Đới Tổng Có Phu Nhân Không Lạnh [Đới Mạc - SNH48]

7.75/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thể loại:phi lô gíc, bất bình thường,phi thực tế,HE...
Xem Thêm

Chương 4
"Cái gì!Đới Manh bị bắt cóc!"

Tôn Nhuế bật dậy nhanh chóng mặc đồ, vụt ra xe, tai đeo bờ lu tút, vừa phóng xe vừa liên lạc với Hứa Giai Kỳ

"Mau bật vị trí của Đới Manh. Vệ sĩ đâu hết rồi. Sao lại để chuyện này xảy ra!Từ Tử Hiên đâu?"

"Lạc đang huy động lực lượng. Ê Ê sao trách tớ được. Đới Manh nay giở chứng lên núi bắt dế chơi. Tớ đâu quản nổi."

Hứa Giai Kỳ vừa bấm máy tính lạch tạch vừa phản bác Tôn Nhuế.

"Xe của Đới Manh hiện tại ở ngoại ô phía Tây!"

Cùng lúc Lạc Lạc cũng liên lạc đến

"Hứa Giai Kỳ! Đới Manh đâu có bị bắt cóc, là bị uy hϊếp mà!Lần sau báo cáo cho đúng nhe!Trừ hết lương bây giờ! "

Tôn Nhuế ngạc nhiên"Bị uy hϊếp??Nói rõ!"

"Em điều tra là có liên quan đến xã hội đen!"

Tôn Nhuế đen mặt " Lại xã hội đen!"

"Hả?Tôn Nhuế cậu nói gì?"

"A không gì? Lạc nói rõ!"

"trên camera của xe cho thấy có một người phụ nữ đang uy hϊếp Lão Đại, phía sau có vài chiếc xe đuổi theo, bọn họ mang theo súng"

"Lạc em từ đường cái chặn hết hết tất cả các con đường thông đến khu vực ngoại ô, chị từ phía Đông đến, nhanh chóng cứu Lão Đại."

"Được!"

Đới Manh nay ham vui lên núi bắt dế, đang hí hưởng quay về khoe thành quả với 5S ,thật không may gặp ngay một nữ nhân điên, xông vào xe giơ súng chĩa thẳng vào đầu,bắt Đới Manh phóng xe chạy trốn,Đới Manh vừa chạy vừa nghĩ cách tránh thoát, phía sau xa xa một loạt xe đang đuổi sát.

Người phụ nữ điên trong suy nghĩ của Đới Manh chính là Mạc Hàn.Mạc Hàn đến điểm hẹn với bên buôn vũ khí chân núi, không ngờ bị Hắc Long tập kích,vì không đem theo nhiều vệ sĩ, nên Mạc Hàn đã bị thương, chỉ còn cách chạy trốn thoát, vừa may gặp Đới Manh liền phi vào xe,uy hϊếp.

Đến khúc cua, Đới Manh tổ lái, xe theo quán tính nghêng về bên phải khiến Mạc Hàn mất đà, Đới Manh chớp cơ hội túm lấy tay đang cầm súng bẻ ngược ra sau, Mạc Hàn rất nhanh cũng bắt lấy tay Đới Manh đang túm tay mình, xoắn một vòng, Đới Manh vội thả tay, dùng sức đánh cổ tay Mạc Hàb, cây súng liền văng bay ra cửa kính xe.

Mạc Hàn giận giữ "Cô!!" một tiếng, liền đấm vào mặt Đới Manh, Đới Manh nghiêng đầu tránh thoát,tay giữ tay Mạc Hàn gập lại, lúc này Hắc Long đuổi theo sát gần, giơ súng bắn xe của Đới Manh

'bụp'chiếc gương chiếu hậu vỡ tan tành, Mạc Hàn xoay tay bóp cổ Đới Manh "Mau tăng tốc!"

"Không! Cô đồ điên mau ra khỏi xe tôi."

