Chương 27: Nhân viên tạp vụ ở dưới giếng (27)

"Không phải tôi... Không liên quan đến tôi... Không phải..."

Ông Ngô không thừa nhận, nhưng vào lúc ánh mắt ông ta thay đổi khi nhìn thấy những bức ảnh đó, thì lời nói của ông ta đã không có bất kì sức thuyết phục nào nữa.

"Tình huống cụ thể, ông nên giữ lại đến đồn cảnh sát mà từ từ khai báo."

Ông Ngô bị lôi đi, lúc sắp bị mang đi cả người ông ta hoàn toàn suy sụp, ông ta trợn to mắt lên nhìn về phía sau, trong lúc giãy giụa để tránh thoát thì bị té ngã lộn nhào xuống.

Cảnh sát kéo ông ta lên, ông Ngô ngay lập tức khàn khàn nói:

"Tôi không muốn đi.... Tôi không hại người! Cùng tôi không liên quan, là có người hại tôi! Không, không đúng... là, là quỷ! Nơi này có quỷ! Là quỷ... Đúng! Tần Dũng và Tần Tiểu Kiệt đều là do con quỷ đó hại! Hiện tại nó lại đến hại tôi..."

Không ai để ý đến lời nói hoang đường của ông ta, ông ta tiếp tục vùng vẫy kêu to, nước bọt phun ra bên ngoài, càng la to càng điên khùng, khi cơ thể đi lướt qua trước mặt Lâm Hưu Nguyên, đột nhiên túm lấy quần áo của cậu.

Vẻ mặt của Trịnh Tùy sa sầm xuống quăng cho ông ta một gậy.

Ông Ngô giống như nắm được cọng rơm cứu mạng, nhìn thẳng vào Lâm Hưu Nguyên, tay run run chỉ cậu nói:

"Cậu, cậu biết rõ! Hà Tiểu Nguyên cậu cũng biết! Mau nói cho bọn họ a! Tôi không có nói láo, nơi này có quỷ, là quỷ hại người a! Quỷ a..."

Lâm Hưu Nguyên nhìn ông ta, nửa chữ cũng không trả lời.

Ông Ngô liều mạng quay đầu lại, phát hiện Lâm Hưu Nguyên thờ ơ với những lời mình nói, ông có chút không dám tin, khi cơ thể sắp bị kéo đến hành lang, cuối cùng bất chấp mọi thứ, miệng run rẩy thét lên:

"Dừng lại! Tôi, tôi có chứng cứ… Nơi này có quỷ, thật sự là quỷ hại người... Các người thả tôi ra, tôi có chứng cứ."

Anh Trương nhìn ông ta khác thường, muốn xem ông ta rốt cuộc muốn làm cái gì, cho người thả ông ta ra.

Được tự do ông Ngô lập tức lấy điện thoại từ trong túi ra.

Sau khi ông ta dùng dấu vân tay mở khóa mật khẩu màn hình, rồi tiếp tục mở một phần mềm bí mật khác.

Lúc này Trịnh Tùy cùng Lâm Hưu Nguyên đều đi qua đó, ông Ngô đã mở khóa cái mật khẩu cuối cùng, là một phần mềm để xem video giám sát.

Vừa mở ra, trên đó hiển thị một căn phòng nhỏ không có người ở.

Trên hành lang yên tĩnh đến đáng sợ, Lâm Hưu Nguyên còn chưa thấy rõ hình ảnh trên màn hình, người đàn ông bên cạnh cậu đã quăng mạnh cây gậy mãnh liệt lao qua đó.

Một tiếng vang lớn, ông Ngô ôm đầu kêu thảm thiết.

Trịnh Tùy giống như là phát điên vậy, cơ thể run lên vung nắm đấm về phía ông Ngô, hoàn toàn không có ý định dừng lại, người bên cạnh kéo đều kéo không được, sau cùng vẫn là mấy người cùng nhau đi lên mới miễn cưỡng ngăn lại được người đàn ông với đôi mắt đã đỏ lên.

Lâm Hưu Nguyên bị dọa sợ, đi tới kéo anh ra ngoài, trên mặt đối phương giăng đầy mây đen, khắp người tất cả đều là hơi thở thô bạo.

Cậu từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy bộ dạng dọa người đến như vậy của Trịnh Tùy, liền ngẩn người.

Lúc này anh Trương đã lấy đi điện thoại di động trong tay ông Ngô, tiếp theo xoay người lần lượt mở các phòng khác trong giếng, cuối cùng ở phòng ký túc xá của Lâm Hưu Nguyên dừng lại một đoạn thời gian.

Sau đó không lâu, Lâm Hưu Nguyên đã hiểu nguyên nhân Trịnh Tùy đột nhiên nổi điên.

