Chương 3: Cầu nguyện

An Quốc tự là chùa miếu nổi danh nhất kinh thành, quanh năm hương khói cường thịnh, cũng có chút linh nghiệm, cho nên người đến bái Phật cũng nối liền không dứt.

Nó tọa lạc ở giữa sườn núi, từ xa nhìn rừng rậm vờn quanh, sương khói lượn lờ, phảng phất như tiên cảnh nhân gian.

Trước Đại Hùng bảo điện, thiện nam tín nữ ngồi quỳ, bất quá lúc này đã đến hoàng hôn, cũng không lâu lắm Đại Hùng bảo điện liền trống không.

Một vị phu nhân ước chừng ba mươi tuổi dẫn tiểu nữ nhi sắp cập kê của mình đến đây thăm viếng, đến chính là cầu nhân duyên tốt cho nữ nhi của mình, dáng đi của nàng nhẹ nhàng, nhất cử nhất động rất có phong phạm quý phái, là một thế gia chủ mẫu.

"Nương, tại sao hôm nay chúng ta lại đến đây!", cô nương phía sau nàng khuôn mặt xinh đẹp, kéo một đôi búi tóc, tính tình lại hoạt bát.

Phụ nhân nhíu mày, cố kỵ trên bồ đoàn còn có người, sẵng giọng: "Thận trọng."

Quả nhiên, cô nương trên bồ đoàn nghe được động tĩnh xoay người lại, nàng mặc y phục màu trắng, trên đầu cũng chỉ cài một cây trâm gỗ, nửa khuôn mặt đều che ở dưới khăn lụa màu trắng, nhưng cái ngoái đầu nhìn lại ngắn ngủi kia, làm cho phu nhân cả kinh, thầm than một tiếng tuyệt diễm.

Chỉ cần đôi mắt nước vểnh lên kia, nhìn quanh lưu chuyển, mị hoặc linh động, cứ như vậy nhìn thẳng vào nàng, có thể làm cho bao nhiêu người tâm can phát run.

Cô nương kéo búi tóc le lưỡi, "Vốn hôm nay con có hẹn với Tống gia tỷ tỷ..." Câu nói tiếp theo dưới ánh mắt của mẫu thân dần dần không lên tiếng.

Phụ nhân thở dài, "Với tính tình của ngươi, sau này trở thành đương gia chủ mẫu nhà người ta thì phải làm sao bây giờ..."

Nương......

"Bắt đầu từ ngày mai, Hoàng hậu nương nương đến An Quốc tự cầu phúc cho Thái tử điện hạ, cho nên nửa tháng sau An Quốc tự không cho người ngoài vào." Phu nhân giải thích, "Nhưng mấy ngày nữa con sẽ nghị hôn, việc này không thể kéo dài."

Mới vừa nói xong, cô nương che mạng che mặt kia liền đứng lên, quyên mấy lượng bạc sau đó liền xoay người, nàng hướng phu nhân phúc thân, sau đó rời đi.

Quý phụ quay đầu lại, cô nương kia dáng người ôn nhu, cử chỉ đoan trang, nhìn cách ăn mặc hẳn cũng là đại phú nhân gia đi, cùng nha đầu nhà mình so sánh, kia thật sự là một cái trên trời một cái dưới đất.

"Cô nương, muốn qua cây nhân duyên xem sao? " Vừa xuống thềm đá, Thu Hạnh liền tiến lại gần.

Sở A Nặc rũ mắt, trầm mặc nửa khắc mới nói: "Thôi."

Thu Hạnh đứng chờ ở bên ngoài vội vàng nghênh đón, nàng đỡ cánh tay Sở A Nặc, giọng nói vui vẻ nói: "Cô nương, nô tỳ vừa mới hỏi thăm một chút, gần chân núi này có một con sông tên sông Hòe, có rất nhiều văn nhân nhã sĩ đều thích đến đó làm thơ ngâm đối, chúng ta cũng đi xem một chút, coi như giải sầu đi!"

Sông Hòe sở dĩ gọi là sông Hòe là bởi vì xung quanh bờ sông là một rừng cây hòe, rất nhiều người sau khi đi cầu phúc xong sẽ đến đó đi dạo một chút. Sở A Nặc nghe vậy cũng không cự tuyệt, nơi này cách phủ Bình Dương hầu khá xa, cho nên Thu Hạnh cũng là lần đầu tiên tới loại địa phương này, vui mừng vô cùng.

