Chương 7: Lời âu yếm

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Mộc Lâm Sâm ở trên xe gọi điện thoại cho Lục Vũ Ngang.

“Lý Tinh Thần cùng Mễ Dương ở cửa trường ăn khoai tây lát, em ấy còn giúp Mễ Dương nói dối.”

Mễ Dương xen vào, “Đó là vì bạn nhỏ nghĩa khí!”

“Lúc cậu học 12 dì cho cậu ăn khoai tây lát mỗi ngày?”

Mễ Dương tắt loa, lấy di động đơn độc cùng Lục Vũ Ngang nói chuyện, “Lý Tinh Thần thích ăn cái gì, cuối tuần tôi làm cho em ấy, không được tìm một người giúp việc nấu cơm. Hiện tại em ấy vừa học vừa lại phát triển thân thể, cậu lại chậm trễ người ta!”

“Em ấy không thể ăn quá cay, tốt nhất đừng làm thức ăn cọng dài, dùng đũa còn không thuần thục, các cậu đưa em ấy về nhà sao?”

“Không có, em ấy muốn tự mình lên tàu điện ngầm, tan tầm cậu đến trạm tàu điện ngầm đón đi.”

Mễ Dương ý xấu tới nhanh, hắn nhìn bạn nhỏ đáng thương liền muốn gõ Lục Vũ Ngang một chút:

“Thật vất vả cây vạn tuế già muốn nở hoa rồi, còn không đối tốt với người ta một chút.”

Cây vạn tuế già!

Lục Vũ Ngang lên huyết áp, “Mễ Dương, cậu muốn đánh nhau phải không.”

“Đánh cái gì, cậu có thể đánh thắng tôi với Mộc Lâm Sâm sao! Tôi làm bạn già nhiều năm, khuyên cậu, không đành lòng nhìn cậu Độc Cô sống quãng đời còn lại!”

(Độc Cô trong tên Độc Cô Cầu Bại – là một nhân vật hư cấu, được xem là một trong những người có võ công cao nhất trong các tiểu thuyết võ hiệp của nhà văn Kim Dung. Tên của Độc Cô Cầu Bại có nghĩa là “Cô độc một mình mong được bại trận”. Theo Wikipedia, ở đây nên chú ý chữ Độc Cô thôi.)

Lục Vũ Ngang không nói lại hắn, lung tung nói, “Ngày mai tôi đi mua tiệm bán khoai tây lát, sau đó dán ở cửa: Không bán cho Mễ Dương!”

Hắn lái xe về nhà, đi đón Lý Tinh Thần, vừa lúc thấy cậu đi lên thang máy, Lục Vũ Ngang duỗi tay nhận lấy cặp sách, “Sao nặng như vậy?”

Lý Tinh Thần quên bên trong còn có chocolate, “Ân…. Ân…. Bài tập hôm nay tương đối nhiều.”

“Về nhà trước, anh nấu bữa khuya cho em, đói không?”

“Đói.”

Bạn nhỏ cáo trạng, “Em vừa mới ăn khoai tây lát, gặp anh Mễ Dương, liền cùng nhau ăn, sau lại gặp anh Mộc Lâm Sâm, ảnh không ăn, còn ném xuống.”

Lục Vũ Ngang gật gật đầu, “Dạ dày Mễ Dương không tốt, bị bệnh rất nhiều, cho nên Mộc Lâm Sâm không cho hắn ăn bậy. Em cũng không cần ăn bậy, không vệ sinh.”

“Sad.”

Lý Tinh Thần vì khoai tây lát cảm thấy tiếc nuối, cúi đầu đi trong chốc lát, lôi kéo cánh tay hắn, “Em học thuộc một khúc thơ cổ mới.”

“《 Quan sư 》 biết sao?”

Bạn nhỏ gật gật đầu, lại lắc đầu, “Tạm học được, nhưng không thuộc nhiều lắm, em trước đọc cho anh cái này!”

“Ân, đọc đi.”

Lục Vũ Ngang không nói qua luyến ái, nhưng nhận thư tình, thổ lộ nhìn mãi quen mắt, hình thức gì cũng gặp qua. Giọng Lý Tinh Thần dễ nghe, qua thời kỳ vỡ giọng có chút trầm thấp, lại lộ một chút trong trẻo. Cậu chậm rì rì đọc từng chữ, thậm chí không thuần thục. Nhưng Lục Vũ Ngang nghĩ, 28 năm qua, đây là lời âu yếm ngọt nhất.

“Kim tịch hà tịch hề?

Khiên chu trung lưu,

Kim nhật hà nhật hề?

Đắc dữ vương tử đồng chu.

Mông tu bị hảo hề,

Bất tý cấu sỉ.

Tâm kỷ phiền nhi bất tuyệt hề,

Đắc tri vương tử.

Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi,

Tâm duyệt quân hề quân bất tri.”

(Dịch nghĩa

“Đêm nay là đêm nào?

Đưa thuyền trôi giữa dòng.

Hôm nay là hôm nào?

Được cùng vương tử trên thuyền.

Thật lấy làm xấu hổ,

(Vương tử) không trách mắng thϊếp (vì thân phận).

Trong lòng thấy phiền muộn không dứt,

Được biết vương tử.

Núi có cây, cây có cành,

Lòng mến thích chàng rồi, chàng không hay.” Vào ĐÂY để xem chi tiết)

Đọc xong bạn nhỏ ngượng ngùng, “Em đọc đúng hay không.”

“Đúng, em học nơi nào?”

“Hôm nay thu được tờ giấy nhỏ bên trong viết, bạn học ngồi phía trước dạy em đọc, nàng nói đây là thơ tình.”

Lý Tinh Thần đầy mặt vô hại, Lục Vũ Ngang vỗ vỗ đầu cậu, “Đọc rất tốt.”

“Có phải em nên đọc cho anh hay không?”

“Phải.”

Lục Vũ Ngang có chút không được tự nhiên, hắn lại bị bạn nhỏ trêu chọc, “Hơn nữa chỉ có thể đọc cho anh nghe.”

Không khí cả đêm đều là bong bóng phấn hồng, Lý Tinh Thần ở thư phòng làm bài tập, Lục Vũ Ngang ở bên ngoài nấu mì cho cậu. Thật sự đói chịu không nổi, cậu trộm lấy chocolate từ cặp sách ăn một khối.

Lại ăn một khối.

Lại ăn một khối!

Lúc nam nhân đẩy cửa tiến vào, chocolate trong miệng cậu còn không có nuốt xuống, giấy gói trên bàn đã bán đứng cậu. Lục Vũ Ngang cầm tới nhìn nhìn, hỏi, “Hôm nay gọi điện thoại, em nói toàn bộ đưa cho các bạn học.”

“Nhưng em thích ăn chocolate, cũng chỉ giữ chocolate lại.”

Bạn Lý vô tội, sau đó cậu đã trải qua chuyện buồn bực thứ hai trong tối hôm nay. Lục Vũ Ngang ném toàn bộ chocolate vào thùng rác, nói:

“Về sau ăn chocolate, chỉ có thể là anh mua cho em, hiểu không?”

“Hiểu.”

Hai mắt nhỏ nhìn thùng rác, có chút tiếc nuối, cũng có chút ngọt.