Chương 6

Tính khí của Kỳ Vũ vừa to vừa dài, hắn vừa nhét được vào một nửa Dạ Thuần đã khó chịu đến chảy cả nước mắt, cổ họng khô cứng miệng há rộng đến hết mức. Y liên tục lắc đầu răng khẽ cắn vào nơi đó của hắn, Kỳ Vũ tức giận gào lên: "Nếu ngươi còn không chịu ngoan, ta lập tức sẽ đem đầu của Doãn Minh đến cho ngươi, không những thế ta sẽ cho cả tu chân giới này đầu rơi máu chảy."

Dạ Thuần lắc đầu nước mắt vẫn liên tục rơi xuống, y ngạt thở cả gương mặt đỏ bừng lên. Miệng bị thứ đó lấp đầy khó chịu không thể thốt nên lời van xin, nhưng nghe hắn dọa cũng không cố vùng vẫy nữa.

Thấy y đã thuận theo, Kỳ Vũ mỉm cười đưa tay luồn vào chân tóc sau gáy, nhẹ giọng nói: "Ngoan..."

Vừa nói hắn vừa nhét nốt cả căn vào, tính khí của hắn đâm sâu vào tận trong cuống họng, Dạ Thuần trong người cuộn trào như muốn nôn nhưng nôn không nổi. Vì khó chịu nên nước mắt cứ liên tục rơi lã chã theo gò má xuống.

Sau khi đút sâu vào, miệng lưỡi của y ấm áp làm Kỳ Vũ thấy thoải mái nhắm hờ hai mắt, hắn liền theo bản năng đưa đẩy hông. Tính khí rút ra khỏi một nửa, Dạ Thuần chưa kịp cảm nhận được cảm giác thoải mái ít ỏi, hắn lại tiếp tục đâm mạnh vào. Hai tay y liên tục cọ xát vào dây trói đến bong cả da, y muốn thoát ra khỏi nhưng lại bị hắn giữ chặt đầu.

Dạ Thuần cảm giác thời gian như dừng lại, tiếp nhận phân thân của hắn cứ liên tục ra vào trong miệng mình, cả cổ họng đau rát, miệng khô khốc đến không còn cảm giác. Kỳ Vũ nắm chặt lấy tóc y theo nhịp mà đẩy vào, không biết qua bao lâu Kỳ Vũ chậm dần động tác, mặt thỏa mãn phun vào trong cổ y một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng.

Thứ chất lỏng đó phun thẳng xuống cổ họng y, Kỳ Vũ đạt được mục đích rút tính khí ra, Dạ Thuần ngã nhào xuống đất. Sợi dây trên tay cũng tự động thu lại, bàn tay vừa được thả tự do y liền đưa tay lên ôm chặt lấy cổ. Nhìn thấy Dạ Thuần thảm hại ho sặc sụa như muốn nôn ra, Kỳ Vũ ngồi lên trên người y tự vuốt ve phân thân của mình, phun nốt dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn lại lên thẳng trên mặt y, thứ chất lỏng mùi hơi quỷ dị rơi thẳng lên mắt, mũi trắng xóa cả gương mặt Dạ Thuần, nhất là miệng. Dạ Thuần như điên giãy giụa hét lên: "Aaaaa! Kỳ Vũ ngươi gϊếŧ ta cho rồi! Ngươi gϊếŧ ta đi... Ta xin ngươi gϊếŧ ta đi!"

Kỳ Vũ hả dạ vẫn ngồi trên người y, nhìn gương mặt tràn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình, hắn phấn khích nói: "Đây là trừng phạt ngươi nhịn ăn, nếu còn lần sau thì không dễ dàng như vậy đâu."

Hắn đưa tay sờ lên gương mặt vương đầy chất lỏng trắng của hắn, Dạ Thuần quay mặt tránh né mắt đỏ lên như muốn gϊếŧ người: "Giận rồi?"

"À..." Kỳ Vũ cười vui vẻ nói: "Ngươi đang giận dỗi vì ta không giúp ngươi thỏa mãn đúng không?"

Hắn vừa nói vừa lần tay mò vào trong lớp quần áo nắm lấy hạ bộ của y, tay còn lại kéo mạnh chiếc quần mỏng manh xuống, chẳng mấy chốc cả hạ thể đã thông thoáng không có gì che đậy. Dạ Thuần bàn tay siết chặt lại gào lên: "Buông ta ra... A."

