Chương 2: Trọng sinh

Bên cạnh chiếc giường điêu khắc chim Hỉ Thước, có một vị ma ma cùng một nha hoàn đang đứng.

"Ma ma...... cô nương sao lại nhiễm phong hàn vậy? " Nha hoàn Thu Hạnh khẩn trương nói.

"Hừ, nàng sinh ra đã yếu ớt." Trương ma ma không kiên nhẫn nói, " ngươi ở đây chờ, ta đi Thiện Hòa đường gọi đại phu tới."

Trương ma ma sau khi nói những lời này liền vội vàng rời đi, ngay cả một ánh mắt cũng không có cho cô nương trên giường.

Sở A Nặc nằm trên giường, mày nhíu rất sâu, mồ hôi lạnh phủ kín trán, xem ra là gặp ác mộng rồi.

Bây giờ là mùa thu, trời bắt đầu chuyển sang lạnh, cả người Sở A Nặc giống như vớt từ trong nước lên, Thu Hạnh ở một bên lau mồ hôi cho nàng, ban đêm gió rất lạnh, cho dù đóng chặt cửa sổ, gió cũng sẽ từ nơi khác chui vào, khiến nàng rùng mình mấy cái.

Đây là một trạch viện nhỏ có hai gian phòng, tuy rằng không tính là tốt nhất, nhưng ở trong mắt dân chúng bình thường, cũng là cả đời đều cầu không được.

Sở A Nặc nằm trên giường đột nhiên ôm ngực, nơi đó truyền đến một trận đau đớn.

Trong mộng lửa rất lớn, phòng ốc đều bị đốt thành tro tàn, trong mộng có máu tươi chảy ồ ồ, còn có người kia nỉ non...

Trong lúc ngơ ngác, nàng nghe được lời ma ma trào phúng, còn có thanh âm của đại phu, nhưng đầu nàng đau muốn nứt ra, không thể mở mắt.

"Đây là thuốc dùng trong ba ngày, dùng đúng giờ sẽ khỏi hẳn." Đại phu viết ra một phương thuốc giao cho Trương ma ma.

……

Sở A Nặc ngủ đến giữa trưa ngày hôm sau mới tỉnh, có lẽ là bởi vì ác mộng quấn quanh, nàng có chút không biết đêm nay là đêm gì, thấy Thu Hạnh còn có chút hoảng hốt.

Bởi vì một màn trước mắt này giống như đã từng quen biết.

Không phải nàng đã chết rồi sao?

"Thu...." Khi nàng nói từ đầu tiên, nàng phát hiện giọng mình khàn khàn.

Trương ma ma ở một bên châm chọc nói: "Không có mạng của kiều tiểu thư *, lại bị bệnh của kiều tiểu thư.

( kiều tiểu thư: ý chỉ sự yếu ớt.)

Thu Hạnh có chút nhìn không nổi, nàng làm người thành thật, tuy rằng cô nương là ngoại thất nữ( con gái riêng), nhưng nói như thế nào cũng là huyết mạch của Hầu gia, so với bọn họ những hạ nhân này tôn quý hơn nhiều.

"Cô nương, uống nước trước đã." Thu Hạnh rót cho nàng một chén trà nóng.

Trương ma ma liếc mắt một cái, sau đó đi ra ngoài, miệng còn lải nhải: "Mắt không thấy tâm không phiền."

Sở A Nặc im lặng uống hết một ly nước, chờ nàng ngẩng đầu lên, Thu Hạnh lẩm bẩm nói: "Cô nương thật đẹp!"

Tuy rằng Sở A Nặc hiện tại ốm yếu, nhưng trạng thái đã tốt hơn đêm qua, nhất là đôi mắt quyến rũ kia, lúc này nổi lên một tầng sương mù, mị cốt thiên thành, nhẹ nhàng thoáng nhìn như muốn câu hồn người đi.

"Hiện tại mấy tháng rồi." Sở A Nặc lên tiếng, mặc dù giọng nói còn có chút khàn khàn.

"Ngày mai chính là thu phân." Thu Hạnh thành thật trả lời.

( thu phân: Tiết Thu Phân là tiết khí thứ 16 trong 24 tiết khí.Tiết Thu phân là thời điểm chính giữa của mùa thu bắt đầu vào ngày 23/9 (hoặc 24/9) theo dương lịch. )

Sở A Nặc gật đầu, sau đó ngước mắt nhìn quanh bốn phía, ký ức phủ bụi được mở ra, từng bàn từng ghế ở đây, từng cọng cây ngọn cỏ,nàng đều cảm thấy quen thuộc, nắm chặt lòng bàn tay, đau đớn thấu xương khiến nàng tỉnh táo hơn rất nhiều, nàng sống lại, thật sự sống lại.

