Edit: MOE (Thiên Ngọc)
Lục Vũ Ngang ở nhà với cậu mấy ngày, chờ cậu một lần nữa đi học mới đi làm. Đưa bạn nhỏ đến cửa trường, trước khi xuống xe lại nhét tiền cho cậu.
“Về nhà sớm một chút, đói bụng kêu cơm hộp, hôm nay anh có xã giao.”
“Vậy anh về nhà sớm một chút, uống ít rượu.”
Lý Tinh Thần hảo tâm dặn dò, Lục Vũ Ngang lại trêu ghẹo:
“Còn không có kết hôn đâu, liền bắt đầu quản anh?”
“Không thể sao!”
“Vui đến cực điểm.”
Lục Vũ Ngang hôn bạn trai nhỏ của hắn một chút, mới để cậu xuống xe, “Nghiêm túc nghe giảng.”
Lý Tinh Thần tan học về nhà, nhìn phòng bếp sáng đèn, buông cặp sách chạy tới, “Anh đã về rồi!”
“Tiểu Thần, đã lâu không gặp!”
Mẹ Lục mặc tạp dề, trong tay còn cầm rau xanh, “Lục Vũ Ngang nói con sinh bệnh, ta sợ con ăn không ngon, tới làm cơm cho con.”
“Dì, đã lâu không gặp.”
Bạn Lý có điểm hoảng loạn, lần trước cùng dì Lục gặp mặt, là trước khai giảng, dì Lục đưa cậu đến nhà Lục Vũ Ngang.
Cậu xem qua ảnh chụp Lục Vũ Ngang, dì Lục làm cậu tới chăn sóc con mình một chút, nói con dì hai mươi tám tuổi còn không có tin tức, thực lo lắng, cũng đáp ứng cậu, nếu thật sự không thích liền không kết hôn, sẽ không cưỡng bách cậu.
Lý Tinh Thần nhìn ảnh chụp nam nhân soái khí, đầu nóng lên liền đáp ứng rồi. Lúc cậu vừa tới nơi này, rất sợ, sợ Lục Vũ Ngang.
“Gần đây học tập thế nào?”
“Cũng không tệ lắm, ngữ văn tiến bộ.”
Dì Lục buông đồ ăn, rót một ly nước trái cây cho cậu, “Ta nghe Lục Vũ Ngang nói, các con cũng không tệ lắm?”
Bạn nhỏ có điểm ngượng ngùng cười cười, “Dạ.”
“Vậy là tốt rồi.”
Dì Lục vỗ vỗ lưng cậu, “Hai đứa con đều là hảo hài tử, dì vẫn dùng câu kia, không thích không cưỡng bách con, con còn nhỏ, không thể ủy khuất con.”
Bạn nhỏ theo bản năng liền nói, “Không ủy khuất.”
Thật sự không ủy khuất, Lục Vũ Ngang soái như vậy, lại tốt với cậu, bạn trai như vậy thực thỏa mãn. Hơn nữa, cậu cũng rất thích Lục Vũ Ngang.
Cậu cùng dì ăn cơm, lại cung cung kính kính đưa nàng tới dưới lầu, “Mau lên đi, thân thể vừa khoẻ, không thể trúng gió.”
“Con không có việc gì, khẳng định Lục Vũ Ngang nói rất nghiêm trọng.”
Lục thái thái cười cười, đầy mặt yêu thương.
Tiễn dì Lục đi đã 11 giờ, Lục Vũ Ngang còn không trở về, gọi điện thoại cũng không có người tiếp. Bạn nhỏ rửa mặt một chút chuẩn bị đi ngủ, cửa mở, hơn năm mét đều nghe được mùi rượu, Lục Vũ Ngang say khướt đang đổi giày.
“Anh uống rất nhiều rượu sao.” Lý Tinh Thần đi lên dìu hắn.
“Còn ổn.”
Nói là còn ổn, đi hai bước liền đảo, Lý Tinh Thần đỡ hắn lên sô pha, muốn đi rót nước, lại bị nam nhân bắt lấy cỏi tay kéo vào lòng.
“Anh làm gì, em đi rót nước cho anh.”
Cậu giãy giụa muốn đứng lên, nhưng vì uống say sức lực rất lớn, Lục Vũ Ngang giam cầm cậu, chậm rãi hôn.
Lý Tinh Thần quay đầu đi, ngực phập phồng lợi hại, một khi hôm sau đó phát sinh cái gì cậu không khống chế được.
“Lục Vũ Ngang……”
“Sợ cái gì? Ngốc.”
Nam nhân buông cậu ra, bạn nhỏ đi rót nước cho hắn, bảo trì khoảng cách với hắn.
“Anh muốn đi ngủ.”
Lục Vũ Ngang uống nước xong, đem cà vạt cởi bỏ, đầy mặt đều là không đứng đắn.
“Bạn Lý, hôm nay anh thích em, không cho hôn ngủ ngon sao?”
“Nhưng anh uống say, sao em biết anh thật sự thích em hay không!”
Lục Vũ Ngang đứng lên đi tới trước mặt cậu, cong lưng, “Uống say anh cũng biết anh thích ngươi. Điên rồi đi, 28 năm, cuối cùng bị bạn nhỏ Lý bắt được.”
Nam nhân nhìn hai mắt cậu, bên trong thật sự có ngôi sao đi.
“Lãng tử hồi đầu, dừng cương trước bờ vực, mất bò mới lo làm chuồng.”
Lý Tinh Thần đem thành ngữ mình biết đến nói ra, thêm một câu, “Vi thì bất vãn.” (Vẫn chưa quá muộn)
“Cho nên đừng sợ, anh sẽ không thương tổn em.”
“Em biết.”
Lý Tinh Thần hôn hắn một chút, “Ngủ ngon!”