Chương 47: Ác mộng trong căn nhà ma (13)

Đắp tấm chăn nhỏ lên bụng, cậu nằm nghe Hàn Na Na kể chuyện.

"Haizz, là chuyện của bản thân tôi thật ra nó khá là buồn cười, chính là bạn trai của tôi, năm thứ nhất đại học sau khi đi huấn luyện quân sự xong thì chúng tôi sống chung với nhau, là anh ấy theo đuổi tôi, ngày đó sau khi yêu nhau, tôi mới phát hiện anh ấy là bạn học ở lớp bên cạnh hồi cấp ba... Sau đó anh ấy nói anh ấy đã thương thầm tôi rất nhiều năm, nhưng lúc đó anh ấy còn chưa giảm cân thành công, là một người rất mập mạp, cho nên không dám thổ lộ, nhưng cũng vì nguyên nhân này, nên lúc học đại học tôi mới không nhận ra anh ấy. Nhưng sau khi nói chuyện này, anh ấy lại cảm thấy là trước kia tôi không coi anh ấy ra gì, bắt đầu lôi chuyện cũ ra nói, nói trước kia tôi không để ý anh ấy như thế nào... Nhưng khi đó tại sao tôi phải để ý đến một người bạn học xa lạ ở lớp bên cạnh chứ? Lúc đó tôi đã nói ra những lời này, mọi người đoán thử coi cuối cùng anh ấy trả lời tôi như thế nào?"

Vương Thắng trọng tậm trực tiếp bị lệch đi: "Cô có bạn trai à?"

Thẩm Thư Tân ngược lại rất nghiêm túc mà trả lời:

"Lời cô nói cũng không có vấn đề gì, anh ta chắc là không có gì để nói."

Hàn Na Na lắc đầu: "Nếu như là như vậy, việc này cũng không có gì buồn cười, anh ấy nói, nếu như tôi đã không thể như anh ấy, yêu anh ấy từ cái nhìn từ đầu tiên, như vậy tình yêu của chúng tôi là không công bằng, còn nói đùa với tôi một chuyện, nói chờ đến ngày nào đó tôi không yêu anh ấy nữa, anh ấy sẽ gϊếŧ chết tôi, chỉ có như vậy ít nhất người tôi yêu cuối cùng là anh ấy. Buồn cười đúng không? "

Thẩm Thư Tân không kiềm được nói tục một câu:

"Anh ta là người bình thường sao? Sao có thể nói đùa như vậy?"

Lâm Hưu Nguyên ở dưới chăn cong người lại, miễn cưỡng nói:

"Hai người vẫn còn sống chung với nhau sao? Như vậy còn chưa chia tay?"

Hàn Na Na nói: "Cũng là bởi vì cái này mà chúng tôi chiến tranh lạnh, mang một phần tức giận đi đến chỗ này của cậu, đợi đến khi tôi có một triệu trở về sẽ chia tay."

Lâm Hưu Nguyên ồ lên một tiếng, lại nhìn về phía Vương Thắng.

Vương Thắng nói: "Đợi tôi suy nghĩ một chút, trong đầu tôi giờ trống rỗng.... Ai, Thẩm Thư Tân cậu kể trước đi."

Thẩm Thư Tân nói với Lâm Hưu Nguyên:

"Gần đây cuộc sống của tôi toàn là chuyện xui xẻo, không có chuyện gì để cho cậu giải trí đâu."

Lâm Hưu Nguyên liền nói: "Cũng không nhất thiết là những chuyện gần đây, sao đầu óc cậu ngớ ngẩn thế? Kì thực nếu như không có thì kể những chuyện thê thảm nhất mà cậu đã trải qua cũng được, tôi thích nghe những chuyện không vui của người khác để bản thân thấy vui vẻ đấy."

"..." Thẩm Thư Tân đen mặt lại nói: "Trong nhà làm ăn thất bại, thiếu nợ một đống, mẹ tôi tức giận sinh bệnh, ba tôi chút nữa đã tự sát, đủ để ngài vui vẻ chưa? "

Lâm Hưu Nguyên nép vào ghế một cái, mím môi quay lưng lại.

Hàn Na Na và Vương Thắng không hề biết tình huống của Thẩm Thư Tân, nghe xong cũng cực kỳ kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Thư Tân cũng trở nên đồng cảm.

Bầu không khí trở nên hơi lúng túng, Lâm Hưu Nguyên ấp úng nói:

"Ai mà quát tôi nữa thì đừng nghĩ đến chuyện đi nghỉ ngơi! Đến lượt cậu, Vương Thắng."