Thời điểm kiếp trước, nàng trì hoãn hồi lâu mới đi sông Hòe, sau đó còn chưa có xuống núi, liền đυ.ng phải Sở Ngọc Dung.

Hôm nay đi sớm hẳn là không gặp được, dù sao còn chưa chính thức về Bình Dương hầu phủ, nàng không muốn hiện tại đem quan hệ náo loạn, bằng không về sau sẽ không vui nữa.

Đừng thấy An Quốc tự xây ở giữa sườn núi, nhưng đi xuống vẫn cần chút thời gian.

Hôm nay thời tiết cuối thu mát mẻ, bên bờ sông Hòe đã tụ tập rất nhiều con cháu thế gia, chùa miếu An Quốc để tiện cho khách hành hương, đặc biệt xây vài đình giữa hồ trên sông Hòe, cung cấp cho người lui tới nghỉ ngơi.

"Cô nương, chúng ta qua bên kia đi. "Thu Hạnh mở miệng, nàng nhìn thấy trong đình giữa hồ cách đó không xa không có ai.

Sông bên kia còn có rất nhiều thuyền, là một lựa chọn tốt cho các quý nữ không muốn ngồi xe ngựa trở về.

Thu Hạnh hứng thú, nàng xoắn tóc nói: "Cô nương, lát nữa chúng ta có đi thuyền trở về không?"

Sở A Nặc không lên tiếng, tầm mắt nàng chuyển sang một bên, đình giữa hồ bên kia đều là một đám thiên kim tiểu thư, các nàng quần áo hoa lệ, đầu đội lụa mỏng, đang cười đùa nói chuyện.

Một nữ tử áo xanh trong đó cười nói: "Còn phải chúc mừng Tống tỷ tỷ có thể tìm được lang quân tốt."

Bạch y cô nương bên cạnh nhỏ giọng bổ sung: "Sang năm còn có thể ôm hai người."

Nữ tử được gọi là Tống tỷ tỷ sau khi nghe xong sắc mặt ửng đỏ, nàng giậm chân, xấu hổ phẫn nộ nói: "Bát tự này còn không có vung lên đâu, các ngươi nói bậy bạ gì đó! Còn nói lung tung ta xé nát miệng các ngươi."

Lục y nữ tử lại nói: "Ta nghe nói, ngày hôm qua Lục hoàng tử đến phủ Tống tỷ tỷ, muội muội chúc mừng tỷ tỷ."

Tống Vân Tiêm xấu hổ muốn chui vào trong động, "Ai nha, hắn là tới tìm phụ thân ta bàn chuyện công." Thấy nói không lại các nàng, liền đem mũi nhọn chỉ hướng nữ tử áo tím đối diện nàng, "Mạnh tỷ tỷ, người đến nhà ngươi cầu hôn có phải đều giẫm nát cửa rồi hay không?"

Mạnh Nguyệt Vi vốn đang ngẩn người, đột nhiên bị gọi như vậy, nàng ngây ngốc vài giây, mới hào phóng cười nói: "Mệnh của cha mẹ, lời của người mai mối mà thôi."

Lục y cô nương nhướng mày, "Toàn bộ kinh thành đều biết ngươi cùng Thái tử điện hạ là thanh mai trúc mã, lại là biểu huynh muội, ngay cả Hoàng thượng đều có thân càng thêm thân ý tứ, hơn nữa tỷ tỷ ngươi tiên tư thiên mạo, Thái tử điện hạ lại thanh tân tuấn dật, hai ngươi thật sự là trời đất tạo thành một đôi!"

Mạnh Nguyệt Vi lắc đầu, tuy rằng mạng che mặt che khuất dung mạo của nàng, nhưng nhìn dáng người, tuyệt đối là vẻ khuynh quốc, "Chớ vọng ngôn."

"Nghe nói đích tiểu thư Bình Dương Hầu gia mấy ngày gần đây thường đến chỗ Uyển phi..." Tuy Tống Vân Tiêm chưa nói hết, nhưng ý tứ còn lại các nàng đều hiểu.

