Chương 48: Ác mộng trong căn nhà ma (14)

Đi lên mới phát hiện nệm mà Tông Nghiễm đổi là lấy từ phòng khách ở bên cạnh.

Lâm Hưu Nguyên cũng không thật sự đi lên thử, chỉ dùng mười ngón tay sờ sờ một chút, cả người còn hơi ngơ ngác.

Tông Nghiễm cho là cậu chưa hài lòng:

"Tôi đã kêu Lý Thành làm lại một cái nữa, nhưng chắc là sẽ không giao được trước mười giờ ba mươi. Cậu có thể đợi không?"

Nệm thật là mềm, Lâm Hưu Nguyên nghe anh nói còn cho người đặt làm một cái nữa, vốn là muốn nói lấy nệm của cậu ở lầu hai dời tới đây, nhưng sau đó lại nghĩ lại cậu chỉ nói mấy ngày này không dám ngủ một mình, đến nệm của bản thân còn muốn đưa qua... Mục đích dường như quá lộ liễu rồi.

Tông Nghiễm rũ mắt liếc nhìn cậu.

Lâm Hưu Nguyên nói: "Không cần đâu, như vậy là được rồi ạ."

Tông Nghiễm lại nhìn cậu một lát, không có ý kiến gì với câu nói kia của cậu, mở cửa sổ phòng ngủ ra, sau đó đứng ở đó cho gió thổi một lúc, vẻ mặt bình tĩnh lại mới quay trở về.

Lần này Lý Thành tới, ngoại trừ đưa nguyên liệu nấu ăn và tài liệu cá nhân liên quan tới Cố Tiểu Nguyên, cũng có một vài việc ở công ty cần anh giải quyết.

Sau khi dọn đến đây, anh chỉ xử lý công việc ở phòng sách đối diện, hôm nay lại phá lệ, cầm lấy máy vi tính đi đến phòng ngủ, thỉnh thoảng lại liếc về phía cậu thanh niên ngồi trên xe lăn.

Ngày thường cậu chủ nhỏ hay ồn ào nay ở trước mặt anh lại trở nên yên tĩnh, ban đầu còn làm bộ làm tịch cầm quyển sách lên xem, trên bìa sách còn viết thật to mấy chữ:

"Những điều mà người thành công nhất định phải làm."

Tông Nghiễm: "..."

Anh cũng không biết cậu chủ nhỏ này từ nơi nào lấy ra quyển sách này nữa.

Xem không được bao lâu Lâm Hưu Nguyên đã thấy buồn ngủ rồi, xe lăn từ từ di chuyển đến giường lớn ở bên cạnh, hai tay sờ tới sờ lui ở mép nệm.

Tông Nghiễm nhìn cậu sờ một lúc lâu cũng không nói chuyện, buông máy vi tính ở trong tay xuống đi qua đó, không nói một lời đã ôm người ra khỏi xe lăn đặt câụ lên giường.

Lâm Hưu Nguyên mang chính là dép, vung vẩy một cái là rơi xuống, lúc nằm lên chiếc nệm mềm mại, cung phản xạ có điều kiện rên lên một tiếng.

Tiếng rên giống như là cố ý dụ dỗ, Tông Nghiễm khàn giọng nói:

"Muốn ngủ thì ngủ."

Lâm Hưu Nguyên nhìn anh: "Tôi chưa muốn ngủ, tôi chỉ muốn xem nệm một chút."

Người đàn ông hơi nhướng mày.

Lâm Hưu Nguyên cúi đầu xuống, lại bướng bỉnh nói muốn đi ngủ, Tông Nghiễm cho là cậu còn đang sợ, nói:

"Tôi không đi đâu cả, tôi cùng cậu ngủ."

Cậu chủ nhỏ nheo lông mi một cái, nhìn anh, giống như là đang vui mừng nói: "Thật không ạ?"

Trong lòng Tông Nghiễm bị đôi mắt nhỏ của cậu nhìn đến nổi vô cùng ngứa ngáy, cơ thể căng chặt ừm một tiếng.

Lúc này Lâm Hưu Nguyên mới nghiêng người co lại một chút:

"Vậy tôi sẽ ngủ một lúc."

Tông Nghiễm trở về chỗ làm việc.

Trước kia anh chưa bao giờ không tập trung khi làm việc, lúc này lại có chút buồn bực, nhìn máy tính chưa được mười phút, ánh mắt lại không nhịn được nhìn về phía giường ở bên kia.

