Chương 25: Nhân viên tạp vụ ở dưới giếng (25)

Sáng sớm ngày chủ nhật, Lâm Hưu Nguyên dậy sớm rửa mặt rồi cùng Trịnh Tuỳ ra ngoài.

Họ định đi tham quan vườn táo.

Đây là buổi hẹn hò chính thức đầu tiên của hai người. Lâm Hưu Nguyên mang theo rất nhiều thứ. Đồ ăn, thức uống, khăn lau đầy đủ hết rồi nhét toàn bộ vào giỏ rồi để người đàn ông bên cạnh xách theo.

Lâm Hưu Nguyên theo sát anh đến khi rời trường một đoạn với cẩn thận nắm tay anh.

Anh xoay bàn tay bao lấy toàn bộ tay cậu.

Trịnh Tuỳ không tự lái xe mà thuê một tài xế còn hai người ngồi phía sau.

Toàn bộ quãng đường đều nắm tay nhau.

Lâm Hưu Nguyên bị nắm bàn tay phải nên khi khát liền cầm chai nước khoáng lên mà hướng về phía Trịnh Tuỳ. Anh hiểu ý vặn nút chai giúp cậu.

Bây giờ là sáng sớm ngoài trời vẫn còn mát mẻ. Khi cửa sổ xe mở ra gió biển ùa vào khiến cậu thấy vô cùng thoải mái. Uống mấy ngụm nước liền tựa vào vai anh lim dim đôi mắt.

Trịnh Tuỳ lau sạch nước bên miệng cậu nhìn vẻ lười biếng đó rồi nói: “Em ngủ không ngon à?”

Lâm Hưu Nguyên lắc đầu nói thời tiết mùa hè nên dễ buồn ngủ.

Anh đột nhiên cúi người cởi giày của cậu.

Cậu còn đang ngây người liền bị nhấc lên, nửa người trên ngả vào người anh.

Trịnh Tuỳ ngồi sau lưng cậu: “Em cứ ngủ đi, đến nơi anh sẽ gọi.”

Tư thế ngủ vô cùng thoải mái khiến cậu ngủ rất say. Đến nơi một lúc lâu mới mở mắt.

Tài xế đã không còn trên xe.

Xe đậu trên một bãi đỗ xe bằng xi măng rộng rãi. Xa xa là núi, bên cạnh dòng suốt chảy róc rách và mấy hàng cây to toả bóng mát che hơn phân nửa xe.

Trịnh Tuỳ vẫn ngồi tư thế cũ, cửa sổ xe mở. Anh ngồi phía bên có ánh nắng mang theo gió nóng thổi vào.

Lâm Hưu Nguyên vẫn gối trên đùi anh. Cậu dịu mắt ngửa đầu lên nhìn khuôn mặt nửa sáng nửa tối của anh:

“Tới rồi à anh?”

Nói xong thì người lại như không có sức mà ngã lại trên người anh. Anh liền thuận thế đỡ lấy thắt lưng cậu ôm nâng lên.

Lâm Hưu Nguyên như người không xương mà ngả trên người anh:

“Sao anh không gọi em dậy?”

Anh nhìn xuống cậu, giọng khàn khàn lên tiếng: “Em ngủ ngon không?”

Mới vừa tỉnh ngủ nhưng vẫn còn hơi mê man, Lâm Hưu Nguyên chỉ ậm ừ trả lời vâng một tiếng. Vâng xong liền có một chiếc mũ màu vàng che đi ánh mặt trời trên đầu. Anh dắt cậu xuống xe.

Vừa xuống thì Lâm Hưu Nguyên liền không còn ủ rũ, còn oa lên một tiếng.

Khu vườn rất lớn, khắp nơi đều là cây, cành lá rậm rạp. Trên mặt đất hoa tươi vương khắp nơi. Từ xa cậu đã có thể nhìn thấy một mảng đỏ của quả táo.

Tâm tình cậu tốt vô cùng, vội vã chạy tới hái táo. Chạy vài bước mới nhớ tới Trịnh Tuỳ liền vội vã quay đầu lại.

Anh đứng dưới cây bạch dương nhìn cậu cách đó không xa.

Lâm Hưu Nguyên chạy nhanh tới, ngửa đầu thở dốc kéo tay anh:

“Sao anh không đi? Chân khó chịu à?”

Mặt trời rất chói, gió cũng to.

Cậu mặc một chiếc áo ngắn tay rộng thùng thình, bị gió thổi bay lên lộ ra một đoạn cánh tay và vai trắng trẻo. Trịnh Tuỳ hơi cúi người, dễ dàng ôm cậu vào trong lòng.

“?”

“Để anh ôm một chút thôi.”

Lâm Hưu Nguyên không hiểu tại sao anh lại ôm mình. Hơi nóng, giống như chú chó nhỏ mà lè lưỡi thở vài hơi. Toàn bộ quá trình đều không đẩy ra, đợi anh buông rồi mới thông cảm mà nói:

“Em nhất định sẽ không chạy trước đâu.”

