Đới Tổng Có Phu Nhân Không Lạnh [Đới Mạc - SNH48]

7.75/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thể loại:phi lô gíc, bất bình thường,phi thực tế,HE...
Xem Thêm

Chương 2
Biệt thự Mạc gia

Mạc Hàn cùng Khổng Tiếu Ngâm một thân quần áo màu đen bó sát chầm chậm tiến vào ngôi biệt thự sang trọng theo phong cách Châu Âu.

"Cô chủ!"Người canh gác hai bên từ trong ra ngoài đồng loạt cúi đầu cung kính Mạc Hàn

Mạc Hàn cũng không đáp, vào trong nhà nói với Tiểu Tứ "Gọi Tiểu Tiền về gấp có việc cần làm!"

"Vâng!" Tiểu Tứ tuân lệnh liền rời khỏi

Chẳng lâu sau Tiểu Tiền đã có mặt tại văn phòng của Mạc Hàn

"Tiểu Tiền có việc cho em vận động chân tay rồi đây. Dạy dỗ cho tên Hắc Long kia một bài học đi!"

"Dạ!" Tiểu Tiền cung kính mệnh lệnh rồi khuất bóng sau màn đêm

Mạc Hàn híp mắt nhìn xuyên vào bóng đêm

Khổng Tiếu Ngâm ngồi vắt chéo chân, tay duỗi gọt móng tay đẹp đẽ của mình bất mãn hướng Mạc Hàn nói

"Cậu không đưa mình về sao!A hay muốn mình bồi cậu đêm nay nhe!"

Mạc Hàn lạnh lùng nói "Dẹp đi!"

"Hừ! Người gì lạnh lùng.Để tớ kêu Tiểu Tứ đưa về vậy. Đồ không thương hoa tiếc ngọc."

Sau khi Khổng Tiếu Ngâm ngày ngày câu dẫn Mạc Hàn kia rời khỏi. Mạc Hàn mới xoay lưng đi lên thư phòng của Ba mình.

"cốc.. cốc"

"Vào đi"

"Ba!" Mạc Phi năm nay đã ngoài 60,trên mắt đeo cặo kính lão màu nâu, ngồi trên ghế uy nghiêm, khí tức bức người, trên người toát ra khí chất khiến cho mọi người xung quanh phải run sợ.

"Hàn nhi! Ta đã giao cho con cả sự nghiệp bấy lâu ba gây dựng .Ba rất tin tưởng con sẽ càng uy lực hơn ba ngày trước. Con phải cẩn thận tên Hắc Long bên kia. Tuy hắn một mặt tỏ ra ngoan ngoãn, nhưng sau lưng âm mưu lật đổ con để một tay chiếm hết thế giới ngầm"

"Con hiểu rõ!".Ở trước mặt Mạc Phi Mạc Hàn mới thu lại vẻ lạnh lùng băng sơn của mình

" Thương Mặc sắp về,con cũng đã đến tuổi lập gia đình, Thương Mặc lại rất tốt với con, con.."

"Ba! Chuyện này để sau đi ạ! Con còn có việc, con đi trước!"

Nhìn con gái đi ra, Mạc Phi thở dàu một hơi, đứng lên đi về phía bức tường treo ảnh người phụ nữ mà ông yêu nhất cả đời này. Từ sau khi Mẹ Mạc Hàn mất vì tai nạn, con bé đã ít cười, giờ đây việc thấy được một nụ cười của con gái còn khó hơn hái trăng trên trời.

------

Đới thị

Đới Manh đầu vàng, áo sơ mi trắng, ống tay sắn lên cao, đang ngồi xem báo cáo và phê duyệt. Bỗng điện thoại bàn vang lên

"Alo! Cái gì? Hứa Giai Kỳ! Đồ phá hoại!"

Hứa Giai Kỳ xấu xa đem gần nửa tài sản của tổng tài ta đây shopping. Đới Manh ta đây nhất định trả thù.

"Alo! Lão Ngũ!Bên Châu Phi đang cần người quản lý, em hãy thay mặt chị sang ý một thời gian."

