Chương 3

Khi nói chuyện, kia mấy tên lưu manh liền xông tới.

Tống Dao nuốt nước miếng một cái, cắn răng liền xông ra ngoài.

" Từ từ! "

Cô bỗng chốc ngăn ở trước người mấy người kia.

Hàng xóm của cô có một ca ca cũng chân cẳng không tiện, khi còn nhỏ còn mang cô đi chơi, đối với cô rất tốt, sau khi chuyển nhà lại chưa thấy qua.. Cô khi còn nhỏ cũng gặp được rất nhiều lần hắn người khác dùng thân thể khuyết tật khinh nhục.

Khi đó không hiểu chuyện, chờ lúc cô trưởng thành, ca ca kia đã sớm không thấy, bọn họ rốt cuộc cũng không liên hệ qua.

Tống Dao nhìn đối diện mấy tên lưu manh nói lớn:" Các người, các người có chuyện gì từ từ nói, đừng động tay động chân. "

" Nha, có chuyện gì sao? Kia, tên tiểu tử này lần trước đem tao đả thương, chỉ cần hắn đem tiền thuốc men bồi chúng ta liền buông tha cho hắn. "

Tống Dao lập tức nói:" Được, bao nhiêu tiền? "

" Không nhiều lắm, 300 tệ! "

300 tệ đối với cao trung sinh mà nói, cũng không ít.

Nhưng Tống Dao vẫn luôn được nuông chiều từ bé, tiểu kim khố số lượng cực kỳ khả quan, nếu không cũng không có tiền mua được Trịnh Văn.

Cô đang chuẩn bị đáp ứng, phía sau bỗng nhiên vang lên một đạo lạnh nhạt thanh âm:" Tránh ra. "

Là đối cô nói.

Tống Dao hơi giật mình, sau đó đó là quay đầu lại thấp giọng nói:" Cậu không cần lo cho tôi, tôi.. "

" Tránh ra! "

Nam sinh kia lại lặp lại một lần.

Tống Dao bị sự tối tăm trên mặt hắn dọa tới, cô nhấp nhấp môi, ôm trà sữa hướng bên cạnh rụt rụt, sau đó liền nhìn đến nam sinh kia ngẩng đầu lạnh lùng ra tiếng:" Tôi một phân tiền cũng sẽ không cho các ngươi, động thủ đi. "

" Tống Dao tức khắc nóng nảy: "Từ từ, ta có!"

Cô lấy tiền ra, xoát xoát ba trăm tệ, vội vàng đưa qua: "Tôi trả giúp hắn, không cần đánh người!"

Mấy tên côn đồ nhìn đến tiền, ánh mắt đều thay đổi.

"Tiền thuốc men 300 tệ.. Còn có tiền bồi thường thiệt hại tinh thần, hai trăm tệ." Tên cầm đầu lưu manh hung tợn nói.

Tống Dao mắt cũng không chớp lại đưa thêm.

Thấy cô dứt khoát như vậy, đối phương tiếp nhận sau đó cười lạnh: "Đây là một người, chúng ta huynh đệ bốn người.."

Tống Dao nhìn đối phương bốn người cao to, nghĩ nghĩ, do dự mà nói: "Cướp bóc hai ngàn tệ trở lên, liền có thể đi tù, các người chắc là trên 16 đi?"

Kia bốn người tức khắc sửng sốt, tiếp theo, đồng thời liếc nhau.

"Coi như mày biết điều.. Về sau đừng đυ.ng vào bọn tao!"

Bốn tên côn đồ hùng hùng hổ hổ nghênh ngang mà đi.

Ngõ nhỏ chỉ còn lại Tống Dao cùng nam sinh kia.. Tống Dao thật cẩn thận tiến lên hai bước, đang muốn mở miệng, liền nghe được đối phương lạnh lùng nói: "Tôi sẽ trả lại cô!"

Tống Dao hơi giật mình, ngay sau đó vội vàng xua tay: "Không cần không cần đâu"

Nói xong, cô cẩn thận xin lỗi: "Chuyện trưa hôm nay, thực xin lỗi a.. Tôi lúc ấy không phải cố ý."

Nam sinh vẫn luôn hơi rũ đầu, sau đó, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn cô.

Thật sự là một anh chàng rất đẹp trai, chính là biểu tình tối tăm làm cho cô có chút không rét mà run.

Tống Dao nhấp môi, càng cẩn thận giải thích: "Tôi, lúc ấy muốn cùng cậu xin lỗi, chính là, bên cạnh có người là tình địch của tôi. Nếu lúc ấy xin lỗi, liền sẽ lộ ra, nên cậu hiểu.. Cho nên, thực xin lỗi a."