Nhiệt độ trong phòng duy trì khoảng hai mươi bốn hai mươi lăm độ, cậu chủ nhỏ đắp chăn kín lại, mặt hướng về chỗ của anh, lúc đầu còn gắng gượng mở mắt lén lút nhìn anh, bị anh nhìn thấy cũng không tránh, mệt mỏi cười cười, không đến một hồi đã ngủ mất tiêu.

Chiều hôm đó, Tông Nghiễm giải quyết xong những công việc trong tay, vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển, ngồi trước máy tính ngẩn ngơ nhìn người ở trên giường.

Giấc ngủ trưa lần này của Lâm Hưu Nguyên có hơi lâu, khi thức dậy là đã hơn năm giờ.

Tông Nghiễm thật sự không đi đâu cả, ngồi ở mép giường nhìn cậu, không biết đã ngồi ở đó từ lúc nào.

Lâm Hưu Nguyên cảm thấy lúng túng, còn chưa lên tiếng, đối phương đã mở miệng:

"Dậy rồi à? "

Cậu ừm một tiếng: "Sao chú lại ngồi ở đây?"

Mặt Tông Nghiễm cứng lại, nói: "Vậy, cậu không sợ nữa?"

Lâm Hưu Nguyên biết anh lại hiểu sai, nhưng không giải thích, nhìn đồng hồ, qua một lúc nữa là tới giờ ăn cơm tối rồi.

Cậu muốn gọi điện thoại cho bác Lưu, người đàn ông ở mép giường nói:

"Tôi có nấu cháo."

Trong nháy mắt Lâm Hưu Nguyên hiểu được ý nghĩa của câu này, là có nấu phần của cậu.

Cậu ngồi dậy, trong điện thoại vẫn gọi vào số của bác Lưu, nói với ông buổi tối muốn ăn cơm cùng chú Tông, không cần lo lắng cho cậu.

Người ở bên kia điện thoại có hơi sửng sốt, Lâm Hưu Nguyên không có giải thích thêm, cúp điện thoại.

Cơm tối rất thanh đạm, nhìn có vẻ lành mạnh, thật ra rất hợp khẩu vị của Lâm Hưu Nguyên, có điều cậu không thấy đói lắm, ăn nửa chén cháo đã thấy no rồi.

Ăn xong còn cố ý giải thích với anh:

"Không phải tôi kén ăn đâu, thật sự đã no rồi ạ."

Tông Nghiễm nhìn miệng của cậu, không nói gì.

Sau khi ăn xong người đàn ông bỗng nhiên thay quần áo khác, nói là muốn đi ra ngoài một chuyến.

Lâm Hưu Nguyên không có cách nào đi theo, đành phải ngồi ở phòng khách dươi lầu một để tiêu hao thời gian.

Ở bên ngoài ánh sáng dần dần tối, mấy người ở lầu hai cũng đã ăn cơm rồi, bác Lưu pha một ly nước trái cây cho cậu.

Lâm Hưu Nguyên uống môt ngụm, nói ngọt quá.

Bác Lưu không lên tiếng, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Cậu biết ông muốn hỏi chuyện hồi tối cậu và Tông Nghiễm cùng nhau ăn cơm, nói:

"Vài ngày tới buổi tối cháu sẽ ở nghỉ ngơi ở lầu ba, bác không cần lo cho cháu đâu."

"...Cái gì?"

"Bác Lưu, quan hệ của cháu và chú Tông bây giờ khá tốt."

Bác Lưu vẻ mặt vẫn là không thể tin nối.

Trước khi Tông Nghiễm tới đây, ông đã cẩn thận điều tra thói quen sinh hoạt của đối phương và những tin tức có liên quan, đối với người này tự nhận cũng có hiểu biết đôi chút.

Làm việc mạnh mẽ kiên quyết, tính kỷ luật lại vô cùng cao.

Đối với một công tử bột thường làm chuyện xấu giống như cậu chủ nhà ông, đừng nói đến chuyện là thích, không thẳng thừng biểu lộ sự chán ghét đã coi như là có văn hóa rồi.

Có rất nhiều người quyền quý muốn lôi kéo quan hệ với Tông Nghiễm, nhưng cho đến nay cũng không nghe nói có người nào thật sự kết giao bạn bè được với anh.

Nhưng ông không nghĩ Lâm Hưu Nguyên sẽ nói dối chuyện này với ông, vẻ mặt phức tạp nhìn cậu một lúc, nhưng cũng không nhiều lời nói cái gì nữa.