Anh Trương căn cứ vào góc nhìn của video trong điện thoại của ông Ngô, ở trong ổ điện phòng ký túc của Lâm Hưu Nguyên tìm ra được một cái camera lỗ kim.

Một số người không nhịn được liền nói mấy lời thô tục.

Trịnh Tùy lại muốn nhào về phía ông Ngô, bị mấy cảnh sát cứng rắn ôm lại:

"Đừng kích động."

Lâm Hưu Nguyên lập tức muốn ói, cậu chịu đựng lắm mới không nôn ra, có điều nghĩ lại, trong đoạn thời gian đó bởi vì cậu không có đồ ngủ, thật ra cũng không ở trong phòng thay qua quần áo, căn bản là sau khi tắm rửa ở phòng tắm thì mặc luôn quần áo sạch rồi đi ngủ, ngày hôm sau trực tiếp đánh răng rửa mặt rồi đi làm.

Nhưng nghĩ đến vẫn luôn bị người theo dõi, lại bắt đầu thấy buồn nôn, cậu liền ôm chặt cánh tay của Trịnh Tùy.

Ông Ngô hoàn toàn không quan tâm đến những ánh mắt khinh thường chán ghét của bọn họ, ông ta chỉ điện thoại trong tay anh Trương nhắc nhở nói:

"Các người trước tiên hãy xem video đã lưu gần đây nhất! Xem xong các người liền biết, tôi không có lừa gạt các người... Thật sự có quỷ!"

Anh Trương cau mày một cái, không thể làm gì khác hơn là mở cái video đã lưu gần đây ngay trước mặt của mọi người.

Lâm Hưu Nguyên cũng liếc nhìn qua.

Chờ đến khi cậu thấy bóng dáng của Hướng Cảnh xuất hiện trong màn hình, bỗng nhiên cậu hiểu ra.

Ngày hôm đó Hướng Cảnh không muốn trở về nhà ở lại phòng của cậu, ai ngờ cậu vừa đi lên trên đưa táo cho Trịnh Tùy thì trong lúc đó Hướng Cảnh gặp phải quỷ, khi cậu trở lại, thì cậu ta đã bị việc quỷ kéo vào gầm giường dọa sợ choáng váng...

Chắc là vào đêm hôm đó ông Ngô thông qua camera lỗ kim biết đến sự tồn tại của quỷ.

Nhưng trước tai nạn của Tần Dũng, ông ta vẫn luôn giả vờ cái gì cũng không biết, che giấu rất tốt.

Lúc này, tiến độ của video trong điện thoại trong tay anh Trương đã đến lúc Hướng Cảnh bật tivi, màn hình bỗng nhấp nháy, rồi chuyển sang màu đen.

Tiếp theo đó là một đoạn video đen kịt không một tiếng động, cái gì cũng không có.

Ông Ngô bị áp chế ở góc tường không thấy được hình ảnh trong điện thoại, ông ta nhìn những người khác vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình đầy nghi hoặc, cố gắng đứng thẳng người, cười mỉa một tiếng:

"Như thế nào?Nhìn, nhìn thấy chưa? Là quỷ hại người! Mặc dù hình ảnh cùng camera là do tôi làm ra... nhưng tôi không gϊếŧ người! Sự việc của Tần, Tần Dũng và Tần Tiểu Kiệt cùng tôi không có liên quan..."

Khi anh Trương đem điện thoại chuyển hướng sang ông ta thì giọng nói của ông ta đột nhiên nhỏ lại dần.

"Làm thế nào mà... Không thể nào! Rõ ràng trước đó vẫn còn! Làm sao lại không có?! Cậu mở ra xem lại lần nữa đi! Thật, thật sự có quỷ a..."

Ông ta trợn mắt lên nhìn, gần như không có cách nào tiếp nhận kết quả như vậy, nhào qua muốn cướp lại điện thoại của mình.

Anh Trương tránh được, cho người khống chế ông ta xong, cẩn thận thu hồi cái điện thoại kia:

"Đầu tiên mặc kệ chuyện của Tần Dũng và Tần Tiểu Kiệt có phải do ông làm hay không, chỉ bằng những thứ này, cũng đủ để ông đến đồn cảnh sát một chuyến rồi."

Xe cảnh sát đậu ở bên ngoài trường học, là nghi phạm chính trong vụ án gϊếŧ người, ông Ngô sẽ bị đưa đi thẩm vấn và điều tra.

Bắt đầu vào ngày hôm sau, trường học bắt đầu cho nghỉ học, cảnh sát đã tiến hành kiểm tra tỉ mỉ tất cả các ký túc xá, nhà tắm, nhà vệ sinh và phòng thay đồ.