Nam sinh lẳng lặng nhìn cô: "Nói xong rồi?"

Tống Dao hơi giật mình, ngay sau đó lui về phía sau nửa bước: "Tôi không có bất luận ý nghĩ không tôn trọng cậu, hy vọng cậu có thể tha thứ!"

Nói xong, đột nhiên cúi khom lưng, ngay sau đó, nhìn nam sinh kia cười cười, hướng đầu hẻm đi đến.

Cô còn phải đợi mục tiêu của nhiệm vụ..

Tống Dao rời đi đưa lưng về phía nam sinh kia, tự nhiên không có nhìn đến động tác nhỏ của hắn: Nam sinh tay vẫn luôn để trong túi áo là cầm một chiếc dao gấp gọn.

Hắn vừa chuẩn bị lấy ra tới..

Mắt nhìn bóng dáng thiếu nữ rời đi, Văn Thiệu thu hồi tầm mắt, mặt vô biểu tình mang cặp sách chậm rãi đi về phía trước.

Không sao cả, tha thứ hay không, những người này hắn sẽ không để ý, đương nhiên hắn cũng sẽ không cảm tạ.

Chỉ là một thứ đạo đức rẻ tiền mà thôi!

Lúc Trịnh Văn từ cửa sau trường học ra đến, ở ngõ nhỏ mai phục hắn mấy tên côn đồ đều bị hắn đánh dến tơi tả.

Hắn cũng trọng sinh.

Hắn không nghĩ tới chính mình sẽ sống lại một đời.

Kiếp trước, sau khi Tần Mang tai nạn máy bay qua đời, hắn hối hận thời gian rất lâu, không nên bởi vì cùng Cố Thời Việt cạnh tranh vẫn luôn dây dưa Tần Mang không bỏ. Tần Mang thương tâm đi ra nước ngoài, hắn cũng nhất định có trách nhiệm.

Sau khi bồi thường cho người nhà Tần Mang, hắn tiếp tục trở về dĩ vãng kiếp sống hắc đạo.. Thế lực của hắn hùng mạnh nhất nhì hắc đạo, người ở bên ngoài nhìn vào cũng coi như là xuân phong đắc ý, nhưng không ai biết hắn có bao nhiêu hối hận.

Bố sắp chết cũng chưa nguyện nhìn đến hắn.. Mà hắn đang hối hận khi bước chân vào con đường này, đã lún sâu đến mức không thể quay đầu.

Hắn đánh nhau thời điểm lúc hắn bị bắt, ở trong ngục giam bị bệnh nan y, gần chết. Hắn bừng tỉnh nghĩ, lúc trước, nếu hắn có thể đi lên một con đường khác, hiện giờ tình hình có trở nên tốt hơn bây giờ.

Mặc kệ như thế nào, tuyệt đối sẽ không là kết cục như kiếp trước.

Hắn không nghĩ tới, chính mình như vậy cũng sẽ trọng sinh..

Hắn nhớ rõ ngày này, bởi vì, chính là hôm nay, hắn ở trường học bị tố cáo bắt nạt vu hãm bạn học nữ, bị chủ nhiệm lớp luôn khinh thường gọi đi nhục nhã một trận, hắn tức muốn hộc máu đánh chủ nhiệm lớp sư một đòn, sau đó thôi học.

Trọng sinh đến hôm nay, hắn không có tính xúc động, mà là tính tình nhẫn nại vì bản thân còn phải giải thích mình trong sạch.. Mặc dù vẫn như cũ bị lão sư nói đến nhục nhã, nhưng hắn lại kiềm chế, không giống như kiếp trước giống nhau, xúc động chặt đứt con đường của mình!

Lúc tan học hắn mới nhớ tới mấy tên ngốc ở ngõ nhỏ muốn xử hắn sau đó dứt khoát tiên hạ thủ vi cường đem mấy tên kia xử lý.

Kiếp trước đã ở hắc đạo thượng lăn lộn nhiều năm, trong trường học này như thế nào lại có người là đối thủ của hắn.

Thay đổi kết cục chuyện này, Trịnh Văn lại như cũ tâm tình trầm trọng.

Trở về là có thể nhìn đến người bố kiếp trước đã qua đời, còn có lúc sắp chết đều không yên lòng về em gái, chính là.. Hắn như cũ có chút mê man.

