Chương 12: Nòng giảm thanh

Giây tiếp theo Nhϊếp Dương Dương bị Sở Tinh Chiết đá ra khỏi đội.

Nhϊếp Dương Dương:...

Lần này hắn bị từ chối suốt ba phút mới được đồng ý vào đội.

Oán giận nhỏ của Nhϊếp Dương Dương bị Sở Tinh Chiết tra tấn thành mây khói, sau khi vào đội liền thành thật chào hỏi: “Anh, chào buổi tối.”

“Em mạo muội quấy rầy anh và cậu ấy, xin hỏi hai người có thể mang thêm em không?” Hắn đàng hoàng nói.

Sở Tinh Chiết hừ lạnh một tiếng tỏ vẻ đồng ý, sau đó cảnh cáo nói: “Nói chuyện tử tế cho tôi.”

Nhϊếp Dương Dương cảm thấy giận dữ, hắn bị đá khỏi đội hai lần, bị từ chối gia nhập đội chục lần, bây giờ ngay cả nói một câu cũng bị Sở Tinh Chiết cảnh cáo.

Hắn nghẹn cả người lửa giận, nhưng lại không dám nói, bỗng nghe thấy chủ kênh nhỏ bên cạnh nói thầm một câu: “Thật hung dữ nha.”

Nhϊếp Dương Dương nghe thế sự tức giận tăng lên vài phần, lớn tiếng nói: “Đúng vậy đó.”

Nói xong như sợ Sở Tinh Chiết gây phiền toái, hắn nhanh chóng nhảy sang chuyện khác, hướng về phía Phương Điền tiếp đón: “Chào cậu nha cậu bạn nhỏ, anh là đồng đội của anh Tinh Chiết nhà cậu, người tự do của chiến đội 7AG Nhϊếp Dương Dương, cậu có thể gọi anh là anh Dương Dương.”

“Đúng rồi, cậu kêu tôi nghe một chút đi.”

Phương Điền:...

Phương Điền còn chưa biết cự tuyệt như thế nào thì đã nghe thấy Sở Tinh Chiết uy hϊếp.

“Cậu thử kêu một tiếng xem?” Anh hung ác nói.

Phương Điền:...

Nhϊếp Dương Dương:...

Người này hung cái gì mà hung.

Lúc chờ trò chơi bắt đầu, hai người nhanh chóng làm quen với nhau. Tính cách Nhϊếp Dương Dương hướng ngoại dễ gần, hai người không ngừng nói về vấn đề nhảy dù.

Đây là bản đồ rừng mưa, Sở Tinh Chiết vẫn nhảy khu huấn luyện Bootcamp như trước.

Bởi vì không muốn ghép với người qua đường nên ba bọn họ chỉ có thể chơi squad bốn người. Đối mặt với vô số đội hình đủ bốn người, Phương Điền có chút lúng túng.

Trước khi đáp đất cậu còn lo lắng: “Anh thật sự muốn nhảy ở nơi này à? Chúng ta có ba người, nhân số không chiếm ưu thế, ba đánh bốn em có chút sợ.”

“Hai đánh bốn cảm ơn.” Sở Tinh Chiết sửa lại cho đúng.

“Hừ!!!!” Phương Điền dùng sức hừ một tiếng thể hiện sự phẫn nộ.

Lúc này Nhϊếp Dương Dương cười nói: “Sợ cái gì chứ, người qua đường thường muốn thể hiện, vừa chạm đất liền nhặt súng bắn nhau, bọn tôi cũng thường một mình chơi squad, với cả ở đây còn có anh với Sở Thần, nói thế nào nhỉ, triển đê!”

“Đúng vậy, đảm bảo cậu ở trong bootcamp không bị camp, ở trong hoàng cung làm hoàng đế luôn.”

“Cậu chỉ cần trốn thật tốt, chốc nữa theo các anh liếʍ hòm là được.”

Tuy hắn nói rất lạnh lùng nhưng Phương Điền bất giác có cảm giác bị lợi dụng, cậu chuyển tròng mắt, đi theo hai người cười nói: “Anh Nhϊếp biết thật nhiều nha, khẳng định hay mang em gái chơi cùng.”

“Đừng vô duyên vô cớ bôi nhọ sự trong sạch của anh, anh đây độc thân 20 năm, chưa từng có người yêu cũ, đến nay vẫn còn thân trinh.” Nhϊếp Dương Dương khoa trương nói.

