Chương 10: Hẹn hò

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Buổi sáng Lý Tinh Thần tỉnh lại ở phòng Lục Vũ Ngang, cậu ngồi dậy xoa xoa đầu. Ngày hôm sau sau khi uống rượu là đầu đau muốn chết. Nam nhân từ phòng tắm ra tới, thân trên trần trụi lau tóc.

“Tỉnh rồi, khó chịu sao?”

Vốn dĩ không quá khó chịu, hiện tại khó chịu, hai mắt bạn Lý không biết nhìn nào, lỗ tai đỏ. Hắn nhìn cậu buồn cười, ngồi trên giường, tóc còn nhỏ nước.

“Khí thế hôm qua hôn anh chạy đi đâu rồi?”

Sau bia hôn, Lục Vũ Ngang chặn cậu hôn trả, cuối cùng nói câu, không lớn không nhỏ. Bạn nhỏ vẫn là bạn nhỏ, uống rượu không biết xấu hổ, tỉnh liền muốn chui vào hang, cậu có thể giả vờ mất trí nhớ không?

Hiển nhiên không thể.

“Sau khi say ôm anh không buông tay, cho nên ôm em vào đây ngủ.”

Hắn nói, là muốn chọc cậu.

Lý Tinh Thần đáp trả, “Vậy về sau mỗi ngày anh đều cùng em ngủ sao?”

Lục Vũ Ngang niết lỗ tai cậu, “Lý Tinh Thần, anh phát hiện em rất lợi hại.”

“Vậy anh muốn ngủ chung với em không?”

Lục Vũ Ngang lấy quần áo mặc vào, xoa tóc xoăn, “Chờ em qua mười tám tuổi đi bảo bối nhi.”

Ngủ trưa xong cậu tự mình đi tìm Mễ giáo thụ học bù. Lục Vũ Ngang ở nhà làm việc.

“Gọi taxi đi, cuối tuần người nhiều, không chen tàu điện ngầm.”

“Ân, tan học em liền trở về, anh chờ em ăn cơm chiều.”

Lý Tinh Thần đeo cặp sách đứng ở cửa nhà, ngoan ngoãn cùng phụ huynh nói tạm biệt.

“Trên đường cẩn thận.”

Hắn nhìn cậu ra cửa, quay đầu chuẩn bị làm việc, cửa lại mở, tóc xoăn tiến vào.

“Lục Vũ Ngang, anh muốn hẹn hò với em không?”

Em mỗi ngày không nghĩ học tập, chỉ nghĩ như thế nào câu anh đâu. Tâm lí Lục Vũ Ngang ca ca hoạt động thực phong phú, mở miệng vẫn là một người đứng đắn:

“Mời em xem phim?”

“Được nha, chúng ta buổi tối ăn cơm bên ngoài đi, em muốn ăn lẩu.”

“Ân, trễ một chút anh tới nhà Mễ Dương đón em.”

Lý Tinh Thần cảm thấy mỹ mãn đi học bù, nhìn thấy Mễ Dương nhịn không được muốn khoe ra.

“Buổi tối em phải hẹn hò với Lục Vũ Ngang!”

“Không gọi Lục Vũ Ngang ca ca?” Mễ Dương rót nước trái cây cho cậu.

“Không gọi!”

“Rất tốt!”

Mễ Dương nghiêm trang, “Về sau có em bồi Lục Vũ Ngang, bọn anh yên tâm! Hắn người này, tâm khí cao, mắt cũng cao, cũng không biết hắn thích loại hình nào.”

Bạn nhỏ xấu xa, “Thích em loại hình này!”

Mễ Dương nhìn cậu đáng yêu thích không thôi, lấy đồ ăn vặt giấu đi cho cậu ăn, “Mộc Lâm Sâm hôm nay không ở nhà, tùy tiện ăn!”

Từ hai giờ chiều ngồi xuống học, Lý Tinh Thần có chút cố hết sức, vẫn là nỗ lực lý giải.

“Anh Mễ Dương, anh nói chậm một chút, vừa rồi em không hiểu những điều đó.”

“Không hiểu cũng không sao, ngữ văn là một quá trình tích lũy lâu dài, hiện tại em phải biết chữ nhiều hơn, còn phải lý giải ý của chữ. Chữ Trung Quốc rất phức tạp, một chữ phát âm không giống nhau, ý nghĩa không giống nhau, đặt trong câu mỗi người lý giải cũng có thể không giống nhau, cho nên em không nên gấp gáp. Anh cho em sách em phải xem, còn phải luyện bảng chữ mẫu, cũng phải viết văn, mới có thể trong thời gian ngắn nâng cao trình độ ngữ văn. Chỉ cần em có thể đạt tiêu chuẩn, sang năm có thể thuận lợi vào đại học.”

Bạn nhỏ không hiểu, “Vào đại học có ý nghĩa gì sao?”

“Ngu ngốc!”

Mễ Dương chống cằm, “Có một số việc, chỉ có khi vào đại học mới có thể làm. Em mười tám tuổi, Lục Vũ Ngang là hai mươi tám tuổi!”

“Mễ Dương, em nói cái gì với em ấy vậy!”

Mộc Lâm Sâm không biết khi nào về nhà, còn đứng bên ngoài thư phòng nghe bọn họ nói chuyện.

Mễ giáo thụ le lưỡi.

Lục Vũ Ngang 5 giờ tới đón người, muốn mang theo Lý Tinh Thần đi ăn cơm, đặt vé buổi tối xem phim. Mộc Lâm Sâm cùng Mễ Dương đưa cậu đến dưới lầu, nhìn cậu lên xe.

Mễ Dương: Em cũng muốn hẹn hò.

Mộc Lâm Sâm: Được.

Mễ Dương: Chúng ta cũng đi xem phim?

Mộc Lâm Sâm: Mễ giáo thụ, người trưởng thành hẹn hò ở trên giường.