"Cô!Không tôi sẽ bóp chết cô" lực đạo trên tay mạnh thêm khiến Đới Manh kho khan

"khụ khụ đồ điên này. cô.nữ nhân độc ác"

" Còn không mau chạy!"

'tằng.. tằng..' Xe Đới Manh lại dính một loạt đạt.

Mắt thấy Hắc Long tiến đến đâm vào đuôi xe, Mạc Hàn không nghĩ nhiều từ ghế phụ nhảy lên ngồi đùi Đới Manh😳😳 cướp tay lái trắng trợn, chân đạp phanh tăng tốc đến cao nhất thoát khỏi vòng vây.

Đới Manh há hốc miệng mắt nhìn nữ nhân này mạo phạm mình, cô ta ngồi lên đùi mẫn cảm của mình, thật to gan

Mạc Hàn chỉ lo phóng nhanh, đâu quản cảm nghĩ của Đới Manh.

Bên Hắc Long cũng đuổi thật nhanh theo sát hai người. Mạc Hàn thầm than không ổn ,Hắc Long nhiều người như vậy mình cô đấu không lại, xoay tay phanh gấp, Đới Manh vì phanh gấp mặt đập vào sau lưng Mạc Hàn, mũi đau điếng, may không phải mũi giả nếu không sẽ gãy mất rồi,tay xoa xoa mũi nhỏ của mình

'cơ mà nữ nhần này thật thơm' vừa oán than cho cái mũi nhỏ của mình, vừa nghĩ thầm

Đới Manh trợn mắt định tóm lấy bả vai Mạc Hàn, xe cùng lúc được Mạc Hàn quay hướng rẽ vào ngõ hẹp, tay Đới Manh cũng mất đà trượt theo

mềm mềm

chẳng lẽ...

"chát!"

Một vết in dấu tay năm ngón nằm gọn trên mặt Đới Manh.

Mạc Hàn quay đầu ánh mắt giận giữ nhìn Đới Manh "Biếи ŧɦái!"

Đới Manh ôm má trái, trong mắt ươn ướt, huhu, than số mình quá nhọ. Nóng ran trên má nhắc nhở nữ nhân này rất đáng giận, không thể tha thứ. Nhưng mà thật mềm nhe, tầm cup C. Xúc cảm thật không tệ!😃

Mạc Hàn sau khi cho tên đầu vàng kia ăn tát vì giám nhục mạ mình, cô ta giám sờ ngực mình, cơn tức cũng vơi đi phần nào, cũng không để ý bản thân đang ngồi chồng lên đùi của Đới Manh.

Tư thế có chút ám muội

Chạy kiểu gì lại đi vào ngõ cụt, không lối thoát, con đường duy nhất có thể đi lại là bậc thang dài hơn trăm bậc cao. Bên Hắc Long thì lại đuổi tới.

Mạc Hàn và Đới Manh cùng nhìn bậc thang mà nuốt nước bọt. Đới Manh còn đang ngơ ngác, Mạc Hàn đã đạp phanh lao thẳng xuống, một chiếc xe hạng sang, lại bấp bênh đi xuống bậc thang sẽ xóc nảy cỡ nào?!

Tôn Nhuế đã đuổi kịp đoàn xe, tay giơ súng bắn hạ một chiếc xe đang đuổi theo Đới Manh, Lạc cũng cùng lúc từ phía trước chặn đầu vài chiếc xe hạ gục vài tên. Tôn Nhuế giơ ngón cái lên ra hiệu với Lạc, ý chỉ không tệ. Hứa Giai Kỳ ngồi trước máy tính có hệ thống kết nối với vệ tinh vũ trụ, bật loa trên cúc áo Đới Manh, camera trên chiếc hoa tai Đới Manh đang đeo cũng được bật lên cho Nhuế và Lạc cùng theo dõi.

"LƯU MANH!"

