Chương 49: Ác mộng trong căn nhà ma (15)

Trời tối, Tông Nghiễm vẫn chưa trở lại, Lâm Hưu Nguyên đi đến phòng sách ở lầu một để làm ra ba tờ đơn, nhờ bác Lưu đưa cho ba người ở lầu hai ngoại trừ Tào Tư.

Ban đầu bác Lưu không có xem kỹ nội dung bên trong, còn hỏi: "Cô Tào không có sao?"

Lâm Hưu Nguyên nói: "Bác nhìn kỹ một chút, nếu vẫn dám đưa cho cô ta thì cháu sẽ đi in thêm một tờ."

Lúc này bác Lưu mới mở ra, sau khi nhìn kỹ, khóe miệng giật giật: "Vâng, tôi sẽ đưa cái này cho họ."

Ba tờ đó là thời gian biểu mà Lâm Hưu Nguyên dựa theo các loại mô hình huấn luyện ma quỷ khác nhau để lên kế hoạch cho bọn họ.

Mỗi ngày phải tự mình nấu cơm, buổi sáng ba người phải dậy vào lúc sáu giờ để cùng nhau chạy bộ một tiếng đồng hồ, mỗi một người sẽ được trang bị vòng tay thể thao, không thể lười biếng dậy muộn, ngoài ra trong thời gian rãnh rổi họ phải thực hiện các hạng mục huấn luyện với mọi loại hình có kỹ thuật cao ở trong ngoài biệt thự, cho đến chín giờ tối mới kết thúc, ngoài ra chủ thuê có quyền sắp xếp những việc khác, không ai được phép chậm trễ càng không thể không làm.

Đương nhiên Lâm Hưu Nguyên không phải chỉ vì muốn dày vò họ, thứ nhất, sức mạnh của quỷ cũng có hạn, chẳng qua là sức chịu đựng cao hơn con người, đến một mức độ nhất định cũng cần phải nghỉ ngơi hoặc bổ sung năng lượng, quỷ ban ngày sẽ ẩn náu ban đêm sẽ xuất hiện, cho dù ban ngày nó sẽ không lấy hình dạng quỷ để làm chuyện gì, nhưng cơ thể dưới hình dạng con người lại tiêu hao quá lớn, ít nhiều cũng sẽ có ảnh hưởng, nếu như may mắn. có lẽ nó sẽ để lộ ra sơ hở gì đó; thứ hai, cho dù cả ba người không phải là quỷ, loại huấn luyện này đối với bản thân bọn họ cũng không có hại chỗ nào, nếu như Lâm Hưu Nguyên tránh được cái chết, có lẽ sẽ đến lượt người khác, nâng cao thể lực, nếu gặp được tình huống nguy hiểm sẽ dễ chạy trốn hơn.

Còn bác Lưu và Tào Tư, chỉ có thể từ từ quan sát thôi.

Sau khi mấy người kia nhận được thời gian biểu, trong nhóm lập tức sôi nổi.

Vương Thắng gửi mấy cái icon khóc thút thít, Hàn Na Na ngược lại rất vui vẻ tag cậu nói: "Cuộc sống như vậy cũng quá sảng khoái đấy chứ, bị giám sát vận động tập thể dục, còn lập ra kế hoạch, tôi không muốn đi đâu nữa

!"

[Vương Thắng: Vậy cô làm luôn phần của tôi đi, cơ thể tôi yếu lắm...]

[Hàn Na Na: Không thành vấn đề, đến lúc đó nhớ chuyển lại cho tôi một triệu.]

[Vương Thắng:...]

.....

Không lâu sau đó Tào Tư tag Lâm Hưu Nguyên: "Tại sao tôi không có?"

Lâm Hưu Nguyên: "Tôi sao dám sai khiến cô?"

Sau đó không thấy cô ta trả lời, Vương Thắng và Hàn Na Na còn ở trong nhóm trò chuyện và hờn dỗi lẫn nhau.

Tin nhắn trôi lên phía trên, Lâm Hưu Nguyên nhìn ảnh đại diện của Tào Tư.

Cô mới đổi ảnh đại diện, lúc trước là ảnh bầu trời đầy sao của Vincent Van Gogh, nhưng bây giờ là một bức ảnh tự chụp, chắc là đổi lúc trưa, cô ta hơi hướng về ống kính, ở phía sau là cửa sổ phòng của cô ta, rèm cửa sổ được kéo lên, chỉ có ánh nắng mờ ảo, chụp rất là nghệ thuật.