Uyển phi trong cung là cô mẫu của đích tiểu thư Sở Ngọc Dung phủ Bình Dương hầu, ở trong cung cũng rất được thịnh sủng, bất quá dưới gối chỉ có một Thất công chúa. Ngày thường đối với Đông cung cũng có chút chiếu cố, phỏng chừng cũng tồn tại ý tứ kết thân.

Trong mắt Mạnh Nguyệt Vi xẹt qua một tia quang mang, nàng khép tay áo lại, nói: "Sở gia cô nương tài mạo song tuyệt, hiền tuệ thục đức, cũng xứng đôi với Thái tử biểu ca."

Mạnh Nguyệt Vi là đích tiểu thư của Kính Quốc Công gia, thân phận là tôn quý nhất trong giới nữ quyến này. Bất quá đích tiểu thư của Bình Dương Hầu gia lại có một cô mẫu được sủng ái trong cung, luận vị trí Thái tử phi này, vẫn có thể tranh giành một chút.

Mọi người ngầm hiểu, bất quá bệnh tình của Thái tử điện hạ thay đổi thất thường, ngay cả tuyển phi cũng kéo dài, cho nên chuyện hiện tại thật đúng là khó mà nói.

Tuy là mùa thu, nhưng rừng hòe vẫn xanh um tươi tốt như thường, sức sống bừng bừng, không hề có xu thế suy bại.

Thu Hạnh đứng ở một bên, hỏi: "Cô nương, ngài nói Thái tử điện hạ có phải thật sự đẹp như vậy hay không?"

Sở A Nặc dựa vào lan can, cụp mắt nhìn con cá kiếm ăn dưới sông, mấy quý nữ này chủ ý rất tốt, đáng tiếc...

Gió thu thổi loạn mấy lọn tóc đen bên tóc mai nàng, múa loạn theo gió trên không trung.

Nghe vậy, nàng nhếch khóe miệng, trong đôi mắt mùa thu nhộn nhạo ấm áp, nàng ôn nhu nói: "Điện hạ tất nhiên là phong thần phiêu sái, độc nhất vô nhị."

" thật sao?" Thu Hạnh quá mức kinh ngạc, cho nên thốt ra, sau nghĩ lại, lại cảm thấy không đúng, cô nương thuở nhỏ lớn lên ở phía nam, làm sao gặp qua Thái tử điện hạ.

Sở A Nặc quay đầu nhìn về phía nàng, cười nói: "Đã gặp, ở trong mộng."

Nghĩ đến người đàn ông trong mộng kia, Sở A Nặc có chút hoảng hốt, mặc kệ Ngu Ngạn Kỳ coi trọng nàng là hư tình cũng được, giả ý cũng được, hiện giờ khuôn mặt này của nàng chính là vốn liếng.

Sở A Nặc liếc mắt về phía cách đó không xa, thanh âm hư vô mờ mịt, "Điện hạ từng là chiến thần của Đại Khương quốc, có hắn ở đây, Đại Khương quốc có thể sừng sững không ngã, cái gì mà yêu ma quỷ quái thấy hắn đều phải đi đường vòng."

Thế nhân đều nghe đồn chiến thần kia tâm ngoan thủ lạt, cậy tính làm bậy.

Chỉ có điều, sau chiến dịch Trường Sơn, vị chiến thần kia cửu tử nhất sinh, Hoàng thượng tốn rất nhiều dược liệu quý báu, mới kéo hắn từ Quỷ Môn Quan trở về.

Trên cây hòe cách đó không xa, một nam tử áo trắng đang nằm, khuôn mặt hắn tuấn tú, vốn luôn nhắm mắt dưỡng thần, nhưng khi Sở A Nặc nói câu "Gặp qua, ở trong mộng" thì liền mở mắt.

Quanh năm ở trong phòng làm cho làn da của hắn trở nên đặc biệt trắng, hắn vươn bàn tay to ngăn cản ánh mặt trời chiếu xuống, xuyên thấu qua lá cây tầng tầng loang lổ, hắn thấy được cô nương trong đình giữa hồ kia.

Tiếp theo, hắn nghe được nàng tiếp lời, thanh âm của nàng rất nhẹ, rất mờ mịt, nhưng ngữ khí lại kiên định như vậy.

Chiến Thần ?