May mắn chính là, ngoại trừ ký túc xá của nhân viên tạp vụ nơi Lâm Hưu Nguyên ở mà ông Ngô đã thú tội, thì ở những nơi khác không tìm thấy được camera lỗ kim nào.

Mà thời gian lắp đặt cái camera lỗ kim được tìm thấy đã được xác định theo ghi chép mua sắm trực tuyến của ông Ngô, là đã hơn hai năm trước.

Bên đây ký túc xá, buổi tối hôm đó từ dưới giếng đi lên, Trịnh Tùy không đi đâu cả, toàn bộ quá trình đều ở trong phòng nâng mặt của Lâm Hưu Nguyên lên để xem.

Trong mắt của anh đều là tia máu, cơ thể cường tráng căng cứng siết chặt, không có giây phút nào buông lỏng.

Khuôn mặt của Lâm Hưu Nguyên đều bị sức lực của tay anh làm cho phát đau, mỗi lần cậu cau mày, người đàn ông lập tức hốt hoảng nới lỏng một chút, lại tiếp tục ôm cậu vào trong ngực.

Trịnh Tùy không có phát điên, chỉ là thần kinh có chút khác thường sắp bị rối loạn.

Lâm Hưu Nguyên không ngừng cùng anh nói mình không có sao, thậm chí không có ở trong đó thay qua quần áo, vì để cho anh thả lỏng một chút, còn nói đùa rằng may mắn là lúc đó bản thân không chịu chi tiền để mua quần áo.

Kết quả miệng bị người dùng sức bịt chặt, người đàn ông giam giữ cậu thật chặt vào trong lòng, càng ôm càng chặt, Lâm Hưu Nguyên đều sắp thở không nổi.

Cậu cảm giác được đầu của Trịnh Tùy đang dùng sức vùi ở cổ của mình, rất lâu sau đó mới lên tiếng, giọng nói khàn khàn u ám: " Anh muốn gϊếŧ ông ta..."

Lâm Hưu Nguyên sững sốt một chút, vỗ vỗ lưng của anh: " Không nên, ông ta đã bị bắt rồi."

Người đàn ông giống như là không nghe thấy, không ngừng nói câu nói kia, giống như bị quỷ ám vậy.

Lâm Hưu Nguyên liền ôm cổ anh, nhỏ giọng dỗ dành.

Có lẽ thần kinh của đối phương quá căng thẳng, giằng co đến nửa đêm, rốt cuộc được cậu nhỏ giọng dỗ dành đi ngủ.

Lâm Hưu Nguyên cũng rất buồn ngủ, cậu xoa xoa đôi mắt, nhìn góc nghiêng anh tuấn của người đàn ông, thổi thổi cái cau mày của đối phương.

Không khí từ trong miệng cậu thổi ra thật ấm áp, giống như một cơn gió êm dịu.

Giữa đôi lông mày của người đàn ông vô thức giãn ra một ít.

Lâm Hưu Nguyên rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ khi ngủ của anh, cứ như vậy nhìn một hồi, bỗng nhiên cậu cảm thấy anh ngoan ngoãn đến kỳ lạ, giống như một chú sư tử con ra ngoài chiến đấu khi về đến nhà liền lăn ra ngủ.

Sau đó liền ôm anh cùng nhau đi ngủ.

Ngày hôm sau khi thức dậy, điện thoại của Lâm Hưu Nguyên có tin nhắn đến, là anh Trương tìm cậu.

Trịnh Tùy còn chưa tỉnh dậy, cậu rón rén xuống giường, viết một tờ giấy để lại ở bên cạnh giường, nói có chuyện phải đi ra ngoài rất nhanh sẽ quay trở lại.

Anh Trương tựa hồ sợ cậu có bóng ma trong lòng, khi đến trường học thì cố ý nói với cậu là camera lỗ kim đã được lắp đặt cách đây hai năm... cho nên là cậu xui xẻo vừa vặn ở trong căn phòng đó, chứ không phải do ông Ngô để mắt tới cậu mới lắp camera nhìn trộm.

Mặc dù câu trước nghe vào cũng không tốt hơn bao nhiêu, nhưng dù sao nó cũng có thể làm giảm đi cảm giác buồn nôn.

Lâm Hưu Nguyên nói tiếng cảm ơn, nhìn cách đó không xa tòa nhà ký túc xá, hỏi: "Vậy hai năm trước căn phòng ký túc xá đó là ai ở? Người đó bây giờ thế nào rồi?"

Anh Trương nói đã hỏi trường học, tên là Dương Giang Thủy, vẫn đang điều tra.

Lâm Hưu Nguyên ừ một tiếng, không nói nữa.