Thông tin trong trí nhớ của Lâm Hưu Nguyên, thực ra Tào Tư không thích tự chụp ảnh cho lắm, những tấm ảnh đăng lên mạng xã hội hầu như đều là loại ảnh toàn thân đoan trang, tao nhã do người khác chụp.

Lâm Hưu Nguyên nhắn tin riêng cho Tào Tư.

[Cố Tiểu Nguyên: Sao cô đổi ảnh đại diện?]

[Tào Tư: Liên quan gì đến cậu?]

[Cố Tiểu Nguyên: Lúc trước không thấy cô tự chụp ảnh. nên tùy tiện hỏi thôi.]

Tào Tư không để ý đến cậu nữa.

Bên ngoài nổi lên gió lớn, bác Lưu sau khi xuống dưới đây thì đi đóng tất cả cửa sổ lại: "Cậu chủ, ban đêm dự tính sẽ có bão, buổi tối cậu thật sự muốn đi lầu ba? Dưới tình huống không có sự cho phép của ngài Tông, tôi không tiện đi lên."

Bác Lưu không biết họ ngủ chung một căn phòng, Lâm Hưu Nguyên nói: "Không sao đâu ạ, cháu sẽ đóng kỹ cửa sổ."

Lúc Tông Nghiễm trở về, Lâm Hưu Nguyên đang ăn táo, ngẩng đầu lên, thì thấy người đàn ông đang cầm một hộp gỗ nhỏ đi tới.

Phòng khách không có người, Lâm Hưu Nguyên kêu một tiếng chú Tông.

Tông Nghiễm thấp giọng ừm một tiếng, một tay cầm hộp gỗ, một tay đẩy cậu vào thang máy đi lên lầu ba.

Lâm Hưu Nguyên vẫn luôn liếc nhìn cái hộp gỗ kia mấy lần, giả bộ tự nhiên hỏi anh đi đâu vậy.

Tông Nghiễm nói đi đến trung tâm thương mại cách nơi này ba bốn cây số.

Lâm Hưu Nguyên không hỏi lại nữa.

Hai người bọn họ đang muốn vào phòng, đèn bỗng nhiên chớp tắt một chút, sau đó tất cả đèn đều đột ngột tắt hết.

Mấy giây sau đó, ở dưới lầu truyền tới âm thanh hoảng sợ của vài người.

Lâm Hưu Nguyên đầu tiên là quên la lên, giờ mà la lại thì cũng muộn rồi, vội vàng co lại trong tay Tông Nghiễm.

Một giây sau đó, bả vai của cậu bị chụp lấy, người đàn ông cúi người xuống, một bóng đen dày đặc bao phủ cậu, anh lấy điện thoại gọi điện cho bác Lưu.

Ở bên kia rất nhiều tạp âm, dường như đang cùng người khác xác định cái gì đó, sau đó ông nói lại với anh là bị cúp điện, không có chuyện gì lớn, nửa tiếng nữa sẽ không sao, kêu anh yên tâm.

Tông Nghiễm cúp điện thoại, Lâm Hưu Nguyên nhân cơ hội này nhảy vào lòng anh.

Hơi thở của Tông Nghiễm hơi thay đổi, nhưng cũng không đẩy người cậu ra: "Chỉ là bị cúp điện thôi, sợ cái gì chứ?"

Lâm Hưu Nguyên lắc đầu, giọng nói nhẹ nhàng nói: "Ban ngày tôi chơi bút tiên, ban đêm lập tức bị cúp điện, quá dọa người rồi..... Chú tuyệt đối đừng có đi đâu hết."

Người đàn ông rũ mắt chăm chú nhìn cậu, một lúc lâu sau, đợi người trong lòng mình không còn căng thẳng nữa, đẩy xe lăn của cậu đi vào phòng.

Trong phòng ngủ có không ít thiết bị chiếu sáng, đèn bàn, điện thoại di động, máy vi tính, máy xông hương, nến.... Tông Nghiễm gần như mở lên tất cả đồ vật có thể phát sáng.

Không gian bên trong phòng rất lớn, chỉ có khu vực xung quanh Lâm Hưu Nguyên là sáng trưng.

Tông Nghiễm nói: "Còn sợ không?"

Lâm Hưu Nguyen cúi đầu nói: "Không cần phải sáng như vậy đâu, chỉ cần chú đừng đi đâu là được."

