Chương 11

Tần Hoàn giữ lấy vai áo của Cao Lộng Ngọc, rướn người lên, cắn vào vành tai của nàng một cái: "Vậy đêm nay, để ta là nữ nhân của ngài đi..."

Cao Lộng Ngọc hít phải một ngụm lãnh khí, kinh hô: "Hoàn nhi, nàng say rồi."

"Ta đúng là có say, nhưng cũng chỉ có uống nửa chén rượu mà thôi." Tần Hoàn rũ mi, chậm chạp nói: "Từ lúc gả cho Cao Trường Ca, ta vẫn một thân trong sạch, đại vương ngài không cần ngại thân thể ta đã bị vấy bẩn."

"Sao?"

Tần Hoàn cởi bỏ ngoài bào xuống, vén mái tóc dài của mình ra trước, xoay lưng lại với Cao Lộng Ngọc, để lộ tuyến thể hồng nộn vẫn chưa bị tin tức tố của tước quý xâm lược.

"Ta như vậy vẫn xứng đáng với ngài đi?"

"Hoàn nhi, nàng không cần phải làm như vậy." Cao Lộng Ngọc nhặt lên ngoại bào phủ lên người Tần Hoàn: "Ta yêu nàng là thật, nhưng không phải muốn chiếm đoạt thân thể nàng bằng cách này, ta sẽ giúp nàng trả thù, nàng cũng chẳng cần nghĩ cái gì gọi là dùng thân báo đáp cả."

"Ngài nghĩ ta đang dùng thân báo đáp sao?" Tần Hoàn cười đến nghiêng ngả, vươn tay sờ mặt của Cao Lộng Ngọc: "Ngài thật sự thiên chân như vậy sao?"

"A?" Bị người mình yêu nói mình thiên chân, cái cảm giác này, thật sự là khó tiếp thu a~

"Điều kiện tiên quyết của yêu chính là tiêu ký, chỉ cần ngài tiêu ký ta rồi, ta liền trở thành người của ngài, toàn tâm toàn ý vì ngài, sẽ không còn vì bất kỳ tước quý nào mà động tình nữa."

Tần Hoàn nói rất nhẹ cũng rất bình thản, không nghe ra bất kỳ tia hỷ nộ nào, nàng ngước mắt nhìn Cao Lộng Ngọc, trong mắt đều là mơ màng vì men rượu, nhưng lại dường như rất thanh tỉnh.

"Nàng khẳng định như vậy?"

"Khẳng định."

Nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của Cao Lộng Ngọc, Tần Hoàn cười nói: "Ngài hài tử cũng có rồi, căng thẳng làm cái gì a?"

Cao Lộng Ngọc có chút xấu hổ, quẫn bách không biết phải làm sao mới được.

"Ngài a." Tần Hoàn cười giễu: "Cứ đối ta giống như phi tần của ngài là được rồi."

"Không được!"

Trước giờ Cao Lộng Ngọc đối phi tử của mình đều rất vô tâm, lấy các nàng đều là vì củng cố quyền lực của mình, cho nên không chứa đựng một chút yêu thương nào cả. Còn Tần Hoàn thì khác, nàng ấy là nữ nhân mà nàng tối yêu thương, tối trân trọng, không thể làm tổn thương được.

"Tại sao a?" Tần Hoàn nhíu nhíu mày: "Lẽ nào ta không giống những phi tử khác của ngài?"

"Đó là đương nhiên, Hoàn nhi, trêи đời này nàng là người mà ta không thể nào làm tổn thương được."

Tần Hoàn ngây người ra, sau đó liền che miệng cười, tiếng cười trong trẻo, ngọt ngào đến mức Cao Lộng Ngọc cũng phải ngây ra mà ngắm nhìn.

"Lời này của ngài, ta nhất định sẽ giữ lấy ở trong lòng." Tần Hoàn nói tiếp: "Đêm nay, làm nữ nhân của ngài, ta nửa điểm hối tiếc cũng không có."