Vương Thắng gãi gãi cằm nói: "Vậy tôi sẽ kể lại sự việc không được bình thường mà tôi đã gặp phải vào đoạn thời gian trước, lúc đó tôi hay lên mạng chơi game suốt đêm, rạng sáng sẽ đi ra ngoài mua thuốc lá, thì gặp phải một lão già ngủ ở bên lề đường, nhìn thấy tôi thì la to lên, nói ấn đường của tôi biến thành màu đen, sợ rằng tôi sẽ không sống được bao lâu, chọc tôi tức giận không chịu nổi, tôi liền đánh ông ta ngay tại chỗ. Sau đó đi hỏi chủ quán internet mới biết, đó chính là những tên lừa đảo chuyên nghiệp, bọn chúng sẽ chọn những người hơn nữa đêm rồi còn đi một mình ở những vùng lân cận để nhìn chằm chằm, sau khi nhìn thì liền nói ấn đường biến thành màu đen sống không được lâu, đêm khuya vốn sẽ tạo cho trong lòng con người ta một loại áp lực tâm lý rất kỳ dị, có người thật sự sẽ bị hù dọa, chỉ cần hơi kiêng kị cái này một chút sẽ dễ dàng bị lừa gạt, khiến cho cậu tiêu tốn trên mấy trăm thậm chí hơn ngàn để mua mấy thứ bùa trừ tà với giá chỉ có vài xu..."

Lâm Hưu Nguyên phê bình: "Không có gì thú vị."

Chân mày của Vương Thắng không ngừng nhảy lên:

"....Cậu chủ Cố. như vậy nha, tôi đi tìm một quyển sách cho cậu đọc được không? Tôi một người đàn ông cao to thì có thể có câu chuyện gì thú vị được chứ, ngài nhìn ngài xem đã lớn như vậy còn như một em bé, trước khi đi ngủ phải nghe chuyện cổ tích mới ngủ ngon được à."

"Cậu muốn chết." Lâm Hưu Nguyên giơ tay lấy điểm tâm sáng cùng với trái cây trên bàn ném vào người cậu ta.

Vương Thắng né tránh, Thẩm Thư Tân đỡ lấy trái cây được ném tới.

Lâm Hưu Nguyên nói: "Tất cả cút hết đi, nhìn thấy mấy người liền thấy phiền."

Vương Thắng vui vẻ ra mặt nói: "Tuân lệnh."

Là người đầu tiên xoay người chạy, Hàn Na Na dường như chưa thỏa mãn, nhìn cậu mấy lần, sau đó cũng đi theo Thẩm Thư Tân.

Lâm Hưu Nguyên nhìn bóng lưng của bọn họ.

Lúc sắp đến hành lang Thẩm Thư Tân bỗng quay đầu dè dặt nhìn cậu một cái.

Lâm Hưu Nguyên biết cậu ta đang lo lắng chuyện bút tiên.

Mục đích Lâm Hưu Nguyên chơi cái trò siêu nhiên này chính là muốn xem con quỷ đó có thể hành động hay không và phản ứng của mấy người đó.

Bác Lưu đi đến muốn mang cậu lên lầu hai nghỉ ngơi, Lâm Hưu Nguyên nhìn xuống đồng hồ đeo tay, còn nửa tiếng nữa là tới ba giờ.

Cậu nói: "Cháu ở chỗ này nằm một chút."

Lúc còn hai mươi phút nữa là đến ba giờ, Tông Nghiễm đi xuống, thấy cậu ngủ trên ghê sofa, bước chân hơi dừng lại.

Lâm Hưu Nguyên giả bộ ngủ, mắt nhìn anh qua khe hở.

Tông Nghiễm cúi người xuống, ngón tay còn cầm góc chăn của cậu, trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau, hơi thở của người đàn ông có chút hỗn loạn:

"Làm sao lại ngủ ở đây?"

"Chú Tông, bây giờ tôi không dám ngủ ở phòng của tôi."

"Tại sao?"

"Vừa nãy chúng tôi chơi một trò chơi."

"?"

"Chính là bút tiên, kết quả thật sự mời được, người thứ nhất cầm bút là tôi, bọn họ nói nếu có chuyện gì thì người đầu tiên xui xẻo chính là tôi..."

"Nếu đã sợ, tại sao còn muốn chơi?"

"...Kí©h thí©ɧ mà." Lâm Hưu Nguyên ngồi dậy, trên mặt ảm đạm nói: "Nhưng buổi tối tôi không dám ngủ một mình, muốn bọn họ ở cùng tôi, nhưng bọn họ đều không thích tôi, mấy ngày nay đành phải tạm thời ngủ ở chỗ của bác Lưu vậy...."

