Chương 3: Bệnh viện trung ương Thanh Thành Kiến Bạch (3)

Tuyết rơi càng lúc càng dày, nhìn thấy bảng cảnh báo bão tuyết, Thẩm Vân Triết cuối cùng cũng trở về đến nhà, cậu chỉ cảm thấy ngón tay và tai mình lạnh cóng không còn cảm giác.

Cậu thổi phù vào trong lòng bàn tay, run rẩy lấy chìa khóa ra mở cửa, vừa cắm chìa khóa vào ổ khóa thì nghe thấy điện thoại di động của mình đổ chuông.

Bởi vì dạo này đang tìm việc làm nên Thẩm Vân Triết sẽ trả lời ngay những cuộc gọi từ số lạ, cậu thậm chí còn không nhìn kỹ, liền ấn nút kết nối cuộc gọi.

"Xin chào? Xin chào.” Thẩm Vân Triết dùng bàn tay lạnh cóng vừa trả lời điện thoại vừa vặn chìa khóa, giọng nói có chút run rẩy vì quá lạnh.

Trong điện thoại vang lên âm thanh bíp bíp, giống như ở đầu dây bên kia không có ai, Thẩm Vân Triết khẽ nhíu mày, cúi đầu nhìn giao diện của điện thoại di động, nhưng trong cuộc gọi lại không có âm thanh, đúng lúc Thẩm Vân Triết cho rằng đó là cuộc gọi quấy rối, một giọng nói hệ thống phát ra từ điện thoại di động.

[Trò chơi "Bệnh viện trung ương Thanh Thành Kiến Bạch" đang tải.]

[Trò chơi đang tải...]

"Quảng cáo trò chơi?" Thẩm Vân Triết thở dài, giọng run rẩy nói: "Thời đại nào rồi còn quảng cáo trò chơi phụ thuộc vào gọi điện thoại."

Thẩm Vân Triết không cúp máy, cậu một tay mở khóa, một bên nói chuyện với đầu dây bên kia: "À mà, các anh còn tuyển người không? Tôi rất giỏi trò chuyện với người lạ, tôi đảm bảo rằng các cuộc sẽ dài hơn thời gian tiêu chuẩn."

"Hoặc vị trí khác cũng được......"

Còn chưa kịp nói hết câu thì tiếng bíp đã kêu lên, cuộc gọi tự động ngắt kết nối.

"Cúp máy?" Thẩm Vân Triết cau mày, nhét điện thoại lại vào túi, chiếc chìa khóa cuối cùng cũng mở được khóa cửa đã hư hỏng từ lâu, cậu rút chìa khóa rồi đẩy cửa mở ra, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến Thẩm Vân Triết sốc ngang.

Trước mặt không phải là nhà của cậu, cánh cửa trước mắt cũng không biết từ khi nào đã biến mất.

Tuyết không còn rơi nữa, khung cảnh bên trong cũng không phải buổi tối, hoàng hôn màu đỏ cam trước mặt chiếu rọi lên trên những bức tường quét vôi trắng, dây leo xanh mướt bao phủ toàn bộ tòa nhà, những bức tường đổ nát lộ ra cảm giác hoang tàn, ánh sáng yếu ớt chiếu lên một nửa nóc tòa nhà, nhìn qua như là chữ... Bệnh viện Trung ương Thanh Thành Kiến Bạch.

Ở cửa sổ bệnh viện mơ hồ nhìn thấy một bóng người màu trắng, đang ghé sát vào cửa kính, như thể đang nhìn ra bên ngoài.

Thẩm Vân Triết nhớ tới cuộc điện thoại vừa rồi mình nhận được, hình như tên trò chơi là "Bệnh viện trung ương Thanh Thành Kiến Bạch".

Thẩm Vân Triết theo bản năng xoay người lại, cậu không còn nhìn thấy con đường mà mình đã đi tới nữa, phía sau cậu chính là một con đường đá đổ nát, cỏ dại úa vàng bao phủ, dường như đã lâu không có ai ở đây.