Trong lòng cậu hiểu rõ, rất nhanh, tất cả mọi người rất nhanh sẽ biết được việc Dương Giang Thủy không còn ở thế gian này nữa.

Trên đường trở về ký túc xá, hệ thống đột nhiên nói:

"Lâm tiên sinh, nhắc nhở cậu một chút, tổng hệ thống vì muốn phòng ngừa một số ký chủ gian lận, do đó có các điều khoản quy tắc cậu nên xem qua: Nếu nói ra hung thủ dựa theo câu trả lời của cảnh sát hoặc sau khi vụ án đã được giải quyết thì sẽ không tính vào điểm tích lũy, hiện tại cậu phải hoàn thành nhiệm vụ trước khi cảnh sát điều tra ra cái chết của Dương Giang Thủy."

Lâm Hưu Nguyên: "Tôi biết."

Hệ thống đợi một lúc, phát hiện cậu không nói lời nào nữa, không nhịn được nói:

"Hôm nay tôi cho rằng cậu sẽ cho tôi câu trả lời rằng hung thủ là ông Ngô."

Lâm Hưu Nguyên chỉ nói: " Ông Ngô có vấn đề."

Sau khi nhìn thấy những hình ảnh theo dõi trong điện thoại của đối phương, cậu thật ra nhớ đến một chuyện.

Trước đó sau khi cậu bị hồn ma của Dương Giang Thủy kéo vào gầm giường, cậu đã ở lại phòng ký túc của Trịnh Tùy hai đêm, sau đó trở về, phát hiện phòng của mình đã được người khác lặng lẽ quét dọn.

Lúc đó cậu cho rằng có người đã phát hiện ra thông tin dấu vết của ma quỷ để lại nên đã tẩy rửa, dựa trên cơ sở này cậu nhớ lại tất cả các chi tiết khi mà Dương Giang Thủy kéo mình, cuối cùng căn cứ vào phương hướng cùng với tư thế của bản thân khi bị bày bố cho ra hai cái tin tức mơ hồ là " Đông" cùng "Đại". Mà tên của Trần Đại Đống trong đó có cả hai chữ đông, lúc ấy Lâm Hưu Nguyên cho rằng đây có thể là hướng về Trần Đại Đống.

Nhưng cái loại tình tiết này thật ra cũng có thể dựa vào sự tưởng tượng của bản thân để miễn cưỡng gán ghép.

Ví dụ như, muốn suy nghĩ về chữ "Ngô", hồn ma của Dương Giang Thủy có thể kéo cậu xoay quanh bốn bức tường, xoay một vòng thì sẽ thành môt chữ "Khẩu", nhưng tư thế của cậu khi đó lại là một chữ "Đại", nếu như khi ở dưới gầm giường trên đầu cậu vừa vặn có một cây gậy hoặc môt cái đường dài không rõ ràng, thì đó chính là một chữ "Thiên".

Chữ Khẩu cộng thêm chữ Thiên, chính là chữ Ngô.

Khi đó ông Ngô nhất định vào lúc theo dõi cậu đã nhìn thấy hình ảnh đó, trước tiên bất luận ông ta có phải hung thủ gϊếŧ Dương Giang Thủy hay không, nhưng trước mắt có thể khẳng định là, ông ta chắc chắn đã biết việc Dương Giang Thủy đã chết, có thể là ông ta đã gϊếŧ Dương Giang Thủy, cũng có thể bởi vì ông ta nhìn trộm nên trong lòng có quỷ, cho nên sau khi xem toàn bộ đoạn video giám sát thấy cậu bị quỷ kéo xuống gầm giường, thì ngầm thừa nhận rằng chữ " Ngô" được gợi ý đó là chỉ về phía bản thân ông ta, cuối cùng chột dạ dọn dẹp gầm giường của Lâm Hưu Nguyên.

Thực ra cái tin tức đó rốt cuộc chỉ về phía ai, cũng không nhất định nói người đó là hung thủ, dẫu sao bản thân Dương Giang Thủy có thể cũng không biết hung thủ là ai.

Nhưng nếu như có người chú ý tới tin tức này liền liên tưởng đến bản thân rồi chột dạ, tuyệt đối cùng cái chết năm đó của Dương Giang Thủy có liên quan rất lớn.

Trước mắt ông Ngô có tình nghi lớn nhất, nhưng Lâm Hưu Nguyên vẫn cảm thấy có vài chỗ không thích hợp.

Một khi đưa ra câu trả lời sai, sẽ phí công phí sức.

Cậu có một loại trực giác, tất cả bí mật, tất cả đều nằm trong mật thất của phòng điện áp mà ông Ngô đã lén lút đi xem vào tối hôm qua.