Chương 46: Ác mộng trong căn nhà ma (12)

Lâm Hưu Nguyên nghe không rõ câu nói kia của anh.

Sau khi ăn xong, cậu vẫn muốn tìm lý do để đi theo Tông Nghiễm, thì điện thoại bỗng có tin nhắn.

Là của Thẩm Thư Tân, trước đó lúc ăn cơm bởi vì có Tông Nghiễm, nên cậu ta không lên tiếng, bây giờ mới nhớ tới trả lời trong nhóm.

[Thẩm Thư Tân: Không có nằm mơ.]

Cũng trong lúc đó cậu ta gửi tin nhắn riêng cho cậu: Tại sao cậu đột nhiên hỏi cái này? Cậu nằm mơ sao?

Lâm Hưu Nguyên đang cầm điện thoại trả lời tin nhắn, Tông Nghiễm nhìn cậu mấy lần, không nói một lời, đi lên lầu ba.

Lâm Hưu Nguyên nhìn một cái, ngay lập tức vươn cổ kêu:

"Chú Tông, đợi một lát tôi có thể lên lầu ba tìm chú không?"

Mặt mày người đàn ông lạnh lùng, quay đầu nhìn cậu: "Đợi một lát là mấy giờ?"

Lâm Hưu Nguyên hơi sửng sốt, nói: "Ba giờ có được không?"

Ánh mắt của Tông Nghiễm hơi thay đổi đi lên lầu, cũng không biết là anh đồng ý hay là từ chối.

Lâm Hưu Nguyên tiếp tục ở dưới phòng khách, xem lại nội dung cuộc trò chuyện vửa nãy với Thẩm Thư Tân.

[Cố Tiểu Nguyên: Ừm, tôi nằm mơ, cho nên muốn xem xem có phải là giống như trước đó hay không, tất cả mọi cùng nhau nằm mơ.]

[Thẩm Thư Tân: Ác mộng?]

[Cố Tiểu Nguyên: Không phải, chính là một mảnh màu bạc, sau khi tỉnh dậy thì cảm thấy đó chính là một bộ phận được phóng to của cây dao phay, buồn cười đúng không? Tôi còn tưởng rằng chúng ta lại mơ chung một giấc mơ, không có ý nghĩa gì cả.]

[Thẩm Thư Tân: Nếu cậu tin tưởng vào cái xác suất cả một đám người cùng mơ một giấc mơ, không bằng tin tưởng rằng cái ngôi nhà này có vấn đề.]

[Cố Tiểu Nguyên: [ha ha] tôi càng cảm thấy các người có vấn đề hơn.]

[Thẩm Thư Tân: .....Cậu còn đang nghi ngờ chúng tôi?]

Lâm Hưu Nguyên tới vấn đề này thì không trả lời lại nữa.

Hệ thống nói: "Cậu muốn liên thủ với nhân vật chính à?"

Lâm Hưu Nguyên: "Cũng không phải như vậy, cốt truyện sẽ xoay quanh nhân vật chính, cậu ta có nhiều thông tin nhất, nhưng cũng không thể hoàn toàn tin tưởng cậu ta, cái kết nhân vật chính là kẻ gϊếŧ người hoặc người chết trong kiểu tiểu thuyết khủng bố này không phải là không có.

Hệ thống: "Rất có lý."

Lâm Hưu Nguyên: "Hiện tại xem ra, hai giấc mơ liên tiếp đều chỉ hướng về một người duy nhất không giống những người còn lại, theo cốt truyện ban đầu thì dự tính Cố Tiểu Nguyên sẽ bị gϊếŧ sau một tuần, từ đó suy ra, trong tuần này con quỷ sẽ không thay đổi mục tiêu gϊếŧ người. Cho nên mấy ngày nay chắc cũng chỉ có tôi nằm mơ hoặc không nằm mơ, mà những giấc mơ này sẽ có thông tin liên quan đến con quỷ đó... Có lẽ thông tin này sẽ giúp tôi tránh đi một vài nguy hiểm. Hệ thống, ở thế giới này vào ban ngày quỷ có thể dùng bản thể để hành động không?"

Hệ thống: "Không thể."

Lâm Hưu Nguyên hơi yên tâm, lại gửi cho trong nhóm một cái tin nhắn, nói buồn chán, kêu họ cùng nhau xuống dưới chơi trò chơi.

Lúc này, đúng lúc bác Lưu tìm được người đi lên lắp camera ở hành lang.

Lâm Hưu Nguyên ngồi chờ ở phòng khách.

Vương Thắng là người đầu tiên vừa ngáp vừa đi tới: "Chơi cái gì vậy cậu chủ Cố?"