"Lão Đại! Nhưng...!"

"Đây là mệnh lệnh!"

"ơ?!"

Ngũ Triết thẫn thờ nhìn di động tắt ngúm. Thầm nghĩ không xong rồi.

Hứa Giai Kỳ lại nghịch dại rồi.Đới Manh thật ác, không động tới Hứa Giai Kỳ mà lại ra tay với mình. Ngô Triết Hàm tôi khổ quá mà.Châu Phi ,ôi làm da của tôi!

Khi Hứa Giai Kỳ nhận được tin thì lão công nhà mình đã ở bên trời Tây rồi.Lập tức phóng tới văn phòng Đới Manh.

"Đới Manh!Chị thật vô lý. Sao lại phái Ngũ Triết đi Châu Phi!"

"Em có ý kiến. Đây là mệnh lệnh!"

"Đới tổng ăn hϊếp người"

"Em còn nói! Là tại ai?"

"Hức.. em biết lỗi rồi.Chị mau kêu Ngũ Triết về đi!"

"Một tháng sau, Lão Ngũ sẽ về!"

"Ác độc, hẳn một tháng, làm sao em chịu nổi, hức hức..Ngũ Triết của em sẽ đen thui mất!"

"Chịu thôi!" Đới Manh nhún vai, vô tội,xoay người lấy áo khoác đi mất dạng.

Lạc Lạc chạy vào an ủi "Chị đừng lo, em có kem dưỡng trắng da từ bên Ba Lan sang, xài rất tốt, một tháng sau đem cho Ngũ Triết dùng đảm bảo trắng ngay."

"Em đi chết đi!" Hứa Giai Kỳ đang buồn đến não lòng, tên này không an ủi thì thôi còn trêu trọc thêm buồn. Người bên cạnh Đới Manh không ai tốt đẹp gì cả.

"Hắt xì!" Ngô Triết Hàm ở Châu Phi nắng sấp mặt liền hắt xì một cái thật to, rõ ràng trời nắng như vậy chẳng lẽ bị cảm lạnh. Than trời than đất khóc than cho làn da trắng trẻo của mình.

-----

KTV Hắc Hắc

Tiếng nhạc xập xập xình xình ,âm thanh của tiếng nhạc, tiếng mời chào của nam nữ lẫn lộn khiến người ta nhức óc. Trong phòng VIP tại tầng 5,căn phòng này hoàn toàn tách biệt với bên dưới, cách âm thuộc vào hàng thượng đẳng nên đặc biệt yên tĩnh, khác ở chỗ trong đây tràn ngập khói thuốc phiện, trên bàn rải rác túi nhỏ túi lớn hỗn hợp các loại ma túy đá. Nơi đây là địa bàn của Hắc Long, luôn luôn muốn nuốt trọn Mạc Hàn trong tay. Hôm nay như thường lệ, hắn sẽ cùng các anh em trong bang đản của mình tới tụ hợp hút hít.

Hắc Long khuôn mặt đen đen, hình xăm rồng hổ đầy người ,gần che kín một bên má phải, mang lại cảm giác ghê rợn, ánh mắt thâm sâu độc hiểm, tay cầm điếu thuốc phiện hút một hơi, rồi nhả ra làn khói trắng xóa kinh người.

Đột nhiên, một người đàn ông hốt hoảng chạy vào, bất chấp quy tắc liền nói nhỏ vào tai Hắc Long

Hắc Long sau khi nghe xong, mắt trợn to, tức giận răng nghiến lại, tay nắm thành đấm liền đập vào mặt bàn, chiếc bàn vì phải chịu một lực lớn liền nứt ra.

Ánh mắt bốc cháy tột độ,hận không thể thiêu cháy toàn bộ.

"Giỏi lắm! Mạc Hàn! Con nhỏ miệng còn hôi sữa đó giám phá hỏng đại sự của lão tử. Đáng giận! Ta tuyệt không tha cho nó!"

Người đàn ông lúc nãy lên tiếng "Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao Đại ca!"