"Tôi đang nằm mơ à?" Thẩm Vân Triết đứng tại chỗ, không nhúc nhích, cậu mở điện thoại di động lên, chuẩn bị xem lại nhật ký cuộc gọi vừa rồi.

Cậu lẩm bẩm với khuôn mặt cau có: "Thật sự cho đảm nhiệm vị trí mới sao? Tôi cũng chỉ thuận miệng nói thôi mà."

Thật đáng tiếc, chiếc điện thoại của cậu dường như đã bị hỏng, trên màn hình xuất hiện giao diện lạ lẫm, hình nền trắng và thông báo màu đỏ như máu.

[Trò chơi "Bệnh viện trung ương Thanh Thành Kiến Bạch" đã được tải.]

[Nội dung trò chơi: Bệnh viện trung ương Thanh Thành Kiến Bạch đã từng là bệnh viện tốt nhất ở Thanh Thành, nhưng nó đã được di dời trong một đêm, để lại một địa điểm cũ không có người ở, trong ba năm qua, có người đã cố gắng khám phá bí mật về việc bệnh viện di dời...]

[Nhiệm vụ chính: Xin hãy tìm ra sự thật về việc bệnh viện di dời.]

Lần đầu tiên trong cuộc đời, Thẩm Vân Triết hy vọng rằng điện thoại di động của mình chỉ là đang bị nhiễm virus.

Điện thoại di động dù làm thế nào cũng không có chút phản ứng, khi Thẩm Vân Triết cố gắng tắt máy để khởi động lại thì thông báo biến mất, trên màn hình xuất hiện một chiếc đồng hồ khổng lồ đếm ngược, chỉ còn 30 giây.

"Đừng đứng đây nữa, mau vào thôi!"

Một giọng nói lạ truyền từ sau lưng Thẩm Vân Trạch đến, cậu còn chưa kịp xoay người lại thì có một cỗ lực kéo thẳng về phía trước, sau đó Thẩm Vân Triết phát hiện cánh cổng bệnh viện cách đó không xa không biết khi nào đã mở ra, khe hở trên cửa đen kịt.

Bị ép vào bệnh viện, người đàn ông kéo cậu buông tay ra, cánh cửa bệnh viện phía sau kêu kẽo kẹt rồi tự động đóng lại.

Thẩm Vân Triết cuối cùng cũng có thể nhìn thấy dáng vẻ của người này, là một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi, đeo kính thắt cà vạt, giống như một người có tri thức, anh ta lau mồ hôi rồi nhìn đồng hồ đếm ngược trên điện thoại đến khi kết thúc, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.

Người đàn ông cuối cùng cũng chú ý đến Thẩm Vân Trạch, vội vàng ngẩng đầu nhìn cậu: "Xin chào, tôi tên là Ninh Tiêu, tôi là giáo viên trung học, cậu hẳn là người mới đến đây lần đầu tiên đúng không?"

"Xin lỗi, vừa nãy gấp quá, có lẽ cậu không biết điều gì sẽ xảy ra nếu cậu không vào sân chơi trước khi thời gian đếm ngược kết thúc." Ninh Tiêu cười có chút bất đắc dĩ.

Sau khi trải qua một loạt những chuyện không nên xảy ra trong thực tế, Thẩm Vân Triết vẫn rất bình tĩnh, có những người chính là như vậy, khi những việc đáng sợ hoặc bất ngờ xảy ra với mình thì họ càng bình tĩnh hơn.

Vì vậy, cậu tò mò hỏi: "Điều gì sẽ xảy ra?"

"Sẽ chết." Giáo viên trung học Ninh Tiêu đáp lại.

"Người chơi không vào địa điểm thi đấu trong khoảng thời gian quy định sẽ bị loại, bị loại đồng nghĩa với việc đã thua, đã thua có nghĩa là biến mất."