Kỳ, Nhuế, Lạc chợt nghe thấy giọng quát của một nữ nhân giọng băng lãnh, màn hình thì đen xì.

Lạc gãi đầu "Lão Đại đang làm gì vậy ta?"

Hứa Giai Kỳ thúc giục "còn một chiếc xe đang theo đuôi Đới Manh! mau mau cứu Lão Đại ra!"

Tôn Nhuế nhấn ga phóng theo, Lạc vòng xe qua đường cụt, hai người kết hợp tiêu diệt bọn người của Hắc Long.

--------

Tiếng hét lưu manh kia không ai khác là Mạc Hàn, xe vì xóc này cực độ, Mạc Hàn lại đang ngồi lên đùi Đới Manh, theo quán tính cũng nảy lên nảy xuống, khiến Đới Manh trợn mắt chịu đựng, cái đùi của Đới Manh sắp không ổn rồi, sao cái bậc thang vẫn chưa hết. Càng xuống độ dốc càng lớn, Mạc Hàn vẫn ngồi trên đùi Đới Manh nảy lên nảy xuống, Đới Manh sắp không chịu nổi kí©h thí©ɧ lớn như vậy, liền tìm chỗ bám chụ, tìm thế nào lại tìm đúng ngực Mạc Hàn mà bám, Mạc Hàn tức giận cực độ, liền cho Đới Manh thêm một phát 'chát'vào má phải, thế là hai má cân bằng. Đới Manh bị đánh liền mặc kệ, lực đạo Mạc Hàn đánh cũng không quá đau, liều chết vòng tay ôm eo Mạc Hàn,Mạc Hàn nhìn cánh tay ôm chặt mình giận càng giận, từ bé đến giờ chưa có ai giám vũ nhục mình như này, tên này tuyệt không thể tha.

cuối cùng cũng xuống hết bậc thang, mắt nhìn ra sau, bên Hắc Long cũng gần xuống kịp, liền xoay bánh phóng sang phải, đã hết xóc rồi tên này vẫn không buông tay ra là sao,Mạc Hàn liền véo tai Đới Manh

"A.. A...đau quá. Đồ điên này cô mau bỏ tay ra"

Bị đau nên Đới Manh vội buông eo Mạc Hàn, lấy tay ôm cái tai nhỏ bé của mình, nữ nhân này thật độc ác, quá ác độc, quá vũ phu, ai mà vớ phải nữ nhân này, thật tội nghiệp!!

"Hừ!Lưu Manh!"

Mạc Hàn buông tay, hừ một tiếng hàn khí, chân đạp phanh.

Lúc này trên bộ đàm phát ra tiếng của Hứa Giai Kỳ ồm ồm "Đới Manh! Chị nghe thấy em nói không?"

"Ô.. Ô!!Hứa Giai Kỳ mau mau cứu chị!"Đới Manh mếu máo, thấy được tín hiệu của Hứa Giai Kỳ Đới Manh sống rồi.

"Đới Manh! Còn hai chiếc xe đang bám đuôi chị. Bây giờ chị hãy rẽ phải!"

Đới Manh liền giục Mạc Hàn "Mau rẽ phải!"

Mạc Hàn lạnh lùng "Sao tôi phải nghe lời cô chứ?"

"Ai zà mau lên đây là đường sống!"

Mạc Hàn trừng mắt với Đới Manh "Cô giám lừa tôi, tôi cho chết!"

xe theo chỉ dẫn của Hứa Giai Kỳ rẽ phải, rồi rẽ trái,đi một đoạn lại là đường cụt, Mạc Hàn rút dao kề cổ Đới Manh

"Cô lừa tôi!"

Đới Manh cười hì hì "Không có mà!" rồi hét vào bộ đàm "Hứa Giai Kỳ!"

"Lão Đại, lùi xe lại, lùi xuống 300m, thì phóng vượt qua vách tường đổ.Chạy mau!"

