Chương 11: Đề nghị

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Lục Vũ Ngang mang cậu đi ăn lẩu, xem điện ảnh. Từ bãi đỗ xe đến thang máy, Lý Tinh Thần lặng lẽ nắm tay hắn, ánh mắt làm bộ tự nhiên.

Lục Vũ Ngang nhìn cậu.

“Làm sao vậy, hẹn hò không thể nắm tay sao?”

“Đương nhiên có thể.”

Hắn nắm chặt tay cậu, đi nhanh về phía trước.

Lý Tinh Thần đặc biệt thích ăn lẩu, không phải cậu có thể ăn cay, nhưng vẫn muốn ăn. Hắn chỉ vào thực đơn cho người phục vụ xem, tuyển một lẩu cay.

“Ăn uyên ương đi, em lại ăn cay không được.”

“Không được, lẩu uyên ương quá giống con gái!”

Nếu cậu kiên trì, Lục Vũ Ngang cũng không nói cái gì, chờ người phục vụ đi rồi mới hỏi, “Quá giống con gái học ai nói?”

“Anh Mễ Dương, ảnh nói Mộc Mễ Chúc quá giống con gái. Em cảm thấy nam nhân chúng ta ăn lẩu là phải ăn toàn cay.”

“Trừ bỏ quá giống con gái, hắn còn dạy em cái gì?”

Lý Tinh Thần đôi mắt chuyển a chuyển tràn đầy ý đồ xấu, cậu đứng dậy, kéo gần lại khoảng cách, nhỏ giọng:

“Anh Mễ Dương nói, có một số việc chỉ khi em vào đại học mới có thể làm, anh hai mươi tám tuổi, là chuyện gì a?” Cậu biết rõ cố hỏi.

Lục Vũ Ngang ấn cậu trở lại trên chỗ ngồi, mặt già đỏ lên, “Hư hài tử, anh muốn suy xét mời giáo viên khác cho em, thượng bất chính hạ tắc loạn.” (Người lớn/cấp trên không ngay thẳng thì người trẻ/cấp dưới ắt/nhất định hư)

“Anh mới là phía trên!”

“Em hiểu nghĩa những lời này?” Lục Vũ Ngang kỳ quái.

“Hiểu.”

Lý Tinh Thần hai tay ôm mặt, mắt nhìn chằm chằm đồ ăn bưng lên, đói vô cùng.

“Anh Mễ Dương loạn ném đồ vật, Mộc Mễ Chúc cũng thả đồ vật nơi nơi, anh Lâm Sâm liền nói thượng bất chính hạ tắc loạn.”

Lục Vũ Ngang cảm thấy học tập bầu không khí nhà bọn họ rất dày đặc, trình độ ngữ văn của bạn nhỏ đột nhiên lên cao. Bỏ thức ăn cậu vào lẩu, còn phải dạy cậu ăn như thế nào, bao tử không thể nấu lâu, thịt dê cũng không thể, nấm phải nhiều. Cậu đối ăn uống cảm thấy hứng thú, ăn cũng thực nghiêm túc, vẫn luôn không nói gì, sắp ăn no mới cùng Lục Vũ Ngang bát quái một chút.

“Hôm nay em nhìn thấy bọn họ hôn hôn!”

“Ân.”

Bạn nhỏ ở, cũng không biết chú ý, tâm lí Lục Vũ Ngang ca ca lại lần nữa hoạt động phong phú.

“Về sau em tan học trở về, anh muốn hôn hôn em không?”

Lý Tinh Thần xuất khẩu thành bạo kích, không còn là bạn nhỏ mấy ngày hôm trước nhẫn nhục chịu đựng.

Lục Vũ Ngang phát sầu, về sau càng lớn càng phải khống chế không được làm sao bây giờ, hỏi cậu? “Em muốn hôn hôn sao?”

“Muốn, chỉ có người thích mới có thể hôn hôn, không phải anh thích em sao.”

Cậu đầy mặt đắc ý cũng quá đáng yêu.

Bạn Lý đánh từng thương vào ngực, Lục Vũ Ngang thật sự vất vả chịu đựng, lại không nghĩ mất đi khí thế cùng tôn nghiêm của người lớn, như suy tư gì.

“Ân, cũng không phải mỗi ngày đều thích em, lúc nghe lời thích ngươi, bướng bỉnh không thích.”

Lý Tinh Thần bĩu môi, Lục Vũ Ngang lại lập tức dỗ, “Chúng ta làm ước định đi, nếu em tan học về nhà anh hôn em, chứng minh hôm đó em ngoan, nếu không có hôn, em liền nghĩ lại biểu hiện hôm đó một chút, có sai thì sửa.”

Hắn gắp tôm vào chén Lý Tinh Thần, cậu nghiêm túc tự hỏi hắn đề nghị, ăn luôn tôm còn vỏ, ngẩng đầu nhìn hắn.

“Vậy mỗi ngày anh phải hôn em, bởi vì không lúc nào em có biểu hiện không tốt!”

Lục Vũ Ngang cười cười không để ý tới cậu.

Tự tin như vậy, là bạn nhỏ nhà hắn.

Xem phim xong ra tới, bên ngoài trời mưa, Lục Vũ Ngang lái xe, Lý Tinh Thần mở cửa sổ xe ra, “Thích trời mưa!”

“Giảm một chút, em sẽ cảm lạnh.”

“Sẽ không! Thân thể em cường tráng!”

Bọn họ đang đợi đèn đỏ, Lý Tinh Thần vươn tay ra một chút, cảm thụ mưa thu, “Ngày mưa lãng mạn.”

Xoay đầu tới, Lục Vũ Ngang đã nghiên thân chờ cậu hôn.

( づ ̄3 ̄ ) づ

“Rất lãng mạn, Lục Vũ Ngang.”

——————————–