Chương 4

Tống Dao được tài xế chở về nhà, chờ đợi cô là một bàn cơm chiều phong phú cùng sự niềm nở chào đón của ba mẹ.

Cô cảm nhận được trong nhà sự ấm áp từ gia đình, trong lòng không khỏi có chút cảm khái.

Rõ ràng có cuộc sống tốt đẹp như vậy, nguyên chủ vì cái gì một hai phải vì nam nhân kia làm loạn, đem chính mình đi đến kết cục phải chết!

Nếu là ở nhà cô, cơm chiều cô cũng không thể ăn nhiều như vậy, bởi vì mẹ cô luôn nói phải giữ dáng.

Cơm nước xong cô tranh thủ đi luyện đàn, bởi vì không thể lãng phí một giây một phút nào.

Nhưng bây giờ cơm nước xong, Tống Dao cũng không cần phải đi học tập cái gì, có thể nằm ở trên sô pha cùng ba mẹ xem TV!

Thậm chí, ngày thứ bảy hôm sau cũng không có những lịch học bù dày đặc chờ cô, thay thế chính là một nhà ba người đi ăn cơm dã ngoại..

Những sinh hoạt như vậy trước đây Tống Dao căn bản không dám tưởng tượng!

Vì có thể chiếm được vị trí tốt, ngày hôm sau sáng sớm 6 giờ bọn họ liền phải rời giường.

Tần Hàn- mẹ của Tống Dao còn lo lắng con gái không tới, nhưng chờ bà đi gõ cửa thì lại phát hiện, nữ nhi nhà mình đã rời giường, đang ở một bên đánh răng một bên luyện nghe tiếng Anh.

Tần Hàn tức khắc liền ngây ngẩn cả người, sau đó chính là cơ hồ vui mừng mà khóc!

Con gái lớn lên hiểu chuyện!

Con gái cùng bà oán giận nói bạn học đều thích Tần Mang, chính là bởi vì cô ta tính cách tốt học tập tốt, cô cũng thuận miệng nói Dao Dao nhà chúng ta cũng đẹp, chỉ cần hơi nỗ lực một chút cũng sẽ có thành tích tốt, không nghĩ tới, nữ nhi thế nhưng thật sự bắt đầu thay đổi!

Tần Hàn lặng lẽ xuống lầu liền đem tin tức tốt này nói cho chồng, Tống Đình Xuyên bị cả kinh thiếu chút nữa nuốt cả kem đánh răng.

Vì thế, lúc lên xe, Tống Dao liền phát hiện, ngày hôm qua bố mẹ đối với cô đã thập phần sủng ái, trong một đêm, từ sủng ái biến thành cưng chiều!

"Dao Dao, học tập cũng không cần quá vất vả, phải kết hợp học tập và nghỉ ngơi."

"Mặc kệ thế nào, Dao Dao đều là tốt nhất, không cần cùng người khác so sánh.."

"Dao Dao nhà ta xinh đẹp lại hiểu chuyện.."

Tống Dao cố gắng làm quen với cuộc sống mới này, đúng lúc này, lơ đãng nhìn đến ven đường, cô tức khắc sửng sốt.

Là nam sinh chân cẳng không tiện kia.. Hắn đỡ một người đàn bà, người kia cơ hồ đứng không vững, đang ở ven đường nôn nóng đón xe.

Tống Dao vội vàng hỏi tiểutáo: Có thể giúp hắn không?

Tiểu táo do dự mà trả lời: Ừ, hẳn là có thể đi.. Hắn cũng không phải người trong cốt truyện, căn bản cũng không quen biết nguyên chủ, sẽ không ảnh hưởng cốt truyện..

Tống Dao vội vàng chỉ vào bên kia: "Ba, qua đó một chút, đó là bạn học của con."

Tống Đình Xuyên vội vàng đánh phương hướng.

Văn Thiệu nhìn đến siêu xe ngừng ở trước mắt, đầu tiên là sửng sốt một cái chớp mắt, sau đó liền nhìn đến cửa xe mở ra, Tống Dao từ trên xe nhảy xuống.

"Muốn đi bệnh viện sao, mau lên xe đi." Tống Dao vội vàng đi giúp hắn đỡ người.

Tần Hàn cũng xuống xe hỗ trợ.

Văn Thiệu do dự một cái chớp mắt, cũng chỉ là một cái chớp mắt, thấp giọng nói câu cảm ơn liền đỡ mẹ ghế sau, Tống Dao cuối cùng lên xe đóng cửa xe, ô tô trực tiếp hướng bệnh viện chạy tới!

Tới bệnh viện rồi, Tống Đình Xuyên hỗ trợ đem mẹ của Văn Thiệu đi vào, Tống Dao phóng tới tìm xe lăn.

Còn Tần Hàn hỏi Văn Thiệu giấy chứng nhận, chạy tới quầy khám gấp, giao phí..

Tống gia một người một nhà chạy trước chạy sau lại đứng ra trả viện phí, chờ đến khi mẹ Văn Thiệu nằm tại bệnh viện, đã đến 9 giờ!

Văn Thiệu cái gì cũng chưa giúp đỡ, cuối cùng, cứng đờ ở phòng bệnh bên ngoài hướng Tống gia người một nhà nói lời cảm tạ.