Hai chiếc xe bên Hắc Long một trước một sau chặn toàn bộ đường đi, Mạc Hàn chỉ còn cách nghe theo lời của Hứa Giai Kỳ, gạt cần lùi xe, tông đổ vách tường lui thoát, Tôn Nhuế và Lạc đem theo người tiêu diệt người bên Hắc Long, rồi cùng nhau nhảy qua vách tướng theo dấu Đới Manh.

Mạc Hàn kề dao lên cổ Đới Manh, Nhuế và Lạc giơ súng chĩa vào Mạc Hàn

"Mau thả Lão Đại của chúng ta ra!"

mắt thắy lưỡi dao sát gần Đới Manh hét lên

"Êy Êy!!nữ nhân độc ác, cẩn thận cái dao của cô"

"Im! mau kêu bọn họ thả ta ra, ta sẽ cho cô đường sống, nếu không chết chung cho vui!"

Đới Manh hoảng hốt "phi! ta còn chưa muốn chết, ta còn chưa ngắm mỹ nữ đủ,cô muốn chết đi chết một mình đi!"

Mạc Hàn khinh thường liếc "Lưu Manh!"

Đới Manh hướng Lạc Nhuế ra hiệu, cả hai đều bỏ súng xuống cất vào bên hông. Mạc Hàn ra tay ném Đới Manh tới bên Lạc Nhuế, Lạc và Tôn Nhuế vội vã đỡ Đới Manh, cả ba cùng ngước mắt Mạc Hàn phóng xe chạy mất.

Lúc này Đới Manh mới làm mặt mếu

"Hu hu.. Cô ta ức hϊếp chị, cô ta còn đánh chị!cô ta còn sàm sỡ chị"

Lạc Lạc nhịn cười sờ sờ má Đới Manh,Đới Manh xuýt xoa kêu đau, Tôn Nhuế sờ sờ mũi lên tiếng

"Khụ Lão Đại !Lần này chị tiêu rồi, đυ.ng ai không đυ.ng, đυ.ng ngay xã hội đen Mạc Hàn!"

"Ả !!cô ta là Mạc Hàn! Woa thật không ngờ lại xinh đẹp như vậy!"

Lạc Lạc ho khan " hèm! Lão Đại, thế nên chị mới dê cô ấy sao!"

"Dê!?? " Đới Manh liếc xéo Lạc Lạc

"Bọn em nghe thấy cô ấy hét một tiếng 'lưu manh'rất to nhe!"

Đới Manh đen mặt "Đều nghe thấy hết sao!"

Tôn Nhuế cùng Lạc đồng lòng gật đầu. Đới Manh tay đút túi quần, tay vuốt tóc, chỉnh lại quần áo,phất lờ

"Về thôi!"

Lạc và Tam ca cùng nhau ném cười.

Thấy Lão Đại an toàn trở về, Hứa Giai Kỳ chạy tới định ôm ấp, Đới Manh nhanh chóng tránh thoát, để Hứa Giai Kỳ ôm nhần phải Từ Tử Hiên. Hứa Giai Kỳ nhăn mặt

"Đới Manh, chị thật là không hiểu phong tình gì cả!"

"Chị Phi! cái gì mà phong tình, mau lấy đá lạnh cho chị!"

"Hả Đới Manh bị cô ấy vũ nhục! Ha ha.. há. há. há.! "

"Ya! Hứa Giai Kỳ, có nhanh không hả!"

"Đây! có ngay, quát cái gì mà quát chứ!Chẳng ôn nhu gì cả!"

Đới Manh nằm hưởng thụ Tôn Nhuế chườm đá bên má phải, Lạc chườm bên má trái, một bên Hứa Giai Kỳ gọt táo cho ăn

Hứa Giai Kỳ bĩu môi

"Em thấy lần chị đi hưởng thụ hơn là bị uy hϊếp đi!"

