Chương 8: Làm khách

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Cuối tuần, Lục Vũ Ngang chở cậu đến nhà Mễ Dương làm khách, nhà bọn họ cách nhau không xa. Trước khi tới còn đi siêu thị mua chút trái cây cùng rau dưa, Lý Tinh Thần nhìn chocolate bất động.

“Anh có thể mua chocolate cho em sao?”

“Lấy đi, lấy nhiều một chút, hình như Mễ Dương cũng thích ăn.”

Mộc Lâm Sâm nhìn này mấy hộp chocolate liền muốn ném ngoài cửa sổ, “Mấy thứ này một hồi đem về đi.”

“Anh Mễ Dương không thích ăn sao?”

Mễ Dương ôm vai cậu, đầu cũng dựa lên, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.

“Thích, nhưng là anh Lâm Sâm…… Ân, dị ứng chocolate.”

Hôm nay Mễ Dương mặc đồ ở nhà, áo sọc trắng đen, quần rộng xám nhạt, mang mắt kính gọng tròn, bạn nhỏ hỏi hắn:

“Anh Mễ Dương cận thị sao?”

“Không cận thị, như vậy có phong thái cấm dục không?”

Mễ Dương tám chuyện với cậu, Mộc Lâm Sâm lấy mắt kính hắn xuống, “Phong thái cái rắm.”

Sau đó lôi kéo hắn vào phòng bếp nấu cơm, lưu lại hai người ở phòng khách. Lý Tinh Thần đuổi theo Mộc Mễ Chúc chơi, đó là một con cún trắng nhà bọn họ nuôi. Lúc Mễ Dương ôm tới mở cửa trịnh trọng giới thiệu:

“Đây là em trai tôi, Mộc Mễ Chúc, con trai Mộc Lâm Sâm.”

Lý Tinh Thần đối cái này tràn ngập tò mò, vì cái gì là em trai lại là con trai, nhưng Mộc Mẽ Chúc cũng quá đẹp. Một con nho nhỏ, mắt to to, lỗ tai gục xuống, hoạt bát không thôi. Cậu ôm nó lên đùi, không ngừng chơi với nó. Lục Vũ Ngang nhìn cậu thích, cũng duỗi tay sờ cằm Mộc Mễ Chúc, nó ngoan ngoãn cọ cọ.

“Thật ngoan.”

Bạn nhỏ cũng ngẩng đầu lên, “Anh muốn sờ sờ em không, em cũng rất ngoan.”

Hắn vuốt đầu cậu một chút, ý cười giấu không được, “Em bướng bỉnh hơn nó nhiều.”

Mộc Mễ Chúc giống như đặc biệt thích ca ca mới, vẫn luôn dính cậu, lúc ăn cơm cũng ngồi xổm bên cạnh. Mễ giáo thụ không thể tưởng tượng được:

“Mộc Mễ Chúc, uổng công ca ngươi!”

Mộc Mễ Chúc không nhúc nhích, rõ ràng ngày thường chăm sóc nó nhiều nhất là Mộc Lâm Sâm.

Hôm nay tới không tính toán giảng bài, ăn cơm trưa, Mễ giáo thụ cầm một chồng sách cho Lục Vũ Ngang.

“Về nhà cho em ấy xem, mỗi ngày xem một chút, dưỡng thành thói quen đọc, viết văn đạt tiêu chuẩn một nửa là được, luyện đề từ đầu đến cuối tuần, học gấp một đoạn thời gian. Nếu thành tích tiếng Anh cùng toán học của em ấy không tồi, hoàn toàn không cần thiết học lại một năm, một quyển sách bình thường lại chọn một quyển chuyên ngành.”

“Trường học em ấy nửa tháng có kiểm tra một lần, tôi sẽ chú ý thành tích lần này của em ấy một chút, lại nói với cậu.”

“Được.”

Lục Vũ Ngang thế nhưng biết trường học nửa tháng có kiểm tra một lần, Lý Tinh Thần thấp thỏm bất an, vì cậu cũng không biết trình độ của mình, toán học có thể nghe hiểu, lại xem không hiểu sách luyện đề. Đọc hiểu cũng không thể giải được toàn bộ. Hóa học sinh học vật lý cũng là cái dạng này, cậu có thể biết tiếng Trung tốt một chút thì tốt rồi.

“Cuối tuần em kiểm tra, không tốt.”

Lục Vũ Ngang đang lái xe, nhìn bạn nhỏ trên ghế phụ héo héo.

“Làm sao vậy? Rất cố hết sức sao?”

“Có thể nghe hiểu, nhưng đọc không hiểu, cho nên không viết ra được.”

“Em không cần có áp lực trong lòng, nói tiếng Trung như vậy đã rất giỏi, chương trình học không cần gấp. Mễ Dương giúp em học nhiều một chút, sẽ càng ngày càng tốt.”

“Em sợ anh thất vọng.”

Tay hắn sờ sờ tóc cậu xoăn, “Sẽ không, em rất giỏi.”

Lý Tinh Thần là điển hình được tiện nghi liền khoe mẽ, cậu lập tức nói điều kiện:

“Thành tích tốt, anh khen thưởng em sao?”

“Em nghĩ muốn cái gì?”

“Mộc Mễ Chúc!”

Lục Vũ Ngang bật cười, hắn lắc đầu, “Muốn chơi với nó hai ngày, anh có thể nói với Mễ Dương, nhưng em muốn nuôi nó, không có khả năng, Mễ Dương sẽ không cho.”

“Không phải, ý em là, chúng ta có thể nuôi một con cún không, giống Mộc Mễ Chúc.”

“Cũng không thể, em phải đi học, anh phải đi làm, chúng ta không có thời gian chăm sóc.”

Lý Tinh Thần cũng không phải không nói đạo lý, cậu cũng biết tình hình trước mắt không thích hợp nuôi chó, đầu để ở cửa sổ xe làm bộ u buồn, Lục Vũ Ngang nhìn cậu buồn cười.

“Chờ em lên đại học, chúng ta có thể nuôi, anh đáp ứng em trước.”