"Hoàn nhi..."

Cao Lộng Ngọc đến gần Tần Hoàn một chút, chế trụ vai của nàng, nhưng không dám dùng nhiều sức, ngốc nghếch hỏi một câu: "Ta hôn nàng được không?"

Tần Hoàn suýt chút đã cười vào mặt ngốc ngốc đại vương trước mặt, nào ai tin được qua câu nói vừa rồi, người này đã có bảy hài tử a?

Không trả lời câu hỏi của Cao Lộng Ngọc, Tần Hoàn rướn người đến, hơi thở thơm mùi hoa mai, hai phiến môi hồng nhẹ nhàng mấp máy.

"Đây là cơ hội duy nhất, hôn hay không?"

Cao Lộng Ngọc nghe Tần Hoàn nói vậy liền khẩn trương, vội vàng giữ chặt thắt lưng của nàng, tham luyến hôn xuống. So với lần đầu hôn, lần này lại càng thêm ngọt ngào, càng thêm có ý vị, quấn quít mãi không muốn xa rời.

Tần Hoàn ghì chặt lấy hai Cao Lộng Ngọc, nửa điểm cũng không chịu thua, muốn chiếm thế thượng phong.

Trước sự chủ động của Tần Hoàn, Cao Lộng Ngọc càng thêm thích thú, vòng tay ôm ấp càng siết chặt thêm, như muốn đem nữ nhân trước mặt tiến lãm vào lòng.

Trường kỷ có chút nhỏ, hai người cùng nằm có điểm không thoải mái, Cao Lộng Ngọc đành ôm Tần Hoàn đi vào trong tẩm cung, trong đó có một chiếc giường lớn đủ cho hai người náo loạn một đêm.

Lưng chạm vào nệm giường mềm mại như nhung, từng lớp chăn thêu uyên ương đỏ, gối mẫu đơn, cẩm bạch tú thường, dường như đều được chuẩn bị rất kỹ càng.

Trêи bàn còn có đôi nến đỏ, một bình rượu thơm ngát, cùng ánh trăng sáng bên ngoài cửa sổ.

Tần Hoàn ngăn lại nụ hôn thứ hai của Cao Lộng Ngọc, cố gắng hít thở, nói: "Trước uống rượu hợp cẩn."

Cao Lộng Ngọc suýt chút quên mất vấn đề này, cười nói: "Vẫn là nàng chu đáo."

Dìu đỡ Tần Hoàn ngồi dậy, Cao Lộng Ngọc giúp nàng chỉnh lại y phục có hơi xộc xệch, sau đó mới bước xuống giường, rót hai chén rượu.

Tần Hoàn chầm chậm bước xuống giường, tay chạm vào hai cây nến long phụng trêи bàn, nghi hoặc nói: "Cái này chẳng phải chỉ dùng trong hôn lễ của chính thất hoàng hậu hay sao?"

Cao Lộng Ngọc cầm một chén rượu đưa cho Tần Hoàn, ôn nhu cười nói: "Hoàn nhi, ta biết nói ra nàng nhất định sẽ cười ta ngốc, nhưng từ lâu, ta đã chọn nàng vào vị trí vương hậu, cho nên hậu vị vẫn để trống đến tận bây giờ."

Tần Hoàn nghiêng đầu nhìn Cao Lộng Ngọc: "Ngài đợi ta bao lâu rồi?"

"Mười năm."

"Mười năm..." Tần Hoàn chấn kinh: "Khi đó ta chỉ mới sáu tuổi a!!!"

"Khụ..."

Tần Hoàn co giật khóe môi: "Ngài chính là luyến đồng?"

"Khụ khụ khụ..." Cao Lộng Ngọc trợn mắt nhìn Tần Hoàn: "Quả nhân không phải như nàng nghĩ a!"

"Vậy chứ ngài..."