Anh liền dừng lại: “Sao vậy?”

“Chân anh không tiện, em không chăm sóc tốt cho anh.”

“…”

Lâm Hưu Nguyên nhìn vẻ mặt anh có chút không đúng, lập tức nói:

“Anh đừng suy nghĩ nhiều, em không phải có ý này.”

Trịnh Tuỳ không chút thay đổi mà nhìn cậu rồi đột nhiên lấy tay lau mồ hôi trên trán cậu.

“Không sao, lau sau lại ra thôi…” Lâm Hưu Nguyên thầm nói.

“Em coi anh là gì?”

“Bạn trai em…”

“…”

Ánh mặt trời len lỏi qua kẽ lá như những hạt vàng rắc trên mặt đất.

Trịnh Tuỳ nói: “Anh chỉ là muốn nắm tay em cùng nhau chạy. Cứ như vậy mà thiếu chút nữa muốn điên lên.”

Lâm Hưu Nguyên hết hồn, lúng túng mà nhìn anh.

“Đi đi, đừng chạy xa quá anh sẽ không nhìn thấy em.”



Buổi sáng hôm đó, Lâm Hưu Nguyên đi hết khu vườn táo. Thể lực cậu tốt, chạy tới chạy lui nhưng vẫn duy trì một khoảng cách vừa đủ với Trịnh Tuỳ. Trong chốc lát đã đầy rổ.

Sau khi đem đi cân, Trịnh Tuỳ dẫn cậu đi ăn cơm ở nông trại.

Cũng thật trùng hợp, sau khi gọi đồ ăn, Lâm Hưu Nguyên đi WC về liền gặp được Trần Đại Đông từ phòng bên cạnh đi ra.

Trần Đại Đống cùng Trần Đại Phú, cùng với vợ của Trần Đại Đống và con trai của chú ấy. Cuối tuần này học sinh đều về nhà. Chú ấy cùng gia đình đi chơi xung quanh Lạc thành vào thứ bảy để thả lỏng.

Trần Đại Đống ra ngoài nghe điện thoại nhìn thấy cậu liền vô cùng bất ngờ.

“Trần, chú Trần.”

“Chao ôi! Sao cậu lại ở đây? Tôi ra ngoài đi chơi cùng người nhà, phong cảnh nơi này rất đẹp…”

“Tôi và thầy Trịnh cuối tuần không có gì làm liền tới đây chơi…”

“Thầy Trịnh cũng ở đây à?”

Trần Đại Đống theo cậu vào phòng qảu nhiên thấy Trịnh Tuỳ ngồi bên trong, cười và gọi.

Người đi rồi, Trịnh Tuỳ nhìn bộ dáng Lâm Hưu Nguyên như người bị bắt khi yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, gắp đồ ăn: “Không muốn người khác nhận ra anh à?”

Lâm Hưu Nguyên cười nhẹ: “Dù là bị phát hiện thì người không thể để người khác nhìn thấy là em mới đúng.”

Hai người thân phận chênh lệch quá lớn bị người khác phát hiện đúng là cậu dễ bị người khác bàn tán.

Lâm Hưu Nguyên bản thân không để ý điều này nhưng có người gài bẫy cậu.

Trịnh Tuỳ biểu cảm thay đổi: “Em bởi vậy mà không muốn người khác biết.”

Lâm Hưu Nguyên: “…Mặc kệ vì cái gì, em cảm thấy bây giờ rất tốt.”

Ở thế giới này mọi người cũng không phải ai cũng chấp nhận người đồng tính. Trịnh Tuỳ bây giờ là thầy giáo. Nếu như bị người khác phát hiện ở cùng đàn ông thì sẽ không tránh khỏi phiền toái. Tạm thời cậu vẫn không thể rời khỏi trường học, không muốn làm phức tạp nhiệm vụ chưa hoàn thành.

Trịnh Tuỳ dường như rất để tâm tới câu nói của cậu. Đến lúc ăn xong vẫn còn nghiêm mặt.

Lâm Hưu Nguyên nhìn thấy muốn đùa cho anh vui liền hỏi anh có muốn đến ngọn núi sau suối chơi không. Nghe bà chủ nói phong cảnh bên cạnh cũng rất đẹp.

Nói xong cũng không đợi anh trả lời liền chọn mấy quả táo, xách theo rổ kéo anh đi.

Giữa trưa là thời điểm nóng nhất, phía sau núi không một bóng người. Lâm Hưu Nguyên tìm chỗ mát mẻ. Con đường này cũng rất nóng liền cởi giày rửa chân.

Dòng nước mát lạnh khiến Lâm Hưu Nguyên xuống rồi liền không muốn đi lên, trực tiếp ngồi trên hòn đá bên bờ suối.

