Chương 1: Hoàng tuyền

Ngày hai mươi tám tháng chạp, Đông Lăng quốc từ trên xuống dưới khắp nơi đều lộ ra không khí lễ mừng năm mới, duy chỉ có Thừa Càn cung là ngoại lệ.

Thừa Càn cung là nơi ở của thái tử, nằm ở phía đông hoàng cung, cho nên cũng gọi là Đông cung.

Gió bắc gào thét, đem mấy cái đèn l*иg đỏ rực dưới mái hiên đều thổi đi khắp nơi,chữ phúc trên cửa sổ cũng bị gió lớn thổi đi.

"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, thái tử Ngu Ngạn Kỳ tổn hại thánh ân, âm thầm nuôi dưỡng dư nghiệt tiền triều, gϊếŧ hại huynh đệ, làm loạn phạm thượng, họa loạn triều cương, từ nay trở đi tước đoạt vị trí thái tử, giáng chức làm thứ dân, giam cầm ở Thừa Càn cung, vĩnh viễn không đặc xá. "

"Khâm thử!" Thái giám cầm đầu nói xong câu này liền đem thánh chỉ tùy ý ném qua một bên.

Phía dưới một đám người nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất, sợ hãi đến cực điểm.

Thân thể phế thái tử vẫn luôn không tốt, cho nên cũng không tới tiếp chỉ, nghe nói phế thái tử mấy ngày nay còn ho ra máu, có thể chết bất cứ lúc nào.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận những chuyện này, hắn liền quét phất trần, mang theo tùy tùng rời đi, không để ý tới các cung nữ thái giám khóc đến muốn chết muốn sống trên mặt đất, trong mắt hắn, Thánh Thượng lưu bọn họ một mạng đã xem như nhân từ.

Chỉ chốc lát sau, một trận tuyết lớn lặng lẽ tới, thêm chút ánh sáng cho mùa đông năm nay, trời tối rất nhanh, toàn bộ Thừa Càn cung đều bao phủ trong một loại không khí bi thương.

U Lan Uyển là nơi ở của các mỹ nhân, chiêu nghi của Thái tử, những mỹ nhân này đều là đương kim thánh thượng dùng để xung hỉ cho phế thái tử, bất quá bởi vì Thái tử vẫn chưa cưới chính phi, cũng chưa từng đi lâm hạnh ai, cho nên các nàng cũng chưa phân chia cung điện, tất cả đều chen chúc ở một chỗ.

Nhưng U Lan Điện bây giờ lại là người đi nhà trống.

Sở A Nặc ngồi ở trước bàn trang điểm, nheo mắt nhìn vào gương, lư hương mũi voi Cảnh Thái Lam ba chân phía sau nàng đang lượn lờ khói xanh, tản mát ra mùi thơm nhàn nhạt.

Nàng mặc một bộ váy ngắn tay áo rộng thùng thình, cổ tay áo dùng sợi tơ màu vàng thêu mấy đóa hoa hải đường nở rộ, đời này nàng rất ít khi mặc loại xiêm y màu sắc xinh đẹp này, hôm nay xem như lần đầu tiên.

Bút dài nhỏ dính chút son,nàng cẩn thận tô điểm giữa lông mày, mỹ nhân trong gương trang điểm tinh xảo, mi như núi xa, da như son bóng, quyến rũ xinh đẹp, nốt ruồi nhỏ bên phải sống mũi lại có mỹ cảm đặc biệt, còn có đôi mắt đan phượng sóng lưu chuyển lúc này tản ra phong tình vô tận, cứ như vậy nhẹ nhàng thoáng nhìn, nhìn đến lòng người ngứa ngáy đồng thời lại không tự chủ được mà cảm thán.

Trên đời này chỉ sợ không có nữ tử nào mị hoặc hơn vị này.

Thân kiều thể nhuyễn, mị cốt thiên thành.

Đây là đánh giá của thế nhân dành cho nàng.

Nhưng thế nhân còn nói vị mỹ nhân này là nô ɭệ mị cốt, lấy sắc thị quân, quả thực chính là Đắc Kỷ tái thế!

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một trận huyên náo, Sở A Nặc tựa hồ không có nghe thấy, nàng tô xong mi lại đi đến chỗ hộp trang điểm tìm ngọc bội đeo.