Tông Nghiễm nhìn cậu chằm chằm.

Lâm Hưu Nguyên còn nói: "Chú Tông, ngồi ở xe lăn đợi chú cả một buổi chiều, cái mông tôi rất đau."

Người đàn ông liền đi qua, đưa tay ôm cậu từ xe lăn đến ngồi trên ghế sofa bên cạnh.

Lâm Hưu Nguyên được tiện nghi còn khoe mẽ: "Thật ra chú để tôi vịn chú một chút là được rồi, tôi có thể chống gậy đi."

Đối phương hơi dừng lại, trên mặt hờ hững nói: "Vậy à."

Lâm Hưu Nguyên còn nói: "Có điều cũng có lúc gậy cũng dùng không được tốt...."

Người đàn ông một tiếng cũng không nói ra, nhìn cậu làm.

Lâm Hưu Nguyên làm tổ trong ghế sofa, bắt đầu chơi điện thoại di động.

Trong nhóm mấy người đó đang nói chuyện, từ chuyện cúp điện đến chuyện chơi bút tiên.

[Vương Thắng: Thật sự là đáng sợ, không biết khi nào mới có điện, phòng của mấy người có ai thu nhận tôi một chút không.]

[Hàn Na Na nói: Bác Lưu nói, không bao lâu sẽ có điện rồi, nếu như anh buồn chán thì chơi trò chơi đi. Bị cúp điện mà chơi trò Bốn Góc thì kí©h thí©ɧ lắm...]

[Vương Thắng: Cô đáng sợ quá đi..]

[Thẩm Thư Tân: Người nên sợ nhất là tôi mới phải chứ? Người hỏi và cầm bút đều là tôi hết.... Đã nói là đừng chơi rồi...]

Lâm Hưu Nguyên đang muốn gõ chữ tham gia vào, bỗng nhiên có một tầm mắt từ bên hông cậu nhìn sang, theo bản năng cậu che màn hình rồi quay mặt lại.

Người đàn ông bên cạnh đã thấy, đặc biệt là tin nhắn cuối cùng mà Thẩm Thư Tân gửi qua.

Hô hấp của Lâm Hưu Nguyên trở nên chậm lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng nhợt, rất sợ anh sẽ nói ra một câu cút.

Đợi rồi lại đợi, một phút trôi qua, người đàn ông vẫn không lên tiếng.

Lâm Hưu Nguyên thử cẩn thận thăm dò nói: "Chú Tông, thật ra thì..."

Tông Nghiễm quay đầu đi chỗ khác, nhanh chóng đổi đề tài: "Chân của câu như vậy, ngày thường làm sao mà tắm?"

"..."Lâm Hưu Nguyên kinh ngạc nói: "Là bác Lưu giúp tôi..."

Ánh mắt kia lại mạnh mẽ nhìn qua.

Lâm Hưu Nguyên lại nói tiếp: "Phòng tắm của tôi có thiết kế một chỗ ngồi để tắm, bác Lưu sẽ kiểm tra nhiệt độ của nước trước sau đó mang vào những thứ tôi cần, sau khi tôi tắm xong cũng mặc áo choàng tắm vào thì bác Lưu sẽ vào đỡ tôi đi ra ngoài."

"..."

Lâm Hưu Nguyên nhếch môi, cẩn thận nhìn anh nói: "Chú Tông, hôm nay tôi không muốn đi xuống dưới tắm."

Tầm mắt của người đàn ông rơi vào chỗ khác, trong ánh sáng lờ mờ, giọng nói của anh đặc biệt trầm thấp: "Lầu ba không có phòng tắm như vậy."

"Tôi biết mà" Chủ yếu là Lâm Hưu Nguyên không muốn một mình đợi ở trong phòng tắm, con quỷ kia sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu ở một mình vào ban đêm, "Chú Tông, tôi ở chỗ này của chú tắm được không, không phiền toái đâu, chú giúp đỡ tôi là được rồi."

"..."

Không được đáp lại.

Người đàn ông ngồi ở chỗ ánh sáng bị che khuất, cậu đuổi theo nhìn anh, nhưng nhìn thấy không rõ, đành phải bưng máy xông hương đi lại gần anh.

Đôi mắt của Tông Nghiễm sắc bén đang gắt gao nhìn cậu chằm chằm, cũng không biết đã chăm chú nhìn cậu bao lâu, trong mắt bắn ra những tia hung ác đáng sợ, nhưng lỗ tai lại đỏ lên.