Đường nhìn của Lâm Hưu Nguyên vượt qua người cậu ta, ở phía sau Vương Thắng chỉ có Hàn Na Na và Thẩm Thư Tâm. Tào Tư không có xuống.

Hàn Na Na nói: "Cô ấy đang ngủ trưa rồi."

Lâm Hưu Nguyên giơ tay ra: "Đỡ tôi ngồi lên ghế sofa đi."

Mấy người đều dừng lại, Thẩm Thư Tân cách cậu gần nhất, đi qua giơ tay cho cậu vịn.

Vương Thắng mắt trợn trắng: "Thật giống tiểu hoàng đế rồi..."

Lâm Hưu Nguyên mềm nhũn ngồi phịch ở trên ghế sofa, cây gậy trên tay nhẹ nhàng gõ xuống sàn nhà:

"Mấy người cũng ngồi đi chứ, đừng để tôi phải ngước mặt nhìn mấy người."

"...."

Vẻ mặt của ba người khác nhau ngồi trên ghế sofa nhỏ ở hai bên, không có ngồi bên cạnh cậu.

Hàn Na Na hỏi: "Cậu chủ Cố, cậu muốn chơi trò gì vậy? Đánh bài thì tôi không tham gia đâu, tôi không muốn thua đâu."

Lâm Hưu Nguyên nói: "Tôi còn chưa nghĩ ra."

Vương Thắng "Fuck" một tiếng, thấy cậu chủ nhỏ trừng mắt nhìn qua, thì cười cười:

"Không vội không vội, ngài cứ từ từ suy nghĩ."

Hàn Na Na đề nghị: "Nếu không chơi bút tiên đi, cái này cũng kí©h thí©ɧ lắm.... Hơn nữa cậu chủ Cố không phải cậu muốn thăm dò bí mật của nhà ma sao? Nếu thật sự là nhà ma thì nhất định sẽ có quỷ đúng chứ? Xem thử có thể mời chúng nó tới hay không."

Vương Thắng lại "Fuck" một tiếng:

"Cô, cô đúng thật là dã man quá! Cái này mà cũng dám chơi.."

Hàn Na Na cười nói: "Sợ cái gì chứ, tôi tin tưởng khoa học mà.... Này, đàn anh Thẩm, sắc mặt của anh nhìn có vẻ không được tốt lắm, anh bị bệnh sao?"

Thẩm Thư Tân: "Đừng chơi cái này."

Lâm Hưu Nguyên lập tức nói: "Vậy thì cái này đi."

Cậu nhìn mặt Thẩm Thư Tân mặt mày xanh mét, lộ ra nụ cười khoe khoang của nhân vật phản diện trong phim truyền hình nói:

"Nhát gan như vây? Tôi thấy lần này cậu trở về cũng không ở lại được bao lâu đâu."

Thẩm Thư Tân cắn răng nói: "Không phải tôi nhát gan, phòng của cậu từ đầu đã có vấn đề! Có điều cậu muốn tìm đường chết như vậy... Tôi cũng không ngăn cản."

Lâm Hưu Nguyên nói: "Tôi sẽ chơi, để xem ai mới là người phải chết, mau lấy đồ đem lại đây."

Hàn Na Na hơi hưng phấn, chạy bịch bịch lên lầu, rất nhanh cô đã lấy giấy bút xuống, trải ra trên cái bàn uống trà nhỏ ở trước mặt Lâm Hưu Nguyên.

Lâm Hưu Nguyên kêu Vương Thắng kéo rèm cửa sổ lên, tắt đèn:

"Phải có không khí, nếu không người ta không đến thì phải làm sao?"

"..."

Ánh sáng trong phòng khách hơi tối, bốn người vây quanh cái bàn uống trà cũng trở nên yên lặng, chỉ có ở trên lầu phát ra âm thanh gắn camera.

Lâm Hưu Nguyên kêu Thẩm Thư Tân cầm bút đầu tiên, ba người họ sau đó sẽ cầm sau.

Mấy phút sau, trên trán Thẩm Thư Tân đổ một hàng mồ hôi, dựa vào hướng dẫn của Hàn Na Na mà làm theo, ngừng lại một lúc lâu, bỗng chốc cây bút di chuyển.

Thẩm Thư Tân như ngừng thở.

Vương Thắng lập tức hỏi: "Ai đang di chuyển nó vậy?"

Lâm Hưu Nguyên lắc đầu, Hàn Na Na cũng lắc đầu, cô nhỏ giọng nói:

"Đến, đến rồi, đàn anh Thẩm, anh mau hỏi vấn đề anh muốn hỏi nhất đi."

Vẻ mặt Thẩm Thử Tân nhợt nhạt, căn bản hỏi không ra vấn đề gì cả.