Phương Điền bị hắn chọc cười không ngừng, mãi cho đến khi đáp đất mới bị Sở Tinh Chiết lạnh giọng đánh gãy.

“Câm miệng, thành thật chơi game.”

Một giây sau Nhϊếp Dương Dương khôi phục sự đúng đắn, bắt đầu thông báo: “Lầu chính có 3 đội, đại sảnh có 2 đội, ngoài thành có cũng vài người.”

“Ừ, Phương Điền đi theo tôi, đừng chạy loạn.” Sở Tinh Chiết nói.

“Vâng!” Phương Điền đáp.

Xung quanh vang lên tiếng bước chân ầm ầm.

Sở Tinh Chiết đáp đất liền nhanh chóng nhặt khẩu súng dưới chân, sau đó xoay người xử lý sạch sẽ người ở phía sau rồi dẫn hai người kia vào lầu chính.

“Vừa rơi xuống đất liền nhặt súng mãnh nam, được nha anh già.”

Phương Điền hiếu kỳ hỏi: “Súng mãnh nam là cái gì?”

“M762.” Sở Tinh Chiết nói ngắn gọn.

“Sao lại gọi là súng mãnh nam nha?” Phương Điền khó hiểu.

“Sát thương cao, tốc độ bắn nhanh. người bình thường không áp chế được nó.”

“Đây là vũ khí anh Tinh Chiết yêu thích nhất, người chồng dũng mãnh nào cũng phải có.” Nhϊếp Dương Dương cười nói.

Phương Điền câu hiểu câu không.

Trong khi nói chuyện phiếm, bọn họ đã dọn xong lầu một, chuẩn bị tiến lên lầu hai.

Hai người phối hợp cực tốt, khi lên lầu Sở Tinh Chiết đi trước, Nhϊếp Dương Dương ở phía sau bảo toàn thương tổn. Trên lầu hai có bốn người một đội ngồi cầu thang canh bọn họ, hai người ném bom, sau khi hạ gục một người, hai người trực tiếp xông lên.

Bọn họ biết rõ muốn công chiếm tòa nhà là phải hạ gục từng người từng người một, Sở Tinh Chiết lắc người đi trước tiên phong, trực tiếp thu hai mạng, Nhϊếp Dương Dương ở phía sau chặn tầm nhìn bắn rớt người còn lại, hai phút ngắn ngủi, hai người đã xử lý xong đội chiếm lĩnh lầu chính.

Phương Điền đi theo sau bọn họ, địch còn chưa nhìn thấy thì đã thấy thông báo ở góc trên bên phải không ngừng nhảy ra.

Hai người kia không nói gì nhưng cậu lại hưng phấn đỏ mặt, khen nói: “Anh quá lợi hại!!!”

Nhϊếp Dương Dương trêu đùa: “Anh nào lợi hại?”

“Đều lợi hại!”

Sở Tinh Chiết hừ lạnh một tiếng.

Phương Điền nghe ra trong giọng nói như có như không của Sở Tinh Chiết có chút bất mãn, cậu sửa lời: “Anh Tinh Chiết lợi hại nhất, súng mãnh nam đặc biệt dũng mãnh!”

Lúc này Sở Tinh Chiết mới vừa lòng.

Anh thậm chí còn không phát hiện ra rằng cảm xúc mà anh không thể hiểu được đang bị người kia nắm đi.

Sau khi liếʍ toàn bộ hòm trong lầu chính, bọn họ liền đi ra ngoài, vòng bo tiếp theo rút về phía nam bản đồ.

Bọn họ tính lái xe vào bo, vừa lúc bên ngoài Bootcamp có xe bán tải.

Nhϊếp Dương Dương vừa lên xe liền trực tiếp ngồi ghế sau, hắn tính để Phương Điền lái xe, có gì gặp địch hắn và Sở Tinh Chiết xử lý tốt hơn.

Phương Điền dừng một chút, xấu hổ nói mình không biết lái xe.

Thấy Phương Điền do dự, Sở Tinh Chiết trực tiếp ngồi vào ghế lái, lạnh lùng nói: “Để tôi lái, cậu ta lái xe kiểu gì cũng xảy ra chuyện.”

Phương Điền:...