"Ngũ muội muội, thật thích ý." Một thanh âm uyển chuyển từ xa đến gần, "Thái Sơn sụp đổ nhưng mặt không đổi sắc, tỷ tỷ ta thật sự là bội phục."

Người tới là đích tiểu thư Sở Ngọc Dung của Bình Dương hầu phủ, cũng là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của nàng.

Sở A Nặc quay đầu nhìn Sở Ngọc Dung, còn có đám cung nữ thái giám xem náo nhiệt phía sau nàng ta, thần sắc nhàn nhạt, nhưng đáy lòng lại tồn tại lửa giận ngập trời, có lẽ là nhiều năm giáo dưỡng tốt đẹp khiến nàng không làm ra được những hành vi chanh chua kia, nàng chỉ có thể cười nói: "Tỷ tỷ ít ngày nữa sẽ vào Đông cung, muội muội còn chưa chúc mừng ngươi."

"Đông cung này không phải Đông cung trước kia."

"Chúc mừng thì miễn." Sở Ngọc Dung nhìn khuôn mặt quyến rũ tuyệt diễm của Sở A Nặc, trong mắt hiện lên một tia ghen tị, quả thật là một hồ ly tinh! Bất quá nghĩ đến sau này, nàng lại thả lỏng tâm, nàng cười nói: "Vốn tỷ tỷ là muốn ở trước mặt Hoàng Thượng vì ngươi cầu tình, nhưng muội muội ngươi cũng biết chuyện phế thái tử làm phản này liên lụy Thịnh Quảng...."

Sở A Nặc rũ mắt cười lạnh, chuyện cho tới bây giờ nàng có thể nói gì sao? Trách chỉ có thể trách nàng biết người không rõ.

Có lẽ, từ một khắc nàng bị đưa vào Đông cung kia, liền bị phụ thân của nàng bỏ rơi.

Sở Ngọc Dung nhìn dáng vẻ của nàng, khóe miệng hơi nhếch lên, cảm giác nhìn thấy chó có tang thật tốt, nàng đưa tay sờ sờ dây chuyền trân châu quấn vàng ròng bên tai Sở A Nặc, chậm rãi mở miệng: "Phế thái tử này đối với ngươi cũng là tình thâm nghĩa trọng, hai dây chuyền trân châu này là vật tiến cống của Tây Vực, cùng nhan sắc của muội muội cũng coi như tuyệt phối."

"Lúc trước các ngươi đưa ta vào đây cũng là kế hoạch do các ngươi bày ra?"Sở A Nặc cũng không trả lời nàng, mà ngẩng đầu nói ra nghi hoặc trong lòng mình, nàng sinh ra ở Giang Nam, cho nên trong giọng nói mang theo vài tia mềm mại của Giang Nam, mềm mại ngọt ngào, nhưng lại có chút câu người.

Có lẽ tuổi thọ ngắn nên nàng ngược lại thấy rõ rất nhiều chuyện.

Sở Ngọc Dung nghe vậy cười to vài tiếng: "Ngươi thân là nữ nhi của Bình Dương hầu, ngươi đã định trở thành một quân cờ, trải đường cho tiền đồ của phụ thân."

Biểu tình của Sở A Nặc có một tia nứt nẻ, móng tay thon dài cắm vào lòng bàn tay, nàng lại không cảm thấy đau đớn, khi chân tướng trần trụi bày ra trước mặt nàng, nàng đột nhiên phát hiện mình thật sự ngốc đến đáng thương.

Nàng là một ngoại thất nữ, thuở nhỏ lớn lên ở phía nam, cùng mẫu thân nương tựa lẫn nhau, cuộc sống không tính là cẩm y ngọc thực, nhưng trôi qua cũng coi như thư thái. Mà mẫu thân của nàng Tống thị lại thường xuyên nhắc nhở nàng, nói nàng là cao môn quý nữ, về sau nhất định phải vào kinh, cho nên từ nhỏ đã dạy dỗ nàng quý nữ lễ nghi còn có cầm kỳ thư họa.

Sau đó khi nàng lòng tràn đầy vui mừng bước vào cửa phủ Bình Dương hầu, mới phát hiện, cửa cao này không phải ai cũng có thể vào, buồn cười chính là nàng vì chiếm được cái gọi là phụ thân yêu thích, cố gắng làm một nữ nhi nhu thuận thuận hòa, đổi lấy lại là mẹ cả quở trách cùng đại tỷ trào phúng.