Cao Lộng Ngọc thở dài, kéo Tần Hoàn ngồi xuống giường, nói: "Lúc đó nàng còn nhỏ như vậy, quả nhân làm sao có thể yêu nàng a? chỉ là lúc đó nàng cứu qua quả nhân, cho nên quả nhân mới nghĩ hảo hảo chiếu cố nàng, hảo hảo báo đáp nàng. Nào ngờ, nàng càng lớn, tình cảm trong lòng quả nhân cũng dần lớn lên, liền vì như vậy mà ái thượng nàng."

Tần Hoàn vuốt ngực, liếc nhìn Cao Lộng Ngọc: "Ngài làm ta hoảng sợ một trận rồi, còn nghĩ ngài..."

"Khụ, không nói chuyện này nữa." Cao Lộng Ngọc đưa chén rượu qua cho Tần Hoàn, nói: "Uống xong chén rượu này, nàng chính là thê tử của ta rồi."

Tần Hoàn cầm lấy chén rượu, tủm tỉm cười nói: "Có thể hay không thắp lên cả nến long phụng?"

"Đương nhiên là có thể."

Tần Hoàn vui vẻ gật đầu, cùng Cao Lộng Ngọc uống chén rượu hợp cẩn. Tuy rượu không mạnh, nhưng Tần Hoàn trước đã uống nửa chén rượu, thêm một chén này nữa, mặt liền trướng hồng, ánh mắt mơ màng ʍôиɠ lung.

"Thắp nến..."

"Hảo."

Cao Lộng Ngọc đứng dậy, cầm lấy hai ngọn nến trêи bàn ghim vào trong giá, loay hoay thắp nến lên.

"Ta cũng muốn thắp."

Tần Hoàn say đến đi lảo đảo, nhưng vẫn nhất quyết muốn tự mình thắp nến, Cao Lộng Ngọc cũng đành chiều ý nàng, đứng ở phía sau nàng.

Vươn tay cầm lấy hộp lửa, Tần Hoàn run rẩy mở nắp hộp ra, lại không mở được, say đến không nhìn rõ cái nào thực cái nào hư. Cao Lộng Ngọc đành phải cầm lấy tay của nàng, đem nắp hộp mở ra, đầu nhún trong dầu khi ra ngoài không khí liền phừng cháy. Chầm chậm đem đầu lửa đặt vào tim đèn, ánh lửa lập lòe cháy sáng, một ít chúc lệ chảy xuống.

"Xong rồi..." Tần Hoàn mị mị mỉm cười: "Cuối cùng cũng là thê tử của ngài rồi..."

Cao Lộng Ngọc có chút kìm lòng không được, nhẹ nhàng nâng cằm Tần Hoàn lên, kéo nàng vào một nụ hôn. Tần Hoàn cũng không có phản kháng, khép hờ đôi mi dài, để tùy ý Cao Lộng Ngọc hôn mình.

Cúi xuống đem Tần Hoàn ôm lên, nhẹ nhàng đặt xuống giường, Cao Lộng Ngọc phủ lên người nàng, bàn tay lướt nhẹ qua nhu nộn tuyến thể ở sau gáy.

"Hô..."

Tần Hoàn hấp mạnh một hơi, giãy nhẹ: "Đừng chạm vào, khó chịu..."

Cao Lộng Ngọc hơi cười, nói: "Lần đầu chạm vào có chút khó chịu, không sao đâu, chịu đựng một chút liền không sao nữa."

Tần Hoàn cũng không giãy dụa nữa, đưa mắt nhìn Cao Lộng Ngọc, trong mắt phủ một tầng hơi nước ʍôиɠ lung, mờ mịt, hai phiến môi mỏng hơi hé mở, hấp từng ngụm từng ngụm không khí.

Yết hầu khẽ động, trong mắt đều ngập tràn ɖu͙ƈ vọng, thế nhưng lại không lỗ mãn, từng chút từng chút chạm nhẹ vào nhu nộn thân thể trước mặt. Băng thanh ngọc khiết, mềm mại như tơ lụa thượng hạng, trong sáng như sương mai, từng chút rót vào lòng người dư vị ngọt ngào khó phai.

