Chương 9: Bạo kích!!!

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Kiểm tra thành tích, tốt ngoài dự đoán. Lý Tinh Thần tiếng Anh đạt điểm tối đa, ngữ văn thứ nhất đếm ngược, thành tích khoa học tự nhiên trung bình, hóa học hơi cao, tổng hợp thành tích, xếp hạng 30. Phiếu điểm còn chưa đem về, tin nhắn giáo viên cũng đã gửi tới di động, Lục Vũ Ngang nhìn sau đó chuyển cho Mễ Dương.

Lục Vũ Ngang: Lý Tinh Thần làm tôi có chút kinh hỉ.

Mễ Dương: Càng thích em ấy?

Thật lâu hắn không trả lời, Mễ Dương bĩu môi buông di động chuẩn bị đi soạn bài, tin nhắn tới.

Lục Vũ Ngang: Ân.

Mễ Dương cũng chưa chuẩn bị giáo án, lập tức chụp màn hình tin nhắn cho Mộc Lâm Sâm, nam nhân trả lời: Ân.

Lý Tinh Thần tan học về nhà, nam nhân cũng vừa từ siêu thị trở về, bạn nhỏ đeo cặp sách từ phía sau chụp vai hắn, “Đi siêu thị sao!”

Lục Vũ Ngang giơ lên túi mua hàng trong tay cho cậu xem, “Anh nhìn đến thành tích kiểm tra, có thể vì em chúc mừng một chút.”

Lý Tinh Thần cười trộm, “Anh thấy được sao, em còn nghĩ cho anh một kinh hỉ đâu.”

“Đặc biệt kinh hỉ.”

Lục Vũ Ngang chống cửa thang máy để cậu vào, “Tối nay không làm bài tập, dù sao ngày mai cuối tuần, anh dạy em uống rượu.”

“Anh cũng quá coi thường em đi Lục Vũ Ngang.”

Cậu dào dạt đắc ý quay đầu, ca ca cũng không gọi, cậu vốn là “làm mệt người nhà”, sau chín tuổi liền không sợ trời không sợ đất.

Nam nhân híp mắt nhìn cậu, “Vừa rồi gọi anh là gì?”

Vừa lúc thang máy tới, bạn nhỏ làm bộ làm tịch một bên lẩm bẩm một bên muốn đi ra ngoài, “Không gọi là gì.”

Hắn chắn phía trước, hơn nữa bức cậu đến góc chết trong thang máy, cúi đầu nhìn, “Lý Tinh Thần, vừa rồi em gọi anh là gì?”

Mặt nhỏ bạo hồng, lại đánh bạo ưỡn ngực, ngược lại làm hắn hoảng sợ, tránh cho bọn họ va chạm mà lui ra phía sau một bước.

“Lục Vũ Ngang! Không đúng sao!”

Một bàn tay Lục Vũ Ngang vói qua nắm cằm cậu một chút, “Đúng vậy, rất tốt, về sau gọi Lục Vũ Ngang.”

Suốt một buổi tối nhiệt độ trên mặt Lý Tinh Thần đều không hạ xuống, hắn hỏi:

“Sao lại thế này, kêu Lục Vũ Ngang một lần thẹn thùng thành như vậy? Về sau làm sao bây giờ.”

Lý Tinh Thần không muốn thừa nhận là khoảng cách hai người bọn họ vừa rồi quá gần mới vẫn luôn đỏ mặt, mạnh miệng:

“Em trẻ tuổi, tràn đầy tinh lực!”

Lục Vũ Ngang không hề để ý, một bên nấu cơm, từ tủ lạnh tìm sữa chua ném cho cậu, “Chút nữa em uống sữa chua.”

“Không cần, em cũng muốn uống rượu.”

Đơn giản chuẩn bị bốn món, trên đất bày một tá bia, bọn họ ngồi trước TV ở phòng khách, chuẩn bị say một trận. Lục Vũ Ngang trước chạm vào ly Lý Tinh Thần.

“Trước chúc mừng em, thành tích không tồi, ngữ văn lại tiến bộ một chút.”

“Đúng vậy, ai bảo em thông minh!”

Lý Tinh Thần lại có ý xấu, cậu nhìn hắn cụng ly, cũng ngẩng đầu cụng ly, đây coi như lần đầu tiên uống rượu, trước kia chỉ uống rượu trái cây.

“Cũng cảm ơn anh chăm sóc em, tuy không phải tốt nhất, nhưng em biết anh tận lực.”

Lục Vũ Ngang lại lần nữa chạm vào ly cậu.

“Uống được sao?”

“Còn được, dễ uống không như em tưởng tượng.”

“Rượu không phải thứ tốt, chờ em trưởng thành, cũng phải uống ít.”

Hắn lại rót cho mình một ly, cậu cũng đưa ly qua.

“Hôm qua cùng mẹ anh gọi video sao?”

“Chỉ gọi điện thoại, nàng cùng ba anh nghỉ phép ở Châu Âu.”

“Ân.”

“Còn nói anh phải nghe em nói.”

Lục Vũ Ngang cười xoa xoa tóc xoăn của cậu, “Không cần nghe lời như vậy, bướng bỉnh một chút cũng không có gì.”

Cậu nhìn nam nhân hỏi, “Anh thích em bướng bỉnh sao?”

Hắn không trả lời, hỏi một vấn đề khác, “Vì cái gì em tên Lý Tinh Thần?”

“Bởi vì trong mắt em có ngôi sao, anh xem!”

Bạn nhỏ dịch dịch vị trí, cách Lục Vũ Ngang càng gần một chút.

“Anh không nhìn thấy ngôi sao.”

“Hừ ╭(╯^╰)╮”

Lý Tinh Thần nghĩ, người này thật là một chút lãng mạn cũng không hiểu!

“Anh chỉ ở trong mắt em thấy được anh.”

Lý Tinh Thần: Bạo kích!!!!!

Cậu lại thò lại gần một chút, ngửa đầu hỏi hắn, “Anh xem phim Hàn sao?”

“Không xem qua.”

“Vậy thôi.”

Lý Tinh Thần lấy bia lại uống một ngụm, miệng dính đầy bọt, cậu dán lên miệng Lục Vũ Ngang, ngắn ngủi một cái hôn môi, bọt cũng dính cho hắn một nửa.

“Cái này gọi là bia hôn, đã biết đi.”