Quay về ba năm trước, nàng một tháng trước mới tìm được Bình Dương hầu phủ, lòng tràn đầy vui mừng cầm tín vật dự định nhận thân, nhưng vẫn bị an trí ở biệt viện, chậm chạp cũng không có chính thức vào phủ, càng miễn bàn nhập gia phả.

Kiếp trước nàng tâm tư đơn thuần, cũng không nghĩ kỹ, có lẽ là bởi vì mất mẫu thân, cho nên nàng đối với Bình Dương hầu có khát vọng mãnh liệt đối với tình thân.

Kỳ thật Bình Dương hầu phủ không hoan nghênh nàng trở về.

Trong ấn tượng của nàng, Bình Dương hầu phủ là năm sau mới đón nàng trở về, cho nên nàng ở trong viện này ngây người suốt ba tháng, trong ba tháng này lòng nàng mang đầy chờ mong, cho dù ma ma đối với nàng châm chọc khıêυ khí©h, nàng cũng không để ở trong lòng.

Mặc dù là mùa thu, nhưng giữa trưa vẫn có nắng, Thu Hạnh cầm một cái ghế nằm ra, để Sở A Nặc phơi nắng.

"Cô nương, ngài phơi nắng một chút, nô tỳ đi sắc thuốc." Thu Hạnh nói.

" ừ " Sở A Nặc khoác thêm một chiếc áo khoác, nhẹ nhàng đáp lại.

Hạ nhân của tiểu viện này cũng chỉ có hai người là Trương ma ma và Thu Hạnh, hiện tại Trương ma ma không làm việc, cho nên cái gì cũng phải tự mình vận động.

Hiện tại Trương ma ma đang ngồi trên ghế đá cắn hạt dưa, bà cũng là cỏ đầu tường, biết Sở A Nặc là ngoại thất nữ, mẹ cả không thích, cho nên bà liền nghĩ cách châm chọc khıêυ khí©h.

"Hay cho một Mị Hồ Tử, giống như nương đoản mệnh của ngươi chỉ biết câu người!"

Trên mặt Sở A Nặc cũng không có biểu tình gì, chỉ là trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia lạnh lẽo, những lời như vậy kiếp trước nàng nghe nhiều, vẫn luôn tự ti, nàng thường nghĩ, nếu mình xấu xí một chút thì tốt rồi, như vậy sẽ không có ai mắng nàng.

Sau khi trọng sinh, nàng đã nghĩ thông suốt, vì sao nhất định phải để ý ánh mắt của người khác chứ? Nếu mọi người đều nói nàng lớn lên một bộ dáng họa quốc, vậy nàng thật đúng là muốn làm loạn cái Đông Lăng quốc này. Nàng lớn lên xinh đẹp, nương nàng xinh đẹp, đó cũng không phải là chuyện các nàng có thể quyết định, cho nên nàng không cần tự trách. Mà những người này cũng chỉ là ghen tị, ghen tị với những thứ mình chưa từng có.

Nghĩ đến mẫu thân Tống thị của nàng, mũi Sở A Nặc cay cay, Tống thị là một cô nương Giang Nam tràn ngập nhu tình mật ý, năm đó lúc Bình Dương hầu xuôi nam tuần tra gặp Tống thị, trong nháy mắt liền động tâm, đáng tiếc Tống thị chỉ là một vũ nữ, thân phận thấp kém, hơn nữa Bình Dương hầu khi đó mới tân hôn, còn cần dựa vào thế lực Nhạc gia, tự nhiên sẽ không nạp Tống thị làm tiểu thϊếp, vốn định chơi xong cho một khoản bạc rồi cắt đứt quan hệ, nhưng nào biết Tống thị lại mang thai.

Sau đó Tống thị lén lút sinh con sau lưng hắn, Bình Dương hầu không còn cách nào khác, chỉ có thể trấn an Tống thị, nói một đống lời thề hư vô mờ mịt, sau đó mang theo tùy tùng hồi kinh.

Tống thị vẫn sống trong mộng đẹp mà Bình Dương hầu phác thảo, vọng tưởng có một ngày Bình Dương hầu có thể nâng nàng vào cửa, nhưng nàng đến chết cũng chưa từng gặp lại Bình Dương hầu.

Sở A Nặc ngẩng đầu, nhìn Trương ma ma, mềm giọng mở miệng: "Nếu ma ma không thích ta, vẫn là sớm hồi phủ đi."

