Chương 20: Cuộc kiểm điểm

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Hôm sau là cuối tuần, Lý Tinh Thần buổi tối ngủ không yên ổn, sáng sớm tỉnh một lần, thấy Lục Vũ Ngang còn ngủ, trộm cọ cọ ngực hắn, lại tiếp tục ngủ.

Lúc tỉnh lại Lục Vũ Ngang đã không còn nữa, cậu rửa mặt đi ra ngoài, nam nhân ngồi xổm uy Lý Nguyệt Lượng uống sữa bò, thấy cậu ra tới chỉ chỉ trên bàn, “Sữa bò của em ở bên kia, trước ăn cơm sáng.”

Lý Tinh Thần chạy về phòng mình lấy phiếu điểm, trốn qua mùng một tránh không được mười lăm, vẫn là sớm nói rõ ràng, bằng không cơm sáng cũng ăn không an tâm.

“Cho anh.”

Nam nhân lấy qua phiếu điểm, nắm tay cậu ngồi trên sô pha nghiêm túc nhìn, “Ngữ văn tiến bộ một chút, lần sau nói không chừng có thể đạt tiêu chuẩn.”

Lý Tinh Thần da mặt dày, “Đúng vậy, lão sư cũng khen em.”

“Nhưng thành tích môn khác toàn bộ giảm, thứ tự cũng rớt, bạn Lý, này hẳn là phải có một lời giải thích đi.”

Hắn đặt phiếu điểm trên bàn, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cậu, “Nếu anh không hỏi, có phải liền giấu giếm được đi?”

“Em là cảm thấy anh tương đối bận.”

Những lời này nửa thật nửa giả, cậu không muốn để Lục Vũ Ngang biết thành tích của mình, cũng không muốn hắn vì thành tích cậu quá mức phân tâm.

“Lần sau em sẽ nỗ lực.”

Cậu đặc biệt chân thành tha thiết nhìn Lục Vũ Ngang, sẽ hảo hảo học tập còn không được sao, nhưng là, “Thành tích giảm xuống cũng không phải em một người sai.”

Lục Vũ Ngang nhíu mày, vốn hắn muốn nói chút cổ vũ, không nghĩ tới Lý Tinh Thần đánh đòn phủ đầu, hắn rất có ý vị nhìn cậu, nghe bạn nhỏ tiếp tục nói:

“Em nghiêm túc học tập, nhưng em thường xuyên nghĩ đầy đầu óc đều là anh, nghĩ học thuộc thơ tình đọc cho anh, nghĩ nhanh viết xong bài tập cùng anh ngủ, nghĩ cùng anh nói chuyện phiếm, nghĩ cùng ngươi hẹn hò. Mỗi ngày, đều phải nghĩ nhiều chuyện như vậy, duy trì thành tích, chứng minh em còn có nỗ lực học tập.”

Một bộ nguỵ biện, Lục Vũ Ngang dở khóc dở cười, “Em giảo biện lên, tiếng Trung rất trôi chảy.”

“Lúc em đọc thơ tình cho anh cũng rất trôi chảy đâu.”

“Cho nên nói, anh cũng phải tỉnh lại một chút?”

Lục Vũ Ngang đứng lên, qua lại đi tới tự hỏi, Lý Tinh Thần ngưỡng đầu, đôi mắt đi theo hắn chuyển tròn, tiếp tục tẩy não:

“Đúng vậy, lúc gia đình xuất hiện mâu thuẫn, chúng ta đều phải từ trên người bản thân tìm vấn đề, không thể đẩy trách nhiệm cho một người. Hiện tại thành tích em giảm xuống, em khẳng định có sai, anh cũng có nha.”

Lục Vũ Ngang nhìn chằm chằm cậu trong chốc lát, hai tay chống sô pha, vây Lý Tinh Thần trong lòng ngực, hôn một cái trên miệng cậu.

“Về sau mỗi ngày không hôn, cũng không thể tới cùng anh ngủ, trước đẩy thành tích lên, bằng không hết thảy không bàn nữa.”

Nói xong hắn liền đi rồi, bạn Lý sắp khóc, cậu muốn không phải kết quả này, như thế nào hôn cũng không có, cùng nhau ngủ cũng không có.

Đâu chỉ không có ôm ấp hôn hít, thừa dịp thứ hai cậu đi học, Lục Vũ Ngang đưa Lý Nguyệt Lượng đưa đến nhà mẹ Lục gởi nuôi, Lý Tinh Thần về đến nhà hỏi hắn, “Lý Nguyệt Lượng đâu!”

“Hôm nay anh đưa nó đến chỗ mẹ anh, về sau cuối tuần lại đón về.”

“Nga.”

Sau đó cậu bĩu môi về phòng làm bài tập.

Hôm nay tập luyện không thuận lợi, bài tập còn đặc biệt nhiều, Lý Nguyệt Lượng bị tiễn đi, Lục Vũ Ngang không cho hôn, thậm chí động tác thân mật cũng không. Lý Tinh Thần một bên làm bài tập nước mắt một bên rơi xuống, đáng thương hề hề lau tiếp tục viết, lại rơi xuống, lại lau, cậu buông bút chạy đi tìm Lục Vũ Ngang.

Lục Vũ Ngang ở bên ngoài pha sữa bò, bạn nhỏ chạy đến trước mặt hắn, trên mặt treo nước mắt, đứt quãng nói:

“Anh… Anh có thể ôm em một cái không.”

Nhìn cậu đáng thương, Lục Vũ Ngang ủng người vào lòng, không ngừng vuốt tóc xoăn, dỗ, “Ngoan, không khóc.”

Xong rồi, khóc lợi hại hơn, Lý Tinh Thần ủy khuất một trăm phần.