Gia cảnh hắn bần hàn, tuy rằng bố vẫn luôn suy nghĩ biện pháp kiếm tiền, vẫn là không đủ.. Mà bởi vì hắn hôm nay đắc tội chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm lớp yêu cầu hắn nội trong một tuần cần đem học phí dụng còn thiếu thanh toán cho nhà trường, nếu không liền cho thôi học.

Sau đó, hắn liền thấy được nữ sinh che ở phía trước.

Thật là một thiếu nữ xinh đẹp, ăn mặc đồng phục váy ngắn, chỉ là biểu tình quá mức kiêu căng.

"Ngươi là Trịnh Văn?"

Trịnh Văn nhướng mày: "Có việc gì sao?"

"Tôi cho cậu tiền, nhờ cậu giúp ta xử lý chút việc, thế nào?" Không gặp được cảnh đánh nhau, Tống Dao chỉ có thể bày ra tư thế, nghiêm túc đọc lời truyện.

Trịnh Văn hơi sững sờ, sau đó liền nhớ tới người trước mắt kia là ai.

Tống Dao, kiếp trước thích Cố Thời Việt thích muốn chết đi sống lại, làm trời làm đất, cuối cùng đem bản thân tìm đường chết!

Trịnh Văn nhớ rõ, kiếp trước cô chính là như vậy xuất hiện ở chính mình trước mặt, cũng nói như vậy, hắn lúc ấy vừa mới thôi học tâm tình bực bội không có chú ý.. Hiện tại nhìn xem, tiểu nha đầu này bày ra bộ dáng kiêu ngạo điêu ngoa, nhưng thật ra có điểm buồn cười.

"Cậu muốn cho tôi làm cái gì?" Hắn cố ý hỏi.

Hắn đương nhiên biết, bất quá là bảo hắn dẫn người hù dọa, giáo huấn Tần Mang.. Hắn kiếp trước cũng là bởi vì vậy mà biết đến Tần Mang, sau đó biết Cố Thời Việt thích cô ấy.

Kỳ thật tới hiện tại, hắn không phân biệt rõ ràng lắm chính mình lúc trước đến tột cùng là thật sự thích Tần Mang, hay vẫn là cố ý cùng Cố Thời Việt đối đầu!

Chỉ là, đều không quan trọng!

Quả nhiên, nháy mắt tiếp theo, hắn liền nghe được Tống Dao hừ một tiếng: "Rất đơn giản, thay tôi giáo huấn một người.."

Nghe xong yêu cầu của Tống Dao, Trịnh Văn không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng nói: "Không thành vấn đề, chỉ là.. Cô tính toán trả tôi bao nhiều tiền?"

Tống Dao tức khắc sửng sốt, vội vàng hỏi tiểu táo: Nguyên cốt truyện là bao nhiêu?

Tiểu táo: Cái này.. Chi tiết rất nhỏ, ta không có số liệu!

Tống Dao tức khắc cạn lời.

Sợ nói sai nguyên bản, cô hỏi dò: "Ngươi.. Muốn bao nhiều tiền?"

Đáy mắt Trịnh Văn lộ ra vài phần hứng thú.

Hắn kiếp trước không hỏi, thuận miệng liền đáp ứng rồi, sau đó Tống Dao liền cao cao tại thượng ném cho hắn một ngàn tệ.. Lúc ấy cũng không có đoạn đối thoại này.

Nhìn đối diện Tống Dao đáy mắt cất giấu một tia không xác định, hắn không chút để ý nói: "3000 tệ."

Tống Dao lập tức đánh nhịp: "Có thể!"

Hắn đương nhiên biết kiếp trước muốn bao nhiêu tiền, nghe hắn không sai!

Xong rồi cô liền lấy tiền ra bắt đầu điểm số, một hai ba bốn.. Hai sáu, hai bảy.. Hai bảy?

Tống Dao tức khắc sững sờ ở nơi đó!

Dừng một chút, cô nuốt nước miếng một cái, ngẩng đầu, nỗ lực duy trì gương mặt cao ngạo nói: "Hai ngàn bảy! Được chưa?"

Hai ngàn bảy còn nói năng có khí phách, được chưa ba chữ liền tức khắc yếu đi.

Trịnh Văn thiếu chút nữa cười ra tới, hắn cố nén ý cười gật gật đầu: "Thành giao."

Lần thứ hai hoàn thành cốt truyện, Tống Dao tức khắc nhẹ nhàng thở ra, xoay người chuẩn bị trở về..

Phía sau, Trịnh Văn mắt nhìn tiền trong tay, nhướng mày.

Hắn kiếp trước cũng chưa phát hiện, cái này thiếu nữ si tình này còn khá thú vị..