Dạ Thuần muốn ngẩng đầu lên đẩy hắn ra nhưng Kỳ Vũ đã cúi xuống ngậm lấy, đầu lưỡi của hắn liếʍ láp phía đầu rồi dọc xuống ngậm sâu tính khí của y vào trong miệng, cảm giác đê mê khó diễn tả, tính khí của y ngóc đầu trỗi dậy. Bàn tay của Dạ Thuần càng cào mạnh xuống dưới đất, hai mắt nhắm chặt lại, thân thể dần run lên.

Kỳ Vũ vui vẻ nhìn biểu hiện của y nhưng động tác rất chạm chạp, hắn từ từ mυ"ŧ rồi nhả, cứ như vậy làm y khó chịu đến cực điểm. Phải nhanh hơn nữa, mạnh hơn nữa, du͙© vọиɠ trong người y cuồn cuộn, không chịu được sự trêu đùa của hắn. Y đưa tay lên đẩy đầu hắn sâu vào trong người mình. Kỳ Vũ trong lòng thầm cười, bị y giữ đầu đẩy vào cũng chiều theo y mà động tác cũng nhanh hơn một chút, nhưng nơi đó của y vẫn chưa thỏa mãn.

Hắn nhìn y nước mắt lưng tròng khẽ nhả ra, nghịch tính khí của y trong tay nói: "Ngươi xin ta đi, ta sẽ hầu hạ thân thể của ngươi thật tốt."

Dạ Thuần hơi thở nặng nhọc bị hắn trêu đùa, y cắn chặt răng không để mình thốt ra câu nào, nhưng thân thể y lại không thể nào mà theo ý, cả người đều thấy ngứa ngáy khó chịu, động tác nhẹ nhàng của hắn như chọc tức tính khí đang căng cứng của y.

"Đừng... Đừng mà." Dạ Thuần thở hổn hển, cả người y đều đã bị du͙© vọиɠ xâm chiếm không còn ý thức.

"Ngươi xin ta đi, nhìn xem nơi đó của ngươi đã khó chịu thế nào rồi..." Kỳ Vũ vừa nói vừa đưa lưỡi mình liếʍ nhẹ lên phía đầu của tính khí, hắn đưa lưỡi liếʍ qua một vòng, đôi mắt Dạ Thuần dâng lên một tầng nước. Y thực sự không chịu được nữa, cả người nóng đến lợi hại như có ngọn lửa thiêu đốt.

"Ưʍ... Kỳ Vũ... Xin... Xin ngươi." Cuối cùng lý trí cũng không thể chiến thắng được du͙© vọиɠ đang điên cuồng của mình, Dạ Thuần cũng mở giọng van xin theo ý hắn.

Kỳ Vũ tươi cười một lần nữa ngậm sâu tính khí của y vào trong cổ, động tác nhanh hơn đưa phân thân của y ra vào trong miệng mình. Tay cũng không ngừng vuốt dọc theo trụ.

"A..." Cảm giác thoải mái làm Dạ Thuần ngửa cổ ra khẽ rên lên, hai tay đặt trên vai hắn, động tác của hắn thành thạo chẳng bao lâu đã làm y đạt điến kɧoáı ©ảʍ.

"Ta... Ta sắp..." Dạ Thuần muốn đẩy hắn ra để y phóng ra dòng tinh khí trong người, Kỳ Vũ giữ chặt tay y lại miệng vẫn không ngừng đưa đẩy, không những thế còn dồn dập hơn.

"Ưʍ..." Dạ Thuần không nhịn được nữa mà phóng thích tinh khí ra khỏi người mình, Kỳ Vũ vui vẻ nuốt hết những thứ y vừa xuất ra, nhìn Dạ Thuần mềm người xuống hắn bế y nằm lên trên giường. Kỳ Vũ khẽ hôn lên bờ môi nhỏ của Dạ Thuần, trên môi vẫn còn vương đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn.

"Lần sau đệ phải giúp ta cho tốt biết chưa? Còn dám chống đối ta, ta còn rất nhiều cách để "phạt" đệ."

Dạ Thuần không trả lời giả vờ nhắm hai mắt như đã ngủ, y không dám tin người tràn đầy du͙© vọиɠ lúc nãy lại là mình, tại sao y lại trở nên như vậy? Đáng nhẽ y phải chết cùng sư phụ với các sư huynh đệ khác, có lẽ đây là sự trừng phạt vì y vẫn còn sống, là sự nhục nhã mà đến y cũng cảm thấy ghê tởm chính bản thân mình.