Chương 26: Nhân viên tạp vụ ở dưới giếng (26)

Sau khi ông Ngô biến mất ở cửa hành lang, Lâm Hưu Nguyên gửi tin nhắn cho Trịnh Tùy rồi đi theo ông ta.

Để phòng ngừa rủi ro cậu giấu sẵn dao gọt trái cây trong ngực.

Mấy ngày nay không còn ai ở dưới giếng, cũng không quét dọn hàng ngày, mặt đất, góc tường khắp nơi đều là bụi bặm, ông Ngô vừa bước vào đã hắt hơi mấy cái.

Lâm Hưu Nguyên dò dẫm theo sau dựa vào ánh sáng yếu ớt và tiếng bước chân rất nhẹ của ông Ngô.

Đến hành lang có mái che, ông Ngô không về phòng mình trước, mà lại đi về phía căn phòng ngược lại hoàn toàn với căn phòng của ông ta - phòng điện áp.

Lâm Hưu Nguyên núp ở chỗ rẽ của hành lang, chờ sau khi ông Ngô hoàn toàn tiến vào căn phòng lại cẩn thận dè dặt đi theo.

Không gian của phòng điện áp rất nhỏ, bình thường cũng chỉ có thế chứa được khoảng hai người, ông Ngô đi vào đó nửa ngày rồi cũng chưa thấy trở ra.

Lâm Hưu Nguyên không biết ông ta rốt cuộc muốn làm cái gì, cũng không dám tiếp cận quá gần, hơn nửa người ẩn núp ở phía sau của bức tường, cái đầu nhô ra nhìn về phía khe cửa.

Ông Ngô không mở đèn, mò mẫm sờ soạng một lúc lâu, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó, bỗng chốc như vấp phải cái gì, loạng choạng suýt thì té xuống, ông ta chửi tục một câu, tức giận lấy điện thoại ra, dùng ánh sáng của màn hình soi trên mặt đất.

Trên mặt đất chẳng có gì cả, ông Ngô "ơ" lên một tiếng, lại soi khắp bốn phía một lần nữa, xác định không có bất cứ đồ vật gì ngáng chân ông ta cả.

Đã gần đến giờ tự học buổi tối, thời gian gấp rút, ông ta cũng không còn lòng dạ suy nghĩ nhiều, lập tức giơ điện thoại lên chạy đến bên cạnh một bức tường ngồi xuống.

Bên ngoài, Lâm Hưu Nguyên nhìn thấy ông ta đại khái đang lấy tay bấu lấy cái gì, không bao lâu, đã nhấc một tấm ván dính chặt vào mặt tường ra.

Ánh sáng bên trong rất tối, cậu không nhìn rõ trong đó rốt cuộc có cái gì, chỉ có thế đoán bên trong có một không gian lưu trữ rất là nhỏ.

Khoảng thời gian này Lâm Hưu Nguyên đều cùng Trịnh Tùy đi đóng cửa phòng điện áp, chưa từng biết ở đây còn có một không gian nhỏ như vậy.

Ông Ngô giơ điện thoại lên tiếp tục soi trên mặt tường một lúc lâu, dường như đang xác định điều gì đó.

Sau khi phát hiện có một cái không gian nhỏ, Lâm Hưu Nguyên chuẩn bị rút lui.

Cậu rón rén lui về phía sau, đi chưa được mười bước, bên trong phòng điện áp bỗng nhiên truyền đến một tiếng hét cực kỳ thảm thiết.

Lâm Hưu Nguyên chẳng chút bất ngờ, cậu đoán ông Ngô tám phần là đã gặp quỷ, cậu nhanh như chớp quẹo vào nhà vệ sinh gần nhất rồi trốn vào.

Đúng là không bao lâu, ông Ngô dùng sức che miệng mình lao ra khỏi phòng điện áp, dường như ông ta bị thứ gì đó đuổi theo, không ngừng chạy ra hành lang, chạy được mấy bước lại bị vấp ngã, sau đó, mỗi lần ông ta bò dậy, chạy không được hai bước đều sẽ bị ngã xuống lại.

Không bao lâu, ông ta bị té ngã đến nổi không đứng dậy được.

Lâm Hưu Nguyên tiếp tục đứng ở trong góc, cẩn thận quan sát tình huống của ông Ngô.

Hoàn toàn không có ý định giúp một tay.