Từng lớp từng lớp y phục được tháo hạ, rơi xuống đất, ánh nến le lói, soi tỏ hai bóng người đang quấn quít trêи giường. Giải khai hỷ phục, thân thể trắng nõn nhu nộn như hài tử, nằm trêи chăn uyên ương đỏ thẫm, càng thêm kiều mị xinh đẹp.

Nhìn thấy bản thân một mảnh vải cũng không còn, mà đối phương vẫn còn nguyên vẹn y phục, Tần Hoàn liền bất mãn kéo áo của Cao Lộng Ngọc.

"Mau cởi ra! cởi ra!"

Nói xong, Tần Hoàn còn dùng sức cởi hỷ phục của Cao Lộng Ngọc. Trước ngực hỷ phục có một hàng nút kết, Tần Hoàn kéo mãi cũng không ra, liền bực mình, như thế nào lại may loại y phục khó cởi như vậy a!?

Không nghĩ nhiều, Tần Hoàn liền rướn người lên, dùng răng cắn cắn cái nút kết.

Cao Lộng Ngọc dở khóc dở cười, nói: "Hoàn nhi, đừng nháo, để ta tự cởi."

"Ta không tin không cởi ra được..."

Chỉ duy nhất có một câu đó, Tần Hoàn liên tục lặp đi lặp lại, dùng sức cắn cái nút kết, day dưa một hồi phải dùng đến răng nanh để mà cắn. Mất nhiều công phu mới tháo được cái nút kết, Tần Hoàn phấn khích buông tha cái nút kết bị nàng cắn đến đứt chỉ, chuẩn bị tháo đến cái thứ hai.

Cao Lộng Ngọc không muốn đêm tân hôn của nàng chỉ vì mấy cái nút kết mà trôi qua lãng phí như vậy, liền tự thân vận động đem nút kết gỡ ra, y phục cũng theo đó rơi xuống đất.

"Nha, ta còn muốn cởi mà!"

Tần Hoàn bất mãn liếc Cao Lộng Ngọc một cái, gương mặt ửng hồng, mắt đào hoa nhiễm nước đa tình, chỉ liếc một cái cũng đã rất có ý vị.

Cao Lộng Ngọc hít một hơi, tự nhủ bản thân phải thật bình tĩnh, nhẹ nhàng đem Tần Hoàn áp xuống giường, đặt lên trán nàng một nụ hôn phớt.

"Hoàn nhi, đừng náo, đêm nay ta muốn hảo hảo ghi nhớ nàng."

Tần Hoàn cũng không náo nữa, mở to đôi mắt đào hoa của mình nhìn Cao Lộng Ngọc, không biết đang nghĩ cái gì, khóe môi lại cong lên nở một nụ cười.

Cao Lộng Ngọc nhẹ nhàng áp môi mình lên môi Tần Hoàn, lúc đầu chỉ đơn giản là môi chạm môi, sau lại chuyển thành dây dưa quyến luyến, nụ hôn cũng dần sâu hơn.

"Ưʍ..."

Hai thân thể trần trụi được dịp gần gũi, ma sát với nhau, một cỗ hỏa nhiệt cứ thế cuồn cuộn, thiêu đốt tất cả kiên trì nhẫn nại.

Cao Lộng Ngọc đột ngột dứt khỏi nụ hôn, khàn khàn thì thầm bên tai Tần Hoàn: "Hoàn nhi, ta không chịu nổi nữa rồi..."

Tần Hoàn mờ mịt nhìn nàng: "Không chịu nổi?"

"Cho ta, có được không?"

Tần Hoàn nghe hiểu, gật gật đầu, nhấc môi mỉm cười: "Đều cho ngài cả, đại vương..."

"Gọi ta, Lộng Ngọc."

"A, Lộng Ngọc~"

"Hảo, hảo."