Chương 13: Chiến thuật em gái

Phương Điền nghiêm túc lạ thường, ở ngoài vòng đã bắt đầu để ý vị trí ẩn nấp.

Ngay lúc này cậu còn cách vòng mấy mét.

Ở bên cạnh vòng bo có bụi cỏ cực kỳ rậm rạp, nhìn qua có thể ẩn núp. Cậu nín thở, chậm rãi bò về phía bụi cỏ kia.

Vất vả bò tới bụi cỏ, cậu vừa định điều chỉnh vị trí, lại phát hiện bản thân không cử động được.

Phương Điền không ngừng thao tác di chuyển thân thể, nghi hoặc nói: “Sao lại vậy, em không cử động được.”

Sở Tinh Chiết nói: “Có kẹt không?”

Phương Điền nói: “Không biết, em hoàn toàn không cử động được.”

Cậu nắm chặt con chuột, nhìn chằm chằm bụi cỏ, không ngừng thao tác di chuyển.

Đúng lúc này, bụi cỏ trước mặt đột nhiên động một chút.

Phương Điền:...

Cậu khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng, cau mày híp mắt tới gần màn hình.

Nhìn kỹ một hồi, cậu thình lình phát hiện.

Trong bụi có thế mà còn có một người nữa!

Người nọ có làn da ngăm đen, lại mặc một thân trang phục ngụy trang màu xanh lục, như hòa một thể với bụi cỏ, chỉ có đôi mắt đen tròng trắng dễ thấy.

Không biết hắn trốn ở đây bao lâu rồi, lại còn không nhúc nhích, lẳng lặng nhìn Phương Điền bò đến trước mặt hắn, cùng hắn dán mặt vào nhau.

Bởi vì Phương Điền quá mức tập trung, trước mặt đột nhiên xuất hiện một người như game kinh dị, cậu sợ tới mức hô hấp đình trệ, hơn nửa ngày mới phát ra tiếng kêu thê lương.

“A—!!”

Hai người Sở Tinh Chiết và Nhϊếp Dương Dương bị cậu làm cho giật mình.

Đồng thời nói: “Làm sao vậy???”

Sau đó bọn họ nghe thấy thanh âm nức nở của Phương Điền, cậu nói: “Cỏ… Bụi cỏ có người!!!”

“Còn ở ngay trước mặt em nữa, cứu mạng!!!!”

Sở Tinh Chiết cả kinh, lập tức đứng dậy chạy tới.

Sau khi đứng lên, tầm nhìn rõ ràng hơn, anh có thể nhìn thấy hình ảnh hai người dán mặt vào nhau trốn trốn tránh tránh. Sở Tinh Chiết lập tức nổ súng hạ gục người nọ, rồi nói với Phương Điền: “Chết rồi, con sói đơn độc mà thôi.”

Lúc này Nhϊếp Dương Dương cũng đuổi tới, nhìn cái hòm kia nói: “Chắc là đồng đội chết hết rồi nên treo máy, cũng dọa người thật, cậu có sao không?”

“Không có việc gì…”

Phương Điền rầu rĩ.

[Cảm giác chủ kênh nhỏ muốn khóc.]

[Tui xem phát trực tiếp cũng thấy sợ không nhẹ.]

[Lầu trên nói chủ kênh nhát gan, không ngờ là thật.]

Sở Tinh Chiết cau mày, anh thoát trò chơi, trực tiếp tiến vào phòng phát sóng trực tiếp cùa Phương Điền.

Chuyện Phương Điền nhát gan, hẳn fans sớm đã biết.

Lúc trước trong phòng phát sóng trực tiếp, bởi vì fans muốn xem cậu chơi game kinh dị, cậu lấy hết can đảm miễn cưỡng chơi thử một chút, kết quả trò chơi còn chưa bắt đầu đến hai phút, cậu đã bị dọa sợ đến mức run run, về sau còn nhảy cẫng lên khóc lóc, fans đau lòng không thôi, không đề cập đến game kinh dị nữa.

Lần này cậu thật sự bị dọa sợ, khi nhìn thấy đôi mắt trong bụi cỏ, trái tim cậu thiếu chút nữa ngừng đập, khiến cậu không khống chế được mà kêu ra tiếng.

Khi Sở Tinh Chiết tới thì nhìn thấy Phương Điền cả người ngồi co ro trên ghế.

Chân trần của Phương Điền đạp trên đệm ghế, bởi vì động tác co chân mà lộ ra cổ chân gầy nhỏ trắng ở trên màn hình, nếu phóng to lên, anh có thể nhìn thấy các đường nét rõ ràng.

Hẳn không cần một bàn tay cũng có thể nắm hết.