Hàn Na Na nhìn dáng vẻ sợ hãi của mọi người, liền cười to haha, tay dùng sức lắc lư một chút:

"Vừa nãy là tôi di chuyển đó, đáng sợ lắm phải không đàn anh Thẩm, được rồi chúng ta đổi người đi!"

Tay của Hàn Na Na ở phía ngoài cùng, sau khi cô thả tay ra, Vương Thắng cũng thả lỏng tay.

Đến lúc Lâm Hưu Nguyên muốn thả tay ra, cây bút trong tay của cậu và Thẩm Thư Tân hơi di chuyển.

Thẩm Thư Tân kiềm chế nói: "Được rồi cậu chủ Cố, cùng một trò không chơi lại hai lần."

Lâm Hưu Nguyên chớp mắt: "Tôi không có di chuyển nó."

Thẩm Thư Tân hoàn toàn không tin, nhìn về phía Hàn Na Na:

"Tôi có thể hỏi bất cứ vấn đề gì đúng không?"

Hàn Na Na nhìn chằm chằm vào tay của bọn họ:

"Đúng vậy, cơ hội khó có được, anh phải nắm bắt nó nha."

Thẩm Thư Tân nhìn Lâm Hưu Nguyên nói: "Bút tiên, một tháng sau, chúng tôi sẽ bình an mà rời khỏi nơi này đúng không? Đúng thì vẽ ü, không đúng thì vẽ X."

Sau đó, cây bút trong tay hai người bọn họ dường như bị ai đó di chuyển, đầu bút từ từ vẽ dấu X trên giấy.

Thẩm Thư Tân cho là Lâm Hưu Nguyên đang vẽ, muốn dùng sức lấy lại quyền kiểm soát cây bút trong tay, cố gắng muốn vẽ ra dấu ü.

Cậu ta lại không ngờ về mặt sức lực mình lại thua cái tên cậu chủ yếu ớt này, hoàn toàn không xảy ra quá trình đối kháng, trên tờ giấy trắng đã xuất hiện một dấu X nghiêng ngã.

Thẩm Thư Tân thất bại ném cây bút, ngả ra sau nằm một cái, thở hồng hộc.

Vương Thắng chặc lưỡi: "Xem ra cậu chủ Cố là muốn giữ trò lớn hơn cho chúng ta, phải cẩn thận thôi."

Hàn Na Na nhìn Thẩm Thư Tân nói: "Em còn tưởng anh sẽ hỏi những chuyện tương đối thú vị của kiếp trước chứ, nhàm chán."

Ở trên truyền tới tiếng bước chân của công nhân đang xuống lầu, bác Lưu mở đèn tiễn người rời đi.

Trong phòng một lần nữa trở nên sáng trưng.

Lâm Hưu Nguyên nhìn chằm chằm cái dấu X này nói:

"Cái này không phải do tôi vẽ."

Biểu cảm trên mặt của Vương Thắng như đang chờ cậu diễn kịch.

Thẩm Thư Tân ban đầu cũng không tin, cho đến khi phát hiện Lâm Hưu Nguyên xoa xoa hai cái tay đang phát run của cậu, tạm thời nửa tin nửa ngờ.

Lâm Hưu Nguyên dường như thật sự bị dọa sợ, nép vào trên ghế sofa nhỏ giọng nói:

"Không chơi cái này nữa."

Vương Thắng: "Vậy... Chúng tôi đi lên nha?"

Lâm Hưu Nguyên haha cười: "Đừng có mơ!"

".."

"Lại đây, tất cả ngồi yên ở chỗ này." Cậu mạnh miệng nói.

Vương Thắng vẻ mặt đau khổ nói:

"Cậu chủ Cố, cậu phải cho người ta ngủ bù một buổi trưa chứ, tối hôm qua bị cậu đùa giỡn như vậy ngủ cũng không ngon..."

Lâm Hưu Nguyên nói: "Có thể trở về phòng, trừ khi các người kể cho tôi nghe vài câu chuyện thú vị, chuyện trong cuộc sống cũng được, kể đến khi tôi cảm thấy thoải mái thì sẽ cho mấy người đi lên. Tạm thời không muốn nghe mấy chuyện kinh dị, không phải tôi sợ, mà là sợ mấy người kể quá giả tạo sẽ chẳng thú vị nữa."

"...."

Hàn Na Na nhịn cười: "Cậu chủ Cố là bị bút tiên hù dọa rồi..."

"Cô nói bậy gì đó..." Lâm Hưu Nguyên nhìn về phía cô: "Cô hăng hái như vậy, vậy bắt đầu từ cô kể đi."

Nói xong thì quay đầu lại kêu bác Lưu đi lấy một cái chăn nhỏ lại đây.