Đới Manh vừa nhai táo nhồm nhòa vừa nói "Em nói gì đó!"

"A chẳng có gì cả!"

"À gọi Ngũ Triết về đi!"

Hứa Giai Kỳ mừng rỡ nhảy tưng lên hun Đới Manh một cái vào trán, chạy đi điều phi cơ đem lão công của mình quay về.

Đới Manh lấy giấy lau lau chỗ Hứa Giai Kỳ vừa hôn "Mắc ói!"

Tôn Nhuế chườm xong, cất đá

"Lão Đại, chúng ta nên xử lý bên Hắc Long ra sao!"

"Đem hang ổ của chúng tiêu diệt sạch!"

Giọng nói quyết đoán, có uy lực, Lạc và Tôn Nhuế gật đầu "Dạ!"

Vài giờ sau, Hứa Giai Kỳ đứng dưới bóng ô che của vệ sĩ, uống nước dừa cho da đẹp, chờ phi cơ đáp xuống,

'phần phật'chiếc phi cơ riêng của Ngũ gia hạ cánh xuống, gió quạt quá mạnh suýt tốc váy Hứa Giai Kỳ. Mắt thấy lão công của mình Hứa Giai Kỳ chạy vội nhảy lên bám cổ ôm hôn Ngô Triết Hàm, khiến Ngô Triết Hàm khó thở, vòng tay ôm lại người vợ bé nhỏ vào lòng Ngũ Triết cười hạnh phúc. Hứa Giai Kỳ ôm mặt Ngũ Triết than thở

"Cậu quá đen rồi!"

"Đen thì cậu sẽ hết yêu sao?"

"Hứ mơ đi! Cậu biến thành than tớ cũng yêu!Về tớ dưỡng trắng cậu. Lão Đới Manh kia thật độc ác."

"Ai kêu cậu trọc chị ấy! còn oán trách ai! "

Hứa Giai Kỳ trọc trọc trán Ngũ Triết

"Yên tâm, tớ nghĩ sắp có người quản chị ấy rồi"

"Hử???Là sao?"

Hứa Giai Kỳ 'chụt' hun một cái lên môi Ngũ Triết, rồi khoác tay Ngũ Triết vừa đi vừa kể truyện của Đới Manh bị nữ nhân xã hội đen ức hϊếp, tiếng cười 'haha'cùng tiếng nói của Hứa Giai Kỳ và Ngô Triết Hàm dần đi xa.

-----------

Mạc Gia

"Cậu không sao chứ!"Khổng Tiếu Ngâm bấm máy tính, liếc Mạc Hàn đang uống nước

"Tiểu Tiền lần này quá sơ suất rồi. Để tớ chỉnh lại mới được!"

"Bọn họ dùng kế điệu hổ ly sơn, không trách Tiểu Tiền được!"

"Tớ định đi cứu cậu nhưng bên 5S nhanh hơn, nên không động tay vào, nhiều bang phái sẽ chú ý."

"Vậy nhỡ tớ bị 5S gϊếŧ thì sao?Khổng Tiếu Ngâm cậu cũng không thèm quan tâm sao?"

"Ha ha Đới Tổng sẽ không làm hại cậu!"

"Cậu tự tin nhỉ!"

"Thực tế đã chứng minh tớ nói đúng!"

Lại nhớ tới một hồi buổi trưa vừa xảy ra Mạc Hàn hàn lạnh nói "Đới tổng của Đới thị sao? Người đứng đầu 5S sao?"

"Cậu tính làm gì?"

"Trả thù!"

"Trả thù?? Đới Manh đó làm gì cậu sao? "

"Cô ta mạo phạm mình, mình nhất định không tha cho cô ta!"

Khổng Tiếu Ngâm nhún vai, lắc đầu,lại tiếp tục bấm máy tính chơi game

"Vậy bên Hắc Long?"

"Nhất định phải tiêu diệt hắn!"

Thêm Bình Luận