Cậu gần như đã tìm được quy tắc của cái thế giới kỳ quái này, ma quỷ sẽ không có cách nào trực tiếp gϊếŧ người, bằng không thì cũng sẽ không phí sức mà từ từ dày vò ông Ngô như vậy. Trước đó cậu cũng từng trải qua như vậy, quỷ và người đều giống nhau, những ác quỷ nguy hiểm có thể trực tiếp gϊếŧ người sẽ có từ trường không giống nhau, nhưng ở thế giới này Lâm Hưu Nguyên hoàn toàn không cảm nhận được, lần đó ở dưới đáy giếng cuống cuồng chạy trốn cũng là không muốn bị Tần Dũng dây dưa lại còn cố ý xem ông ta như là con trai để ông ta chán ghét.

Cậu nói với hệ thống: " Mặc dù thế giới này có ma quỷ quấy phá, nhưng để có thể gϊếŧ hại người khác, vẫn là bản thân con người."

Hệ thống: " Thông minh."

Lúc này lão già đã bị dọa đến nổi khóc thành tiếng, vừa hướng về thứ gì đó quát to đừng lại đây, một bên cố gắng bò về phía căn phòng của bản thân để trốn tránh.

Ông ta vừa bò tới cánh cửa, cơ thể không nghe theo bản thân khống chế, nửa người sau bị thứ gì đó kéo ngược trở về, nhanh chóng kéo ông ta đến phòng ký túc xá của Tần Dũng lúc còn sống.

Ông Ngô cùng đường sụp đổ, liều mạng lên tiếng kêu gào, giọng nói khàn khàn, một giây sau đó, mắt của ông ta lại trợn to lên, giống như là nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ kinh khủng.

Lâm Hưu Nguyên mơ hồ cảm thấy ông Ngô nhìn về phía mình bên này...

Cậu nghiêng đầu, theo ánh nhìn của đối phương nhìn chếch về phía sau.

Trong bóng tối, là một chàng trai cầm máy ảnh đang đứng yên ở chỗ đó.

Không có bất kì chỗ nào bị thối rữa, đẫm máu, hay hình ảnh đáng sợ, chàng trai ăn mặc sạch sẽ, vẻ bề ngoài tầm hai mươi tuổi, trên mặt không có biểu cảm,hai tay nắm thật chặt chiếc máy ảnh.

Ngoại trừ mấy tấm hình, đây là lần đầu tiên Lâm Hưu Nguyên thấy hình dạng nguyên vẹn của Dương Giang Thủy sau khi chết.

Chàng trai giống như là bị kẹt lại ở đó, cầm máy ảnh, không nhúc nhích nhìn ông Ngô bị kéo đi.

"A a a..."

"Con trai... Con trai của tao đang ở đâu... Ở chỗ này sao? Ở chỗ này sao?"

Ở bên kia, là tiếng ông Ngô kêu thảm thiết hòa chung với tiếng cười tiếng nói quái dị của Tần Dũng.

Sau đó ông Ngô bị một bóng đen kéo vào phòng của Tần Dũng, ở phía trên vang lên tiếng bước chân gấp gáp chạy tới , không phải một hai người, là một đoàn người đang chạy tới.

Cơ thế Lâm Hưu Nguyên run lên, trên mặt sợ hãi vô cùng, nhưng ánh mắt của cậu cứ nhìn chếch về phía sau.

Hình dạng của Dương Giang Thủy bắt đầu biến hóa, cái cổ chảy máu, da dẻ dần dần thối rữa, sau cùng chỉ còn lại bộ xương cốt không hoàn chỉnh, cái đầu lâu rũ xuống, bàn tay của bộ xương cốt giơ lên, đột nhiên chỉ chỉ máy ảnh trong tay.

Sau đó. hoàn toàn biến mất.

Nhắm chừng thời gian đoàn người trên lầu chạy xuống dưới đây, Lâm Hưu Nguyên dụi dụi mắt cho nó đỏ lên, trên mặt thì tràn đầy hoảng hốt lao ra.

Trong nháy mắt đèn ở hành lang bị người mở lên, mắt của Lâm Hưu Nguyên bị ánh sáng mạnh mẽ chiếu vào, cậu phải nhắm hai mắt lại, một lần nữa mở ra, thì thấy một đoàn người mặc cảnh phục ở trước mặt xông tới.

Một giây sau đó, cánh tay run run bị người dùng sức nắm lấy kéo ra phía sau.

