyền lực trong tay. Nhưng nếu phải hy sinh một cái nho nhỏ Tần Hoàn, để đổi lấy vị trí Thái tử, là đáng giá, chỉ là một chút cảm giác tiếc hận vẫn còn.

Tần Hoàn như vậy yêu nàng, lại bị nàng đẩy đến bên cạnh mẫu hoàng, phải chăng nàng đang tàn nhẫn đạp đổ hạnh phúc của Tần Hoàn hay không?

Tần Hoàn và Tần Phi Sương, Cao Trường Ca vẫn sẽ chọn Tần Phi Sương, nhưng sao nghĩ đến Tần Hoàn, lại cảm thấy l*иg ngực tê buốt?

"Hoàn nhi, kiếp này ta phụ nàng..."