Hắc Long nghĩ vài giây, nở một nụ cười khó hiểu "Chờ một thời gian. Hiện tại trả thù ngay là không thích hợp. Hắc Long này phải khiến con nhỏ đó trả ta cả chì lẫn chài! Ha Ha..!"

Tiếng cười rùng rợn khiến mọi người đều nổi da gà....

---------

Biệt thự Mạc Gia

"Cô chủ! Chúng ta đã phá hủy lô hàng vũ khí hơn 500 tỷ USD của Hắc Long, đốt vài nhà kho chứa cần xa, phá vài tiệm vàng bạc, lần này bên kia thiệt hại rất lớn!"

"Đã biết!"

"Vâng!"

"Mấy nay phải chú ý động tĩnh bên kia!Hắc Long không dễ để yên cho chúng ta đâu!"

"Dạ!"

"Tạm thời cho em nghỉ hai hôm, tranh thủ hẹn hò với minh tinh Từ Thần của em đi. Mọi việc hãy giao cho Tiểu Tứ và Tiểu Viên."

"Cô chủ! Sao chị biết truyện của em và Từ Thần?"

"Em lộ liễu như vậy! Ngày ngày đều chạy đến nhà đài chăm sóc cho con người ta. Cả thế giới đều biết hết rồi kìa!"

Tiểu Tiền nghe vậy đỏ mặt, cúi thấp đầu,giấu khuôn mặt đỏ ửng của mình.

Dưới bóng tối, Mạc Hàn đưa mắt lướt qua biểu tình của người kia, ánh mắt bình tĩnh, không vạch trần biểu tình xấu hổ của Tiểu Tiền, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lành lạnh vang lên

"Được rồi! Đi đi"

Tiểu Tiền gật đầu rồi bước nhanh tránh cho cô chủ nhà mình phát hiện sự ngượng ngùng của bản thân, cô chủ mà biết mình như vậy sẽ mất hình tượng đến ngất mất.

Tiểu Tiền vừa đi, điện thoại di động Mạc Hàn lại vang lên, ngón tay trắng nõn ấn nút nghe. Loa vang lên âm thanh trong trẻo có chút trẻ con của Tiểu Viên

"Cô chủ! Thiếu gia Thương Mặc ngày mai sẽ về Thượng Hải. Lão gia muốn người đi đón thiếu gia Thương Mặc.Ừm.. Cô..chủ..!?" Tiểu Viên ấm úp, cô chủ nhà mình không động tĩnh khiến cô đổ mồ hôi.

Sau một lúc, mới thấy Mạc Hàn đáp lại nhẹ một tiếng không rõ tâm tình

"Ừm!"

Sáng hôm sau, Thương Mặc ăn mặc lịch sự, khuôn mặt điển trai có chút lai phương tây đốn tim bao nhiêu phụ nữ. Chỉ trừ Mạc Hàn. Thương Mặc này là con trai anh em kết nghĩa với Mạc Phi, vì cha Thương Mặc mất sớm nên Mạc Phi rất yêu thương Thương Mặc,lại là thanh mai trúc mã từ bé với Mạc Hàn. Nói là thanh mai trúc mã là cho sang thế chứ thực ra Mạc Hàn chưa từng để hắn vào mắt, từ bé hắn toàn bám váy Mạc Hàn, yếu đuối khiến Mạc Hàn chán ghét. Tuy hắn ngoan ngoãn, lễ phép, nhưng lại bảo thủ, thiếu suy nghĩ (não ngắn), tuyệt nhiên làm cho Mạc Hàn của chúng ta đặc biệt chán ghét. Lần này ra đón hắn cũng vì Mạc ba mới đi chuyến này.

Thương Mặc thấy xe của Mạc Hàn liền hớn hở chạy lại, hôm nay Mạc Hàn mặc bộ đồ thể thao năng động, nhưng không kém phần mỹ lệ. Hắn nhìn Mạc Hàn lớn lên xinh đẹp, lại rất hợp gu của mình, lòng thầm quyết tâm cưới nữ nhân này về.

