Chương 4: Bệnh viện trung ương Thanh Thành Kiến Bạch (4)

"Không ai biết những trò chơi này ở đâu, cũng không ai biết chúng ra đời như thế nào, mà làm sao cậu vào được đây?"

Thẩm Vân Triết suy nghĩ một hồi, "Không biết, lúc nãy tôi cắm chìa khóa để mở cửa, cửa vừa mở thì vào được đây rồi, nói mới nhớ, cửa mở như vậy thì liệu có kẻ trộm vào nhà cuỗm mất đồ không nhỉ?"

"Mạng cũng sắp mất, cậu còn quan tâm đến cái này!" Ninh Tiêu thở dài: "Dù sao thì cậu đã từng xem chương trình phát sóng trực tiếp kỳ lạ nào chưa? Hoặc bấm vào một liên kết đáng nghi?"

"Phát sóng trực tiếp?" Thẩm Vân Triết khẽ cau mày, có chút kinh ngạc nói: "Phát sóng trực tiếp tự sát?"

"Hóa ra là bị lừa." Ninh Tiêu nhìn qua đã hiểu, anh ta mở miệng giải thích: "Hầu hết những người bị kéo vào thế giới này đều là do xem "phát sóng trực tiếp tự sát" giống như cậu, một số ít là nhấp vào đường liên kết lạ, hình thức liên kết lạ thì tôi không biết, còn những người xem "phát sóng trực tiếp tự sát" đều là do bị lừa."

"Nếu cậu thoát ra khỏi trò chơi, cậu sẽ biết rằng cách một khoảng thời gian cố định chúng ta phải vào trò chơi tiếp theo, không có bất kỳ ngoại lệ nào, nhưng nếu cậu chia sẻ phát sóng trực tiếp tự sát với người khác, cậu có thể đổi lại một số ngày nhất định để trì hoãn tham gia trò chơi, được gọi là "quả trứng Phục sinh"."

Thẩm Vân Triết đã hiểu.

Những người xem livestream tự tử sẽ bị kéo vào trò chơi, còn người chia sẻ sẽ có một số ngày để sống...... Đây có khác nào lấy sinh mạng người khác để thế mạng cho mình.

Thông báo tuyển dụng mà người đàn ông kia đăng lên căn bản không phải là để tuyển người, mà chỉ là lấy mạng của người khác để đổi thời gian sống cho mình!

Thẩm Vân Triết thầm nguyền rủa trong lòng, không kiếm được việc lại còn có khả năng mất mạng.

"Nhưng tại sao trong trò chơi này chỉ có hai người? Dù thế nào đi nữa cũng không có khả năng chỉ có hai người trong trò chơi.” Ninh Tiêu tự lẩm bẩm, anh ta nhìn trái rồi lại nhìn phải, lông mày nhíu càng lúc càng sâu.

Nói xong, điện thoại di động của hai người đồng thời reo lên, cả hai đồng thời nhìn nhau rồi lấy điện thoại di động ra, thông báo màu đỏ như máu lại hiển thị trên màn hình điện thoại di động.

[Trò chơi "Bệnh viện trung ương Thanh Thành Kiến Bạch" đã được nâng cấp, độ khó tăng lên và số lượng người chơi cũng tăng lên.]

[Tiến độ trò chơi của người chơi mới và người chơi cũ đã được hợp nhất.]

[Quy tắc ẩn (1) đã được xác định: số chẵn.]

Sắc mặt Ninh Tiêu đen kịt xấu xí, hai tay run rẩy, nỗi kinh hoàng không thể che giấu được, bất cứ ai nhìn cũng có thể thấy anh ta đã sợ đến cực hạn rồi.

"Sao vậy?" Thẩm Vân Triết hoàn toàn không hiểu điều này có nghĩa là gì.

"Đây chẳng khác nào bắt chúng ta đi tự sát!" Giọng nói của Ninh Tiêu càng lúc càng lớn, vang vọng trong bệnh viện trống trải, anh ta bị giọng nói của chính mình giật mình, vội vàng ép mình thu lại với khuôn mặt tái nhợt, nhưng trong giọng điệu vẫn có sự kinh hoàng bị cưỡng ép đè nén, "Đây không phải là trò chơi mới mở, đây là sân chơi đã được nâng cấp, độ khó đã hoàn toàn tăng lên!"

"Bởi vì hầu hết người chơi đã chết, những người chơi còn lại không thể xoay xở được, vì vậy nó đưa chúng ta vào!" Ninh Tiêu ôm đầu túm tóc, không thể hoàn toàn bình tĩnh lại, "Tôi mới trải qua hai ván, sao lại có thể gặp phải tình huống cực đoan như này! Sẽ chết, thực sự sẽ chết!"

Có vẻ như tình hình hiện tại thực sự rất tồi tệ.

"Không, tôi không thể chết ở đây được." Ninh Tiêu đứng đậy.

Thẩm Vân Triết nhìn anh ta với ánh mắt ngờ vực.

Thành thật mà nói, Thẩm Vân Triết không biết phải làm gì, đi đâu, Ninh Tiêu hiển nhiên biết nhiều hơn cậu, cho nên cậu lựa chọn đi theo Ninh Tiêu, ít nhất cậu có thể biết đây là nơi như thế nào, nên làm gì.

Cậu thấy Ninh Tiêu bật điện thoại di động lên, anh ta cầm điện thoại di động rồi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động, sau đó đột nhiên quỳ xuống đất.

"Kính thưa quý vị khán giả, xin vui lòng cho tôi biết những người chơi còn lại đang ở đâu, làm ơn, tôi có thể làm bất cứ thứ gì mà mọi người muốn!"

Thẩm Vân Triết chết lặng tại chỗ, cậu không phản ứng lại, chỉ nhìn Ninh Tiêu quỳ lạy trước màn hình điện thoại di động trống rỗng, không ngừng nói gì đó, trên mặt nở một nụ cười nịnh nọt, trông cực kỳ nhục nhã.

Dường như ánh mắt của Thẩm Vân Triết quá mức nặng nề, Ninh Tiêu cuối cùng cũng quay đầu lại.

Ngay lúc đó, vẻ mặt điềm tĩnh và sự tốt bụng ban đầu của Ninh Tiêu đã hoàn toàn biến mất, anh ta nhìn chằm chằm vào Thẩm Vân Triết như thể đã biến thành một người khác, vẻ mặt vặn vẹo xen lẫn nịnh hót trên khuôn mặt vẫn còn đó.

"Cậu cảm thấy rất nhục nhã sao?" Giọng nói của Ninh Tiêu dường như mang theo chút gió lạnh, "Nhưng không có cách nào khác, tất cả là vì để sống, tôi sẽ không chia sẻ vị trí của những người chơi khác với cậu."

"Nếu cậu muốn tìm đường sống, vậy hãy quỳ xuống và cầu xin như tôi, người mới đến à!"

Ninh Tiêu lảo đảo rời đi, chỉ còn lại một mình Thẩm Vân Triết, sau vài giây, Thẩm Vân Triết mới phản ứng lại, lấy điện thoại di động ra, cậu cầm điện thoại di động lên trước mặt, khoảnh khắc tiếp theo màn hình điện thoại di động sáng lên, trên màn hình phản chiếu dáng vẻ của cậu, cùng với những bình luận đang chạy qua.

[Đã ghim: Chúc mừng người chơi đã mở hệ thống phát trực tiếp.]

[Thông báo: Sự yêu thích của khán giả sẽ ảnh hưởng đến độ khó của trò chơi, hãy "làm hài lòng" khán giả của bạn.]