Sở Tinh Chiết bị ý tưởng bất thình lình xuất hiện làm cho sửng sốt một chút, nửa ngày sau mới hỏi: “Cậu không sao chứ?”

Phương Điền ôm mặt, cằm gác trên đầu gối, nếu vừa rồi là sợ hãi, thì hiện tại cậu hoàn toàn bị hành vi mất mặt của bản thân làm cho không có cách nào đối mặt với mọi người.

Cứu mạng, chơi game còn có thể sợ đến mức nhảy lên ghế, trước mặt mọi người còn kêu như vậy cũng vô dụng quá đi!!!

Phương Điền ở trong lòng gào thét, bàn tay che gương mặt và cần cổ đã ửng hồng.

Cho đến khi cậu nghe thấy giọng nói của Sở Tinh Chiết, cậu mới hồi phục tinh thần, vội vàng buông chân xuống điều chỉnh tư thế ngồi, cố gắng trấn định nói: “Không sao không sao, tiếp tục nào, bo thu rồi.”

Ánh mắt Sở Tinh Chiết dừng trên gương mặt ửng đỏ của Phương Điền, ngừng vài giây mới “Ừ” một tiếng thu hồi tầm mắt.

Nhϊếp Dương Dương thấy cậu khôi phục trạng thái, lại bắt đầu trêu đùa: “Sao lá gan cậu nhỏ vậy, đây mới là chọn hình thức TPP, nếu là hình thức FPP không dọa cậu ngất xỉu luôn đó chứ?”

Nhiệt độ trên mặt của Phương Điền còn chưa tan, tuy rằng cậu cảm thấy mất mặt, nhưng vẫn cùng hắn tranh luận: “Hừ, anh không thấy người kia thôi, nếu anh nhìn thấy không chừng còn kêu lớn hơn em.”

“Ai da, được nha, lần sau còn gặp loại tình huống này thì đừng kêu anh ơi cứu mạng nha.”

Phương Điền hừ nói: “Em không kêu anh, em kêu anh Tinh Chiết.”

Sở Tinh Chiết nghe vậy khóe môi cong lên một chút.

Cuối cùng sau hai lần thu bo, góc trên bên phải màn hình còn hiện số 8, trừ ba người bọn họ, còn lại năm người, ít nhất có hai đội khác nhau.

Sau khi bo độc thu nhỏ lại, năm người kia không lộ ra chút tiếng nào, khu an toàn nho nhỏ lúc này an tĩnh đến lạ thường.

Nhϊếp Dương Dương chặc lưỡi một tiếng, nói: “Ai da, tôi phiền nhất là gặp loại tình huống này, trực tiếp đối mặt cũng không được, rất khó phòng bị.”

“Làm sao bây giờ, hai người không có bom à?” Phương Điền hỏi.

“Không ném được, vòng nhỏ quá, ném bom liền lộ vị trí, nói không chừng còn bị hai đội kia đánh chết.”

“Ra là vậy...”

Khi Phương Điền đang bất đắc dĩ, đột nhiên nghe thấy Nhϊếp Dương Dương nói: “Thật ra vẫn có cách.”

Phương Điền lập tức hỏi: “Cách gì?”

“Cậu đã nghe qua, chiến thuật em gái chưa.” Nhϊếp Dương Dương thần bí nói.

Phương Điền mở to hai mắt, hiếu kỳ nói: “Chưa nghe ai nói, đó là cái gì?”

Nhϊếp Dương Dương: “Nhìn tên đoán nghĩa, ở trong cuộc chiến trên dưới giằng co, em gái ở phía trước hấp dẫn hỏa lực, đàn ông dũng mãnh ở phía sau thu mạng, bo cuối như vậy là ổn định nhất.”

Phương Điền:...

Nhϊếp Dương Dương: Nhưng mà trong đội chúng ta không có em gái, cho nên người gây ra sát thương thấp nhất trong đội là cậu, Phương Điền…”

“Cậu ra ngoài giao lưu đi.” Nhϊếp Dương Dương an bài.

Phương Điền:...

Sở Tinh Chiết:...

“Không, em không muốn đi, em sợ.” Phương Điền kinh hoảng nói, liên tiếp cự tuyệt.

“Ai da, cũng không có biện pháp nào khác, kẻ địch năm người, ít nhất hai đội, rất có thể có người đầy trạng thái, không biết vị trí của địch thì không ra tay trước được, kéo dài tới cuối thì sớm hay muộn cũng gặp rắc rối.”

Phương Điền thật sự rất sợ, cậu nhìn bãi cỏ an tĩnh có nguy cơ tiềm ẩn trước mắt, bàn tay nắm con chuột bắt đầu run lên.

Đang do dự giãy dụa một hồi, cậu đột nhiên nghe thấy Sở Tinh Chiết nói.

“Trốn đi, để tôi.”