"Chú, dì.. Tống Dao, cảm ơn các người." Văn Thiệu buông mắt xuống như cũ, có thể nhìn ra hắn nỗ lực biểu hiện tốt, nhưng như cũ có vẻ có chút tối tăm: "Tiền tôi sẽ mau chóng trả lại các người, tôi bảo đảm."

Tần Hàn vội vàng nói: "Không vội không vội, trước tiên hãy cố gắng chăm sóc mẹ, cậu cùng Dao Dao là bạn, đây đều là việc chúng ta nên làm."

Văn Thiệu hơi sững sờ.

Chỉ có hắn biết, bọn họ cũng không phải cái gì gọi là bạn.

Tống Đình Xuyên lấy ra danh thϊếp của mình đưa qua, đè đè bả vai Văn Thiệu: "Đây là danh thϊếp của ta, có việc có thể gọi cho ta."

Tống Dao ở bên cạnh nhìn, trong lòng chớp mắt hoảng hốt

Nếu là người mẹ thật của cô, là tuyệt không sẽ xen vào việc người khác.

Kỳ thật cô nhớ rõ, lúc còn rất nhỏ, mẹ cô cũng là người phụ nữ thực ôn nhu, cho đến khi hôn nhân phát sinh biến cố, bị đuổi ra khỏi nhà..

Nếu không có những chuyện đó xảy ra, mẹ cô cũng không cần sống mệt như vậy, cũng sẽ không bức cô học nhiều như vậy.

Thời gian có chút chậm, không kịp đi ăn cơm dã ngoại, bọn họ liền quyết định đi ăn thức ăn ngon bên ngoài để bồi thường.

Rời đi trước, Tống Dao thoáng đi chậm vài bước, chờ đến khi ba mẹ đi xa chút, cô vội vàng lui về, đem một hộp cơm đưa cho Văn Thiệu.

Là cơm của bệnh viện.

Không đợi Văn Thiệu mở miệng, cô hướng hắn cười cười, xoay người đuổi theo ba mẹ..

Hình bóng một nhà ba người biến mất, hành lang chỉ còn lại y tá lui tới chữa bệnh, chăm sóc và người nhà của bệnh nhân. Văn Thiệu nhìn hộp cơm trong tay, hơi hơi nhíu mày, trầm mặc không nói.

Kỳ thật hắn đã sớm nghe qua Tống Dao.

Từ tháng trước nàng chuyển trường đến, trong ban nữ sinh thường xuyên nghị luận về cô, mang theo hoặc hâm mộ hoặc ghen ghét.

Nói cô thích Cố Thời Việt, nhưng Cố Thời Việt thích Tần Mang, nói Tống Dao điêu ngoa ương ngạnh, thường xuyên cùng Tần Mang đối đầu, tìm Tần Mang gây phiền toái.

Nói Tống Dao cũng là trong nhà có tiền, tính cách kỳ thực không tốt, nguyên lai trường học người đều không thích cô, bên người cô những bạn học cũng là hướng về phía cô để lợi dụng tiêu tiền, mà cô thường xuyên mang theo những người đó diễu võ dương oai khi dễ Tần Mang, phẩm tính thập phần ác độc!

Tóm lại, không có lời nào tốt cả.

Nhưng ngày đó ở hành lang, Tống Dao đẩy ngã Tần Mang, hắn kỳ thật thấy được!

Tống Dao không dùng quá lớn sức lực, Tần Mang liền té ngã, mà Tần Mang té ngã sau, Tống Dao giống như còn sửng sốt chớp mắt, trong mắt hiện lên kinh ngạc cùng hoảng loạn, thiếu chút nữa theo bản năng muốn đi đỡ.

Sau đó, nhìn như là muốn đem Tần Mang đá xuống cầu thang, nhưng trong mắt cô lúc ấy rõ ràng hiện lên sự do dự, như là.. Thái độ vô cùng xấu hổ.

Còn có khi đυ.ng vào hắn ra vẻ bộ dáng kiêu căng!

Từ nhỏ đến lớn, hắn thấy quá nhiều loại người ác độc, cho nên có thể dễ dàng phân biệt ra, Tống Dao, cũng không phải loại người này.

Chỉ là, thế nào cũng không cùng hắn có quan hệ.

Thu hồi hộp cơm, Văn Thiệu xoay người trở lại phòng bệnh.

Đi vào sắp xếp cho người mẹ đã ngủ, rồi đi ra phòng bệnh sau, Văn Thiệu chậm rãi, khập khiễng đi đến cuối hành lang, một bên lấy ra điện thoại.

Dừng một chút, hắn mở tin nhắn: "Tôi sẽ không lấy tài liệu mật của công ty Tống Đình Xuyên nữa. Tìm việc khác đi."

Thu hồi điện thoại, hắn biểu tình như cũ một mảnh lạnh băng.

Trước hai ngày vừa lúc nhận được một đơn, chính là nhằm vào công ty Tống Đình Xuyên, đối phương dùng nhiều tiền để hắn ăn trộm một ít văn kiện bí mật.

Văn Thiệu trước đó đã tiếp nhận, nhưng vừa rồi lại từ chối.

Đó là một số tiền rất lớn, cũng đủ hoàn lại cho bọn họ vì sự trợ giúp hôm nay.