Chương 17: Bác sĩ Trữ

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Lục Vũ Ngang ngủ không sâu, cho nên trộm mở cửa tiến vào hắn đều biết. Chờ cậu lên giường, trở mình ôm người vào ngực, sờ sờ tóc xoăn:

“Không hảo hảo ngủ, chạy tới làm gì.”

“Hì hì, anh còn chưa ngủ nha.”

Bạn nhỏ lại chui vào ngực hắn, Lục Vũ Ngang cảm thấy không quá thích hợp, trán chống trán, xoang mũi Lý Tinh Thần phun ra nhiệt khí cực nóng dọa người.

“Bạn Lý, em đang phát sốt?”

“Em không có gì.”

Phát âm đều nói không chính xác, “Em muốn anh ôm em một cái.”

Còn làm nũng.

Nam nhân mở đèn, tìm nhiệt kế, Lý Tinh Thần nhắm mắt lại, bắt đầu nói mê sảng.

Một bên tìm áo khoác bọc lên người cậu, một bên bực chính mình cảm mạo một tuần đều không mang cậu đi bệnh viện. Động tác trên tay một chút cũng không ôn nhu, bạn nhỏ rầm rì hai tiếng, hắn lại xoa xoa tóc xoăn trấn an, bế cậu lái xe đi bệnh viện.

Lục Vũ Ngang mang cậu đến bệnh viện, bác sĩ ngồi khám kiểm tra rồi một chút, hỏi tình huống, liền viết đơn cho hắn đi làm thủ tục nhập viện.

“Trước tiêm một mũi hạ sốt, ở viện quan sát một đêm, thân thể bạn nhỏ tốt, rất nhanh sẽ tỉnh.”

“Ân, cảm ơn bác sĩ.”

Lục Vũ Ngang nhìn thoáng qua thẻ trên ngực hắn, “Bác sĩ Trữ, phiền toái ngài chăm sóc bạn nhỏ nhà tôi một chút.”

Bác sĩ viết xuống một hàng chữ, đưa cho hộ sĩ bên người, “Yên tâm, tôi sẽ an bài phòng bệnh.”

Lục Vũ Ngang lại trở về, bạn nhỏ đã tiêm thuốc hạ sốt, an an ổn ổn ngủ, hắn không nhẹ không nặng gõ đầu cậu một chút, “Phiền toái nhỏ.”

Không thể học, lên lớp cũng không thể, buổi sáng nam nhân xin nghỉ cho hai người. Gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp, bạn nhỏ còn được khen ngợi. Lão sư nói ngữ văn cậu tiến bộ rất nhanh, đặc biệt là thơ cổ, học rất nhanh.

Trong lòng Lục Vũ Ngang kiêu ngạo, trẻ nhỏ dễ dạy.

Sợ cậu tỉnh lại đói bụng, Lục Vũ Ngang đi xuống mua cơm sáng. Trở về đẩy cửa ra liền nghe được giọng bạn nhỏ nhà hắn, “Bác sĩ Trữ, ngài hảo soái.”

“Cảm ơn.”

“Khụ khụ……”

Lục Vũ Ngang tạo tiếng vang, Lý Tinh Thần nghiêng đầu nhìn hắn, “Anh đã về rồi, anh đi đâu.”

Giọng mũi nghe còn rất ủy khuất.

Lục Vũ Ngang đặt cơm sáng trước mặt cậu, vuốt tóc xoăn, “Sợ em đói, đêm qua không ăn cái gì.”

Hai mắt Lý Tinh Thần nhìn giấy gói thức ăn dời không ra tầm mắt, Lục Vũ Ngang mở hộp, mở đồ ăn cho cậu.

“Bác sĩ, đại minh tinh bên kia lại nháo.”

Tiểu hộ sĩ chạy tới còn thở hồng hộc, bác sĩ nhíu mày, tiếp tục viết đơn, “Mặc kệ hắn, làm hắn nháo.”

Lại nói với Lục Vũ Ngang, “Tôi vừa mới nhìn, nhiễm trùng amidan, lấy một ít thuốc là có thể về nhà.”

“Cảm ơn bác sĩ, ngài làm việc đi.”

Lục Vũ Ngang nhìn hắn, lần này nhìn mặt, bác sĩ mang mắt kính, Lý Tinh Thần thế nhưng cảm thấy loại hình văn nhã bại hoại này soái?

Chờ bác sĩ đi rồi, hắn lấy giấy gói, tịch thu đũa, bạn nhỏ không rõ nguyên do, đồ ăn trong miệng còn chưa nuốt xuống, “Em còn chưa ăn no.”

“Không được ăn, anh hỏi em, vừa rồi em nói bác sĩ Trữ soái?”

Bạn nhỏ chột dạ, “Anh nghe được sao.”

Lập tức hiểu ánh mắt, “Em là khách khí, hắn nào có soái như em, cũng không soái như anh!”

Lý Tinh Thần mở to mắt, biết rõ là khen, nghe cũng cảm thấy chân thành. Lục Vũ Ngang một lần nữa thả lại thức ăn, nhìn cậu nghiêm túc ăn cơm.

“Lý Tinh Thần, em không có đánh răng phải không?”

Cậu cũng không ngẩng đầu lên, “Ăn xong lại đánh.”

“Tiểu lôi thôi.”

Tiểu lôi thôi ăn bảy tám phần lắc đầu không hề ăn, duỗi tay, “Anh ôm em đi đánh răng.”

“Không lớn không nhỏ.”

Hắn ôm cậu, kéo mông cậu, chụp một chút, “Vẫn là lúc vừa tới nhà anh mới ngoan, mỗi ngày Lục Vũ Ngang ca ca Lục Vũ Ngang ca ca, cũng không bướng bỉnh.”

Lý Tinh Thần chỉ cười không nói lời nào.

Nam nhân để cậu ngồi trên bồn cầu, trét kem đánh lên bàn chải đánh răng nhét vào miệng cậu, “Mấy ngày nay ở nhà hảo hảo nghỉ ngơi, hoàn toàn khoẻ lại rồi đi học.”

Lý Tinh Thần phun ra bọt biển, rành mạch nói, “Vậy Lục Vũ Ngang ca ca anh phải ở nhà bồi em.”

Hắn nhìn cậu ngồi ở trên bồn cầu, mặc đồ bệnh nhân nói, “Ân, ở nhà bồi em.”