Sau khi Tông Nghiễm nghe thấy buổi tối cậu muốn ngủ cùng với bác Lưu, sắc mặt liền trở nên khó coi, cau mày nhìn chằm chằm cậu thật lâu.

"Chú Tông?"

Đối phương lạnh giọng nói: "Một mình không thể ngủ?"

"Không dám ạ."

"....Không bằng cậu lên lầu ba?"

Nói xong những lời này tự anh thấy căng thẳng.

Lâm Hưu Nguyên hơi hé miệng, một lúc sau cố gắng hết sức mới nhịn được cười: "Nhưng giường của chú cứng quá..."

Tông Nghiễm không lên tiếng.

Lâm Hưu Nguyên lặng lẽ mở mí mắt nhìn anh, liền bị ánh mắt sâu thẳm khác thường của người đàn ông dọa sợ hết hồn.

Người đàn ông nói: "Đưa tay ra."

Lâm Hưu Nguyên đưa tay cho anh.

Tông Nghiễm nhẹ nhàng bóp trên cổ tay cậu một cái, một vết đỏ nhỏ không dễ nhìn thấy nhanh chóng nổi lên.

Lâm Hưu Nguyên không hiểu gì cả nhìn anh.

"Thật sự là cực kì yếu ớt." Giọng nói tối tăm, bàn tay ở vết đỏ nhỏ không dấu vết xoa một cái: "Còn tưởng rằng cậu sẽ khóc."

Lâm Hưu Nguyên khóe mắt rũ xuống: "Nhưng không có đau." Tiếp tục nói, "Hay là chú thử bóp nặng tay một chút? "

"..."

Cậu phát hiện ánh mắt của người đàn ông càng trở nên sâu thẳm, không biết vì sao, lại không biết nên nói cái gì, con mắt nháy mắt sáng lên, nở nụ cười với anh.

Gò má đang cười bỗng nhiên bị bóp lấy.

Lâm Hưu Nguyên đực mặt ra, khóe miệng đang nhếch lên cũng buông xuống.

"Chú đang làm gì vậy?"

"Tiếp tục, giống như vừa nãy vậy."

"...Đau." Cậu có hơi sợ lui về phía sau.

Bàn tay đang bóp lấy mặt của cậu lập tức run lên, buông lỏng ra.

Hơi thở của người đàn ông trở nên nặng nề, gắt gao nhìn chằm chằm cậu, cứ nhìn như vậy một lúc, anh đột nhiên đứng dậy bước nhanh lên lầu.

Lâm Hưu Nguyên cũng không hiểu là chuyện gì, nhìn bóng lưng đó, trong lòng có chút buồn phiền.

Lúc này chỉ còn mấy phút là đến ba giờ.

Không lâu sau Tào Tư từ trên lầu đi xuống, cũng không thèm nhìn cậu, lấy cây dao gọt trái cây thì đi lên.

Lâm Hưu Nguyên buồn bực hỏi cô lấy làm gì.

Tào Tư tức giận nói: "Ngoại trừ gọt trái cây thì có thể để làm gì? Gϊếŧ người hả?"

Vừa dứt lời, có một người đàn ông bước nhanh xuống dưới, lúc đi qua người cô, vẻ mặt thâm trầm liếc cô một cái.

Tào Tư vừa nhìn thấy là Tông Nghiễm, dáng vẻ trở nên cực kì mất tự nhiên, cúi đầu đi về phía trước.

Ở phòng khách bên này, Lâm Hưu Nguyên lấy chăn trên người xuống, chống gậy muốn đi lên xe lăn.

Chân vừa mới nhấc lên được hai bước, đã bị người đàn ông ở phía sau nhanh chóng đến gần chặn ngang nâng người cậu lên ôm lấy.

"!"

Đùi của Lâm Hưu Nguyên dường như ngồi trên cánh tay của Tông Nghiễm, trong nháy mắt cậu đã được anh cẩn thận đặt trên xe lăn.

Tông Nghiễm vừa đứng dậy đã muốn đẩy xe lăn của cậu về phía trước.

Lâm Hưu Nguyên dùng cây gậy chống xuống dưới đất để ngăn lại.

Người đàn ông cau mày: "Ba giờ rồi."

"Vâng, là tôi nói ba giờ đi tìm chú, tôi không..."

Cậu là muốn nói không muốn quay về lầu hai, dường như đối phương lại hiểu sai, ngay lập tức cắt ngang lời của cậu: "Tôi vừa mới đổi giường đệm, không cứng nữa, cậu đi thử một chút rồi hẵng nói."

"..."