Nàng đến bây giờ còn nhớ rõ cảnh tượng lúc trước phụ thân bảo nàng vào Đông cung làm thị thϊếp.

Hạ nhân nói: "Ngoại thất nữ này không biết giẫm phải vận cứt chó gì, lại trèo lên Thái tử điện hạ!"

Sở Ngọc Dung nói: "Có thể làm thị thϊếp cho Thái tử, cũng là phúc phận của ngươi."

Mẹ cả nói: "Sau này không cầu con làm rạng rỡ tổ tông, ít nhất đừng làm mất mặt phủ Bình Dương Hầu chúng ta là được."

Phụ thân nói: "Con là người nhu thuận nhất trong các nữ nhi của ta, hiện giờ mệnh lệnh của Hoàng thượng đã hạ xuống, con ủy khuất trước vài năm, sau này ta chắc chắn sẽ cầu xin Thái tử nâng con làm Thái tử phi, đến lúc đó ta sẽ dời mộ phần mẫu thân con vào tổ lăng, như vậy con có thể đường đường chính chính gả vào Đông cung, chờ sau khi Thái tử đăng cơ con chính là Hoàng hậu danh chính ngôn thuận."

Vì không muốn phụ thân khó xử, nàng đồng ý.

Lại không nghĩ tới sẽ đổi lấy kết cục hôm nay.

Ngay từ đầu phụ thân nàng đã về phe Lục vương gia Ngu Ngạn Tiêu, để nàng tiến vào đông cung, chỉ là vì kiềm chế thái tử,khiến mọi người nghĩ thái tử cấu kết với Bình Dương Hầu.

Sở A Nặc cười thê lương, tình thân mà nàng mong đợi chính là như vậy.

Sở Ngọc Dung ngẩng đầu, khinh miệt nhìn nàng một cái, gọi nha hoàn bên người tới, "Chúng ta tiễn Ngũ muội muội một đoạn đường."

Gió xuyên qua khe hở cửa sổ chui vào, lay động sợi tóc trên trán Sở A Nặc, nàng nhìn tỳ nữ kia hai tay bưng khay, trên có một chén thuốc, nha hoàn nở nụ cười ác độc: "Phu nhân, mời."

Câu "phu nhân" này châm chọc đến cực điểm.

"Muội muội không nên chê trách a, tỷ tỷ ta cũng không có cách nào, đây hết thảy đều là ý tứ của phụ thân đại nhân, ta tin muội muội nhất định có thể hiểu được dụng tâm lương khổ của phụ thân đại nhân." Sở Ngọc Dung che tay áo cười khẽ, trong mắt nói không giấu được đắc ý, Sở gia bọn họ không cần phế vật như vậy đến tiếp tục bại hoại môn phong, bắt đầu từ ngày mai nàng chính là Thái tử phi mới.

Sở A Nặc liếc mắt nhìn chén thuốc đen tuyền, trong lòng xem như hiểu rõ, phụ thân nàng đưa nàng vào Đông cung, sẽ không để cho nàng còn sống đi ra, thay vì mang danh một tội nhân trên lưng, còn không bằng sớm kết thúc cuộc đời này.

Nàng cười nhạt, cầm bát uống một hơi cạn sạch.

"Muội muội đi đường tốt." Sở Ngọc Dung nói xong câu đó xoay người rời đi, mang theo một đám người, cũng giống như lúc đến, rộn rộn ràng ràng.

Sở A Nặc ngã ngồi dưới đất, tim như quặn đau, độc tính tới rất nhanh, khóe miệng đã tràn ra một tia máu tươi.

Tuyết bên ngoài cuối cùng cũng ngừng rơi, Sở A Nặc đưa tay mở cửa sổ ra, gió lạnh vù vù thổi vào, trong phòng đã sớm không còn đốt than sưởi ấm, lạnh đến đáng sợ, nhưng Sở A Nặc không hề có cảm giác, nàng cứ như vậy chết lặng nhìn thế giới mênh mông ngoài cửa sổ.

" nước - - nước - - " Cũng không biết ai ở đó hô một tiếng.