Vẫn là giọng nói mà Phương Điền quen thuộc, mang theo hơi thở lạnh lẽo độc địa đặc trưng thuộc về Sở Tinh Chiết.

Nghe anh nói vậy Phương Điền đột nhiên có dũng khí, hốc mắt cậu nóng lên, nhỏ giọng nói với Sở Tinh Chiết: “Để em đi, nếu anh chết, em cũng không biết phải làm gì.”

Sở Tinh Chiết nghe vậy liền sửng sốt, trái tim không khống chế được đập loạn hai giây.

[Móa, đây là phim thần tượng của PUBG à?!]

[Mẹ nó đây không phải tình yêu thì là cái gì?!]

[Hai người đừng đi, để tui đi!!!]

[Từ từ, để Nhϊếp Dương Dương đi đi.]

Cuối cùng đúng là Nhϊếp Dương Dương phải đi.

Thời điểm lao ra ngoài, hắn vẫn chưa hiểu tại sao.

Giây tiếp theo, Nhϊếp Dương Dương ngã xuống…

Mẹ nó hắn hoài nghi hai người kia diễn trò với hắn.



Vì ván đầu được ăn gà công lớn là nhờ Nhϊếp Dương Dương, cho nên ở ván thứ hai Phương Điền tỉ mỉ chiếu cố cùng thổi phồng hắn.

“Anh Dương Dương cần túi trị thương không ạ?”

“Ống ngắm 4x, anh có cần không ạ, em còn có ống ngắm Holographic Sight nữa.”

“Anh Dương Dương bắn súng thật lợi hại, M4 cho anh nè, em dùng súng tiểu liên là được.”

Nhất thời Nhϊếp Dương Dương bị thổi phồng đến thoải mái, có chút lâng lâng.

Ba người lục soát xong đợt vật tư thứ nhất, khi bo độc chuẩn bị thu thì rời đi.

Trong gara chỉ có một chiếc xe máy hai người, Sở Tinh Chiết lên xe, lái xe đến trước lầu, nói: “Lên xe.”

Nhϊếp Dương Dương nhanh chóng từ cửa sổ tầng hai nhảy xuống, vững vàng ngồi ở ghế sau, nói: “Đi thôi.”

Sở Tinh Chiết:...

Lúc này Phương Điền cũng từ trên lầu chậm rì chạy xuống, cậu thấy xe máy đã đầy, ngoan ngoãn nói: “Vậy hai người đi trước đi, em có nhiều thuốc, chốc nữa sẽ vào vòng tìm hai người.”

Nhϊếp Dương Dương nói: “Ừ, quốc lộ phía trước hẳn là không có xe, cậu đi dọc đường tìm thử xem.”

Phương Điền cười đáp một tiếng, cũng không đề cập đến việc cậu không biết lái xe.

Nhϊếp Dương Dương thấy cậu đồng ý, liền quay đầu thúc giục Sở Tinh Chiết: “Đi nhanh, bo độc tới gần rồi, tôi không muốn bị trúng độc.”

Nói xong còn vui vẻ uống nước.

Đúng lúc này, Sở Tinh Chiết vẫn luôn không lên tiếng bỗng cười lạnh, anh nhảy xuống xe, không nói hai lời trực tiếp nổ súng bắn gụcNhϊếp Dương Dương ngồi ở ghế sau, sau đó bình tĩnh nói với Phương Điền: “Lên xe.”

Nhϊếp Dương Dương đột nhiên ngã xuống đất, nửa ngày sau mới phản ứng lại, hắn không tin nói: “ĐCM!!!! Con mẹ cậu Sở Tinh Chiết!!!!!”

Phương Điền cũng bị biến cố này dọa sợ, sau khi hồi phục tinh thần lập tức muốn đi tới đỡ Nhϊếp Dương Dương dậy.

Cậu vừa cử động một chút liền bị xe máy trước mặt gắt gao chặn lại, một bước cũng không thể tiến lên.

Sở Tinh Chiết dựa vào bộ điều khiển xe, đem xe dừng trước mặt Phương Điền, lặp lại câu: “Lên xe.”

“Em… em đỡ anh Dương Dương trước.”

Khóe miệng Sở Tinh Chiết nhếch lên, nói với cậu: “Hai lựa chọn, thứ nhất, ngoan ngoãn vào bo, tôi về cứu cậu ta.”

“Thứ hai.”

“Còn dài dòng nữa, tôi trực tiếp gϊếŧ cậu ta.”

Lông mi Sở Tinh Chiết rũ xuống, lạnh lùng nói.

Lời tác giả:

Cạn lời, rõ ràng có thể đỡ người dậy rồi mang Điền Điền đi mà.

Sở Tinh Chiết để tỏ ra ngầu, cũng thật sự nỗ lực nha.