Lâm Hưu Nguyên nghiêng đầu, lúc này mới chú ý tới Trịnh Tùy cũng ở bên trong, chân của anh vốn có vấn đề, trong cuộc sống hàng ngày thì không có ảnh hưởng gì, nhưng khi chạy tự nhiên không bằng những cảnh sát được đào tạo bài bản, lúc này không biết lấy ở đâu ra cây gậy, thế mà lại chạy tới cùng một lúc với cảnh sát.

Trước khi xuống dưới đây Lâm Hưu Nguyên đã ở trong tin nhắn tóm tắt mọi chuyện nói rõ rằng ông Ngô có vấn đề, sau khi tới đây anh cũng không hỏi nhiều, chỉ thở hổn hển nắm lấy cổ tay của cậu và siết thật chặt, bình tĩnh quan sát cậu từ trên xuống dưới.

Lâm Hưu Nguyên nhỏ giọng nói: "Tôi không sao."

Sự chú ý của cảnh sát không nằm ở trên người cậu, bọn họ đến gần phòng ký túc xá của Tần Dũng, sau đó lắng nghe tiếng la hét ở bên trong, ngay lập tức đá văng cánh cửa.

Ở bên trong đó Lâm Hưu Nguyên thấy được vị bảo vệ mới đến kia - Anh Trương.

Sau khi cánh cửa được mở rộng, cảnh tượng mà tất cả mọi người đều thấy chính là ông Ngô ngã xuống dưới đất tạm thời không bò dậy nổi, đau đến nổi không ngừng kêu la loạn xạ.

Mở đèn lên, bên trong căn phòng đã trở nên vô cùng sáng sủa, ông Ngô còn chưa biết chuyện gì xảy ra, đã bị hai cảnh sát dùng sức giữ lại.

Lâm Hưu Nguyên nhìn về phía người đàn ông ở bên cạnh mình.

Trịnh Tùy: " Đã tìm được Tần Tiểu Kiệt trong cái giếng khô ở sân sau tại quê nhà của ông Ngô."

"..."

Điều này cùng với phán đoán trong lòng của Lâm Hưu Nguyên có chút sai lệch, đầu óc còn chưa kịp tiêu hóa tin tức tốt này, thì nghe thấy cách đó không xa là giọng của anh Trương chán ghét tiếp lời:

"Lúc phát hiện, thằng nhóc đó đã thành phế nhân, hiện tại đang ở bệnh viện cấp cứu.."

Trên mặt đất, ông Ngô bị tình huống trước mặt dọa đến ngây người, bị còng tay một lúc lâu cũng không có phản ứng, cho đến khi ngẩng đầu nhìn thấy "bảo vệ mới", cuối cùng cũng nhận ra, ông ta vội vàng lớn tiếng kêu oan, kêu khóc rằng không liên quan tới mình, không ngừng la hét tại sao muốn bắt ông ta.

Cùng lúc đó, vài cảnh sát đã đi đến phòng ký túc trước kia mà ông Ngô ở, động tác nhanh nhẹn lục soát mọi thứ trong đó.

Bên này ông Ngô tiếp tục gào thét, ước chừng mười phút sau, vài cảnh sát kia đã trở lại.

Cổ họng của ông ta đã khàn khàn, vẫn khóc nói bản thân chưa từng làm chuyện gì xấu, chỉ là xuống dưới đó lấy đồ mà thôi, tới phòng của Tần Dũng là muốn xem xem có đồ vật gì tốt hay không để chiếm chút lợi ích, ông ta không nói bất cứ điều gì về việc bản thân gặp phải quỷ.

Đang tích cực giãi bày, đột nhiên một đống ảnh khỏa thân của đàn ông bị quăng mạnh lên trên sàn nhà trước mặt ông ta.

Hầu hết những người đàn ông trong ảnh đều là sinh viên hoặc giáo viên và nhân viên tạp vụ ở độ tuổi thiếu niên hoặc đầu đôi mươi, bối cảnh trong hình cơ bản đều là ở nhà vệ sinh, nhà tắm, ký túc xá và những nơi khác.

Góc chụp ảnh toàn bộ là chụp lén.

Trong nháy mắt vẻ mặt của ông Ngô trở nên chán chường phờ phạc, ông ta run rẩy lắc đầu, cúi đầu xuống và bờ lưng run rẩy, trong miệng vẫn máy móc lặp lại một câu nói:

"Không, không phải tôi ... không phải tôi…”