Lửa lan rất nhanh, từ đại điện Thừa Càn cung một đường tới U Lan uyển, bên ngoài một trận binh hoang mã loạn.

Nhưng Sở A Nặc cái gì cũng không nghe thấy, ý thức của nàng mơ hồ.

Khói bốc lên từ mọi hướng, với ngọn lửa hừng hực ở phía sau, đốt cháy xà nhà phá hủy tấm hình phong khảm bằng gỗ tử đàn ở phía sau.

Đột nhiên cửa chính bị đá văng từ bên ngoài, ngọn lửa bùng lên, lưỡi lửa lao thẳng vào mặt Sở A Nặc, nhưng lúc còn chưa đυ.ng tới nàng, lại bị một cước đá văng.

Sở A Nặc chớp chớp mắt, đột nhiên một trận gió nhẹ thổi tới, đập vào mắt là một mảnh màu trắng, mang theo mùi hoa mai trong trẻo nhưng lạnh lùng còn xen lẫn một ít mùi máu tươi, làm cho nàng nhớ tới mấy cây hoa mai nở rộ trong sân, trước kia lúc tuyết rơi Thái tử điện hạ thường đến đó tản bộ, còn mời nàng rất nhiều lần, nhưng nàng một lần cũng không đi, bất quá mỗi lần điện hạ đều tự mình hái rất nhiều hoa mai cho nàng, năn nỉ nàng pha trà cho hắn uống...

Thời điểm nhìn rõ người tới, khuôn mặt vốn bình tĩnh của nàng trở nên kinh ngạc, sau đó nàng tựa như một đứa trẻ che mặt khóc, sự kiên cường ngụy trang lúc trước tất cả đều biến mất không thấy, làm cho người ta thấy không khỏi đau theo.

Ngu Ngạn Kỳ cẩn thận từng li từng tí ôm nàng vào trong ngực, dùng bàn tay dính đầy máu tươi lau sạch nước mắt trên mặt nàng, biểu tình lãnh đạm ngày xưa đã không còn tồn tại, hắn dỗ dành nói: "Đừng sợ, ta ở đây."

Lúc này Sở A Nặc mới thấy rõ vết kiếm trên ngực hắn, cũng không biết bị đâm mấy kiếm, máu thịt đã mơ hồ, máu tươi vẫn không ngừng chảy ra, nhuộm đỏ áo bào hai người, hốc mắt Sở A Nặc đỏ bừng kéo tay áo Ngu Ngạn Kỳ, mở miệng: "thật xin lỗi."

Thiên ngôn vạn ngữ, chỉ hóa thành những lời này.

Nàng không ngờ trước khi chết còn có thể nhìn thấy hắn.

Tuy rằng nam nhân này thân thể suy nhược, trời sinh tính lạnh bạc, nhưng đối với nàng vẫn luôn rất tốt, nhưng chính mình vẫn tránh hắn như rắn rết, một lòng chỉ muốn thoát khỏi hắn, không muốn gặp hắn.

Sở An Nặc mỉm cười, nhắm mắt lại khóc.

"A Nặc." Ngu Ngạn Kỳ ôm nàng chặt hơn, ánh mắt trầm tĩnh và giọng nói nhẹ nhàng, "Có một điều ta chưa nói với nàng."

"...ta thích nàng." "Nàng thích ăn nhất là bánh hoa lê? Kiếp sau ta sẽ làm nó mỗi ngày cho nàng."

" Ngoài ra, rạp hát ở ngõ Bắc có một vở kịch mới. Chúng ta có cùng đi xem, được không?"

"A Nặc..." "Ta..... ta xin lỗi..." Gió đông gào thét ngọn lửa càng lúc càng mạnh, Ngu Ngạn Kỳ dường như không để tâm,

cứ như vậy ôm nàng vào lòng, vuốt ve người trong tay nhiều lần, hy vọng có thể khắc ghi hình dáng của nàng vào lòng mình để hắn sẽ có thể dễ dàng tìm thấy nàng ở kiếp sau.

"A Nặc, đợi ta trên đường đến Hoàng Tuyền..." Vào mùa đông năm Chương Hòa thứ ba mươi lăm, Đông Cung xảy ra hỏa hoạn, phế thái tử Ngu Ngạn Kỳ cùng thị thϊếp ở U Lan điện qua đời.