Hắn đã từng là chiến thần của Đại Khương quốc sao......

Lần gần đây nhất hắn cầm đao lên chiến mã là khi nào? Năm năm trước hay sáu năm trước, hắn có chút không nhớ rõ.

Thu Hạnh cảm thấy tâm tình nàng không ổn, vội vàng đi qua, nói: "Cô nương, gió càng lúc càng lớn, chúng ta về thôi."

"Không có gì đáng ngại." Sở A Nặc lắc đầu, "Ta muốn ở lại một lát."

"Nhưng bệnh của ngài vẫn chưa khỏi." Thu Hạnh không thuận theo nàng.

Sở A Nặc ho nhẹ vài tiếng, tùy Thu Hạnh đỡ dậy, đi ra khỏi đình giữa hồ, "Đợi lát nữa đi ngang qua Bát Bảo Trai, nô tỳ mua cho ngài một ít bánh ngọt đi."

Gió thật sự càng lúc càng lớn, Sở A Nặc quấn chặt vạt áo, gió kéo hoa hòe rơi xuống bên chân nàng

Bên cạnh cành cây rất nhiều, Thu Hạnh nhịn không được nói: "Cô nương, cẩn thận một chút."

Tâm nàng khẽ động, sau đó khom lưng một đường nhặt qua, dùng quần áo bao lấy, bất quá bây giờ là mùa thu, hoa hòe còn sót lại cũng không có bao nhiêu, nàng không thể không kiễng chân hái hoa hòe trên cành cây kia.

Bất quá đầu cành kia quá cao, nàng kiễng nhiều lần, cũng không thể lên đầu cành, đang lúc nàng ra sức, đột nhiên từ trên cây rơi xuống một mảnh lụa mỏng màu trắng, nhẹ nhàng xẹt qua mu bàn tay của nàng.

Sau đó có một thanh âm thanh nhã nói: "Tiểu cô nương."

Sở A Nặc trừng to mắt, ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh.

Người nọ áo trắng gầy gò, cũng giống như năm đó.

Nàng sợ hãi run lên, hoa hòe rơi đầy đất, nàng muốn lui về phía sau một bước, lại bị cành cây bên cạnh che mặt, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ.

Tất cả đều vừa vặn như vậy.

Thu Hạnh hoảng sợ, nàng vội vàng đi tới giúp Sở A Nặc lấy lại sợi lụa trắng treo trên cành cây, lại vội vàng nhìn bốn phía, may mắn không có ai nhìn qua.

Nàng thúc giục nói: "Cô nương, nên đi thôi."

Đã đến lúc này rồi, sao có thể bỏ đi chứ, A Nặc đột nhiên khóe miệng nhếch lên, khóe mắt cong cong, rực rỡ như ngân hà, tựa như chuối mỹ nhân nở rộ vào mùa hè, yêu diễm động lòng người, nốt ruồi trên sống mũi phảng phất là một nét mực đậm màu trong phong cảnh Giang Nam, trong nháy mắt nàng cười rộ lên cây cối chung quanh tựa hồ đều mất đi màu sắc, cho dù là ai cũng sẽ thở dài một tiếng: Thật sự phong hoa tuyệt đại.

"Thất lễ." Nàng hơi phúc thân, sau đó mang theo Thu Hạnh rời đi.

Ngu Ngạn Kỳ rũ mắt nhìn hoa hòe đầy đất, có chút khó hiểu, còn chưa từng có nữ tử nào dám nhìn chằm chằm hắn như vậy, trước kia có cô nương nào không mang theo xấu hổ ở một bên vụиɠ ŧяộʍ nhìn! Là nên nói nữ tử này gan lớn hay là không có đầu óc? Một chút giáo dưỡng quý nữ cũng không có!

Bất quá hắn trái lo phải nghĩ, nhưng thủy chung không nghĩ ra nàng rốt cuộc là quý nữ nhà ai.

Bất quá nụ cười kinh hồng vừa rồi, cũng có thể thay đổi màu sắc xung quanh.

Thị vệ bay về phía hắn, hắn ôm quyền nói: "Hoàng hậu nương nương mời ngài qua."

Ngu Ngạn Kỳ thu liễm mặt mày, thản nhiên mở miệng: "Biết rồi."