Trương ma ma cười lạnh, nàng tới đây kỳ thật là phụng ý chủ mẫu, muốn tra tấn ngoại thất nữ này một phen, sao lại rời đi được?

Không thể không nói Sở A Nặc có một làn da đẹp, cho dù mặt không trang điểm, có trâm cài hay không, nhưng vẫn toát lên vẻ yêu dã vô cùng, đôi mắt phượng kia mê người vô cùng, nếu như trang điểm lên, lại càng xinh đẹp quyến rũ! Trương ma ma nhìn không quen nhất chính là hồ ly tinh không biết liêm sỉ này.

"Chủ mẫu thương tiếc ngươi, dù sao ngươi cũng là từ nông thôn tới, quy củ gì cũng không hiểu, sợ ngươi không cẩn thận va chạm quý nhân, cho nên muốn lão nô trước tới dạy ngươi quy củ." Trương ma ma liếc mắt xem thường nói.

Sở A Nặc nhẹ nhàng cười, nàng uống một ngụm trà đè lên cơn ngứa trong cổ họng, "Dạy quy củ? Mấy ngày nay quy củ ta không thấy, nhưng những thứ thô bỉ này nghe được không ít."

Trương ma ma lơ đễnh, cho dù Sở A Nặc báo đến chỗ Bình Dương hầu, nàng cũng có chủ mẫu làm chỗ dựa, một ngoại thất nữ nho nhỏ, còn có thể lật trời hay sao!

"Thế nào? Ngươi còn muốn lấy lão nô trút giận?"

" ta nào dám." Sở A Nặc vén mái tóc bên tai, cười nói, "Dù sao ma ma ngài cũng đã lớn tuổi, ta cũng không dám lấy ngài trút giận, hơn nữa, ta sống còn dài hơn ngài, không cần thiết."

Trương ma ma ném hạt dưa xuống, bà ta bị tức đến nỗi ngay cả giọng nói cũng run lên: "Ngươi, ngươi là dã phụ không biết xấu hổ! Cón muốn nguyền rủa ta đây!"

Sở A Nặc trên mặt không vui không giận, chỉ phất tay áo ho nhẹ vài tiếng, suy yếu nói: "Ta bây giờ thân thể không được khỏe, ma ma nên kiềm chế một chút, ta nếu chết, tội danh này của ngài rất lớn a."

Tuy rằng giọng nói nhẹ nhàng, nhưng Trương ma ma nghe xong liền khϊếp sợ.

Đối thủ của Bình Dương hầu dùng hai bàn tay đếm cũng không hết, loại chuyện xấu có con riêng bên ngoài này bị lộ ra ngoài, bọn họ tự nhiên muốn giúp Bình Dương hầu trắng trợn tuyên dương, hiện tại toàn bộ kinh thành đều biết sự tồn tại của nàng, cho nên Bình Dương hầu phủ không dám hành động thiếu suy nghĩ, lại càng sẽ không vì bảo toàn mặt mũi phái người gϊếŧ nàng, bằng không sự tình nháo lớn, liền chờ bị thế nhân đâm sống lưng đi.

Đương kim thánh thượng tôn sùng đạo của Khổng Tử, Mạnh Tử, Tứ Không, Bát Đức, Tam Thường Ngũ Cương, nếu vi phạm một chút, nháo đến chỗ thánh thượng, không chỉ mất mặt mũi, còn có thể mất chức quan.

Cho nên Trương ma ma nhất thời dừng bước, bà chỉ sợ không cẩn thận khiến Sở A Nặc này chết, nếu không đến lúc đó bà cũng không lấy được trái tốt để ăn, nhưng khí thế không thể thua, bà chống nạnh hung tợn nói: "Chúng ta hãy chờ xem, ta không tin hồ ly tinh thối tha như ngươi còn có thể lên trời!"

"Cái này không phiền Trương ma ma hao tâm tổn trí." Sở A Nặc định thần nhàn nhạt nói.

"Cô nương, thuốc tới rồi." Thu Hạnh vội vàng bưng chén thuốc đi tới, "Đại phu nói, thuốc này phải uống lúc còn nóng, nếu không dược hiệu sẽ không tốt."

Trương ma ma ở một bên châm chọc khıêυ khí©h nói: "Một con ma bệnh."

Sở A Nặc nhẹ nhàng liếc Trương ma ma một cái, cũng không nói gì, hiện tại quan trọng nhất là dưỡng tốt thân thể.