"Mạc Hàn.Anh rất vui vì lần này em tới đón anh. Em vẫn khỏe chứ?"

Mạc Hàn không trả lời, nhìn cũng không buồn, mặt không cảm xúc,im lặng bao trùm

Thương Mặc vốn đang hớn hở vui vẻ thấy Mạc Hàn như vậy liền kho han một tiếng, chuyển chủ đề

"Đã lâu không gặp, Mạc bá bá vẫn khỏe chứ?"

Mạc Hàn lạnh lùng trả lời

"Ba tôi vẫn tốt!Ba tôi mời anh về nhà ăn tối!"

"Vậy.. ừm..Chúng ta trở về thôi!"

Mạc Hàn nhanh chóng quay về Mạc gia, trên đường đi cũng không ai nói gì thêm.

Đằng sau luôn theo sau xe Mạc Hàn, hai cận vệ thân cận bảo vệ Mạc Hàn là Tiểu Tứ và Tiểu Viên buôn dưa lê với nhau rôm rả

Viên:"Cô chủ nhà ta người như tên thật 'hàn' "

Tứ :"Bao nhiêu năm như vậy em còn chưa quen sao?"

Viên:"Aii..Thương Mặc kia cũng thật tự luyến, cho rằng cô chủ sẽ để ý tới hắn sao?"

Tứ:"Chị thật mong chờ người có thể khiến cô chủ nhà ta để mắt tới là người như nào?"

Viên:"Em thì lại thấy tội nghiệp cho người nào lọt vào mắt cô chủ, nhất định sẽ chịu khổ!"

Tứ:"Đợi rồi sẽ rõ!"

Xe của Mạc Hàn chầm chậm đỗ lại tại sân Mạc Gia, Mạc ba đã đứng ngoài cửa đón hai người, thấy Mạc Ba Thương Mặc liền chạy lại đỡ Mạc ba vào trong nhà, một mực lấy lòng Mạc ba, Mạc Hàn theo sau.

Trên bàn cơm tiếng nói cười rôm rả, Thương Mặc luyên thuyên truyện trên trời dưới đất nhằm làm Mạc ba vui, còn Mạc Hàn chỉ ngồi yên gắp chút thức ăn. Mạc ba thấy không khí có chút kì quái, liền lên tiếng

"Mạc Hàn, ba thấy Mạc gia cũng rộng, Thương Mặc hãy nên ở lại đây có người trò chuyện với ta, ta cũng đỡ buồn chán.. "

"Ba!"Mạc Hàn không để Mạc ba nói hết liền lên tiếng.

"Thương Gia cũng không phải không có nhà. Anh ấy cũng không thể ở cạnh ba suốt ngày được, vẫn là anh nên về nhà của anh thì tốt hơn!Con ăn no, con xin phép."

Đứng dậy dứt khoát, vừa đi lên bậc thang vừa dặn Tiểu Tứ đứng cạnh"Tiễn khách!"

Mạc Phi tức giận quát lớn "Hồ nháo!"

Thương Mặc thầm nói không ổn, miệng cười xuề xòa

"Mạc bá bớt giận, không nên tức giận, Mạc Hàn nói đúng nhe, cháu cũng không thể bồi cạnh Mạc bá suốt được,còn Thương gia đang chờ cháu gây dựng ạ,cháu liền xin phép quay về Thương gia! Cháu rảnh sẽ lại sang chơi ạ!".Nói vài lời chào với Mạc ba liền rời khỏi.

Mạc Phi thấy bóng lưng hắn đi khuất lắc đầu thở dài, Mạc ba luôn một lòng vun đắp hai người lại nhưng chưa một lần thành công. Thương Mặc là hài tử ngoan, lại là con trai duy nhất của người anh em kết nghĩa, Mạc Hàn gả cho tấm chồng như vậy Mạc ba sẽ rất an tâm. Hạnh phúc của con gái là việc duy nhất ông canh cánh trong lòng, là việc ông đã hứa vớ người vợ đã khuất của ông.

Thêm Bình Luận