Tuy không phải lái xe là tốt nhưng cậu vẫn có cảm giác khó chịu.

Trên đường lái xe Sở Tinh Chiết gặp một đội đang di chuyển từ trung tâm vào bo, anh chuyển sang ghế sau quét hai mạng rồi báo vị trí hai người còn lại để Nhϊếp Dương Dương xử lý.

Sau khi xử lý xong, Phương Điền lập tức nhảy xe liếʍ hòm.

Sở Tinh Chiết ngồi trên xe dùng băng gạc băng bó, nhìn cậu liếʍ hòm hăng say, nhíu mày hỏi: “Cậu từ Bootcamp đi ra mà còn thiếu vật tư à?”

Phương Điền không quay đầu lại nói: “Thiếu chứ, cái gì cũng thiếu.”

Nhϊếp Dương Dương nhìn cậu thao tác khom lưng rồi đứng lên không ngừng, cũng buồn cười nói: “Vậy cậu cũng khó nuôi quá, từ Bootcamp ra mà cũng không nuôi béo được cậu.”

Phương Điền hừ hừ hai tiếng, tiếp tục chạy đi liếʍ cái hòm tiếp theo, vừa mở hòm, cậu liền kinh hỉ nói: “Oa, trong hộp có nòng giảm thanh, hai anh có muốn không?”

Nhϊếp Dương Dương thuận miệng nói: “Con gái mới thích nòng giảm thanh, đàn ông dũng mãnh chúng ta đều dùng nòng giảm giật.”

Phương Điền lập tức phản bác: “Đâu có, em thấy đàn ông dũng mãn cũng sẽ nhặt nòng giảm thanh mà.”

Nhϊếp Dương Dương thấy cậu nghiêm túc liền ‘nói có sách mách có chứng’ phân tích: “Nòng giảm giật làm giảm độ giật của súng, nòng giảm thanh chỉ giảm âm thanh, đàn ông dũng mãnh chân chính đều không nhìn nhiều hơn một cái, nếu nhặt thì chắc chắn là nhặt cho bạn gái.”

Phương Điền:...

Sở Tinh Chiết:...

Phương Điền trầm mặc nhìn nòng giảm thanh trên khẩu M4 mà Sở Tinh Chiết ném cho cậu.

Đáng giận, Sở Tinh Chiết có ý gì, cảm thấy cậu không xứng dùng nòng giảm giật hay sao.

Phương Điền trộm gỡ nòng giảm thanh xuống, thay bằng nòng ẩn tia lửa.

Bo cuối ở doanh địa số 3 bên cạnh, lúc này trong doanh địa hai đội đang quyết đấu ác liệt.

Ba người bọn họ ở trên sườn núi đối diện doanh địa, khi vòng bo thu nhỏ lại, khoảng cách của họ tới vòng bo chỉ cách 10m.

Phương Điền nằm xuống bụi cỏ tương đối rậm rạp, chuẩn bị bò sát vào trong.

Cậu đang bò thì đột nhiên cảm thấy đôi giày trắng của mình có chút nổi bật trên mặt cỏ, vì thế cởi ra ngay tại chỗ, nhưng bò được hai bước cậu lại cảm thấy quần của mình cũng dễ thấy, thế là quần cũng bị cậu cởi ra.

Trong lòng cậu còn khen bản thân hai câu: Mình thông minh quá đi, mọi chi tiết đều hoàn hảo.

Sở Tinh Chiết đi theo sau cậu, đột nhiên trước mặt có thêm một đôi giày cùng một cái quần.

Sở Tinh Chiết:...

“Cậu làm gì vậy?” Anh nghi hoặc.

Phương Điền nói: “Giày với quần dễ thấy quá cho nên em cởi ra.”

“Bo cuối muốn đánh nghiêm túc một chút.” Cậu bổ sung.

Sở Tinh Chiết nhìn bụi cỏ trước mặt mơ hồ thấy được hai đùi trắng nõn dị thường.

Anh trầm mặc nửa ngày, nói: “Hai cái chân lớn trắng muốt của cậu thì không dễ thấy à?”

[Đâu đâu, chân ở đâu???]

[Chân của Điền Điền.]

Lời tác giả:

Ở bo cuối cởi giày là điều tôn trọng lớn nhất dành cho đối thủ (sẽ không có người làm vậy đâu nhỉ?)