Thu Hạnh nhíu mày: "Trương ma ma, cô nương tốt xấu gì cũng là con gái Hầu gia, không được vô lễ."

Trương ma ma liếc mắt một cái, sau đó ôm một túi hạt dưa đi xem kịch.

"Thôi" Sở A Nặc khoát tay," Đợi lát nữa ngươi ra bên ngoài mua một con chó về cho ta."

Thu Hạnh trời sinh tính tình đơn thuần lại không rành thế sự, Sở A Nặc vẫn luôn biết, nàng còn nhớ rõ kết cục của Thu Hạnh đời trước, bởi vì giúp đỡ nàng, bị mẹ cả chèn ép, cho nên liền đổ cho Thu Hạnh tội danh trộm cắp đem nàng loạn côn đánh chết.

Đời này, nàng nhất định sẽ bảo vệ tốt Thu Hạnh.

"Tìm chó làm gì?".Thu Hạnh khó hiểu.

"Giữ nhà." Sở A Nặc cười nhạt một tiếng, "Tốt nhất là tìm một con chó hung ác một chút, như vậy sẽ không có người xấu dám vào."

Thu Hạnh gật đầu, nàng hầu hạ Sở A Nặc uống thuốc xong liền thử mở miệng: "Cô nương, gần đây thời tiết không tệ, chúng ta có nên đi chùa miếu cầu phúc không?"

Sở A Nặc phơi nắng một hồi liền mệt mỏi, nàng xoa xoa huyệt thái dương, nói: "Ta thấy là ngươi muốn ra ngoài chơi."

"Cô nương." Thu Hạnh bị vạch trần tâm tư đỏ bừng hai má.

Sở A Nặc ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, đột nhiên nhớ lại chuyện xảy ra kiếp trước, cuối cùng nàng không lay chuyển được Thu Hạnh, nên nàng đành cùng Thu Hạnh đi An Quốc tự gần đó cầu phúc, không nghĩ tới gặp được Sở Ngọc Dung, bị đại nha hoàn Hạ Cúc bên người Sở Ngọc Dung trào phúng một trận, Sở Ngọc Dung kia vẫn còn tâm trạng ở một bên hát. Nàng đỏ mặt, chán nản, hậm hực sau khi trở về bệnh càng nặng hơn, tĩnh dưỡng một tháng mới khỏi.

"Đi bái phật cũng tốt."

"Cám ơn cô nương! "Thu Hạnh cao hứng nói.

Bất kể nói thế nào Thu Hạnh cũng chỉ là một cô gái mười ba mười bốn tuổi, trên người vẫn còn chút non nớt của trẻ con,

Sở A Nặc cười xoa đầu nàng, "Đừng quên tìm chó."

Ân!

Trương ma ma đi xem kịch thấy hoàng hôn buông xuống, giẫm lên ánh chiều tà, cắn hạt dưa ngâm nga tiểu khúc trở về tiểu viện, kết quả vừa đặt chân tới cửa, bà liền nghe được một thanh âm hung mãnh.

"Đây là chuyện gì?" Trương ma ma nhíu mày than thở.

Gâu! Gâu gâu gâu!!

Trương ma ma trừng to mắt, chỉ nhìn thấy trong sân đang buộc một con chó toàn thân đen như mực, mập mạp cường tráng, đang há miệng sủa to với bà! Hơn nữa xích sắt trên cổ con chó kia hình như có dấu vết nới lỏng, Trương ma ma hoảng sợ, bà vội vàng lui về phía sau vài bước, nhưng lại tức giận, mắng: "Đây là người nào mang nó tới!Mau đem nó đi, nếu không ta sẽ đánh chết nó."

Sở A Nặc khoác áo khoác đứng dưới mái hiên, nhẹ nhàng mở miệng: "Vậy không được, con chó này ta bỏ ra một trăm lượng mua về."

Vừa dứt lời, con chó kia đã thoát khỏi xích sắt lao thẳng về phía Trương ma ma.

Trương ma ma bị dọa đến tè ra quần, "Ai nha, mẹ ơi!" Bà dùng cả tay lẫn chân đứng lên chạy ra ngoài.

Sở A Nặc thấy hù dọa không còn nhiều tác dụng nữa, liền gọi Thu Hạnh tới: "Dắt chó vào đi, đừng dọa người qua đường."

"Vâng.".Thu Hạnh nghẹn cười đáp một tiếng.

Trương ma ma này vừa chạy, cả đêm cũng không thấy người, Sở A Nặc cũng không thèm để ý, có lẽ trở về chủ gia cáo trạng.