Trịnh Tuỳ ngồi cạnh cậu nghiêng đầu nhìn chân cậu đang nghịch nước.

Nghịch không lâu Lâm Hưu Nguyên liền tiến lên đầu nguồn cúi người rửa mặt.

Rửa xong liền bị Trịnh Tuỳ kéo gần vào lấy từ giỏ xách ra khăn mặt để cậu lau.

Cậu run đôi hàng mi ướŧ áŧ mà nhìn anh.

Sau khi lau mặt cho cậu, Trịnh Tuỳ lấy trong giỏ ra loại kem dưỡng da thường dùng bôi lên giúp cậu.

Lâm Hưu Nguyên so với trước đã trắng lên nhiều. Làn da vốn rất đẹp, rửa mặt xong càng trơn mượt căng mướt.

Mỗi ngày Trịnh Tuỳ đều nhẹ nhàng giúp cậu bôi kem. Động tác vô cùng thành thạo.

Bôi tới khoé môi thì thấy vẻ mặt anh vẫn còn cứng ngắc liền không nhịn được mà ra vẻ:

“Anh mua nhiều mỹ phẩm dưỡng da như vậy cho em có phải là chê em đen không?”

“…” Gương mặt anh như bị mây đen che khuất.

Lâm Hưu Nguyên càng hăng hái:

“Em không bôi nữa. Anh trắng hơn em nhiều như vậy. Nếu anh thay lòng đổi dạ, em cũng không có cách nào…”

Cái miệng nhỏ cứ kêu không ngừng. Sau một giây cằm đã bị hai ngón tay kẹp chặt. Miệng cứ thế liền hé ra không ngậm lại được, lập tức bị anh cắn một cái.

Miệng bị cắи ʍút̼ hết lần này đến lần khác, hàm răng va vào anh vài lần vẫn không nhả ra. Rõ ràng là hôn môi mà lại như dùng miệng để đánh nhau tới người chết ta sống vậy.

“Em còn dám nói bừa nữa không?”

Anh lần đầu tiên tức giận như vậy, nghiến răng mà nói.

Lâm Hưu Nguyên chỉ có thể lắc đầu. Rốt cuộc cũng được buông ra, miệng vừa tê vừa sưng.

Trịnh Tuỳ hơi nhíu mày: “Sao lại dễ sưng như vậy?”

Lâm Hưu Nguyên bị anh sờ mó đến nhũn cả người:

“Không phải dễ sưng mà do anh cắn bậy.”

Làm gì có ai mỗi lần hôn đều cắn người như vậy? Cứ như muốn ăn tươi nuốt sống người ta.

Trịnh Tuỳ nhìn miệng cậu: “Đau không em?”

Lâm Hưu Nguyên hết gật lại lắc đầu: “Giờ thì không đau nữa.”

Anh im lặng một lát rồi đột nhiên tới gần thổi một hơi:

“Có đỡ chút nào không?”

Lâm Hưu Nguyên bị anh thổi tới hoa mắt chóng mặt, không thốt nên lời, xoay đầu chải tóc không nhìn anh.

Lúc trở về tất không may bị ướt. Cậu định cứ thế đi vào nhưng Trịnh Tuỳ không cho. Trên núi nhiều đá nhỏ, không nên đi chân trần. Trịnh Tuỳ liền cõng cậu về, cũng không để ý cậu có đồng ý hay không.

Lâm Hưu Nguyên rất sợ bị anh làm ngã ra cả đường cứ lẩm bẩm muốn xuống nhưng người bên dưới như cứ như người đá không nghe thấy gì.

Cũng may dù đi hơi chậm nhưng mỗi bước đều vững vàng.

Lâm Hưu Nguyên ở trên lưng anh lẩm bẩm.

Nó không gì khác ngoài chân của anh. Nhắc nhở anh mệt thì nghỉ một chút thả mình xuống.

Anh không để ý cậu. Gần tới nơi đỗ xe thì mới nói:

“Anh có thể cõng em cả đời.”



Chập tối họ mới về. Học sinh đã quay trở lại trường trước thứ hai để tự học buổi tối. Kí túc xá gần như không có người.

Mới xuống xe thì Trịnh Tuỳ nhận được điện thoại của hiệu trưởng.

Lâm Hưu Nguyên một mình ở ký túc xá không ra ngoài.

Không lâu sau cậu liền nghe được tiếng bước chân rất nhẹ như là có ai đó đang cố ý che giấu bước chân của mình.

Lâm Hưu Nguyên đứng dậy tới gần cửa. Theo khe cửa mà nhìn ra bên ngoài.

Là ông Ngô trông vô cùng tiều tuỵ.

Lúc này ký túc xá vô cùng yên tĩnh, ông Ngô hết nhìn trái lại nhìn phải lặng lẽ mà đi tới. Như là đang ra một quyết định quan trọng rồi thở dài một hơi đột nhiên bước nhanh xuống hành lang dưới tầng.