Chương 5

Dạ Thuần trở về người liền lên cơn sốt dữ dội đầu nóng như lửa đốt, Kỳ Vũ lo lắng nên trả lại linh lực cho y, rồi dùng miệng rót thêm linh lực của mình vào. Nhờ có dòng linh lực ấm áp truyền đến Dạ Thuần khẽ mở mắt, vừa nhìn đã thấy môi mình bị người kia phủ lấy, vội quay sang một bên ho sặc sụa.

Thấy y đã tỉnh lại Kỳ Vũ đứng lên, định đi ra ngoài thì Dạ Thuần nói: "Ngươi trả lại linh lực cho ta, không sợ ta gϊếŧ ngươi sao?"

Kỳ Vũ ánh mắt thoáng buồn, nhưng rất nhanh lại khôi phục như cũ, hắn lạnh lùng nói: "Đệ không gϊếŧ được ta, cũng đừng mong tìm cách bỏ trốn. Nếu đệ rời khỏi đây ta vẫn có cách bắt Doãn Minh trở về, lúc đấy dù có dùng thân ra làm điều kiện ta cũng sẽ không nương tay nữa."

"Kỳ Vũ ngươi còn là nhị sư huynh mà ta quen không?" Dạ Thuần giọng có chút nghẹn ngào nói.

Hắn quay lưng về phía y nên không nhìn rõ sắc mặt, một lúc sau mới thấy Kỳ Vũ đáp: "Nhị sư huynh của ngươi... đã chết rồi."

Kỳ Vũ ngồi trên chiếc ghế môn chủ được đặt tại nơi cao nhất của Thanh Vân phái, nơi này từng có bao đệ tử đứng dưới nói cười vui vẻ, sư phụ của hắn cao cao tại thượng ngồi đây nhìn xuống. Vậy mà vài tháng trước, nơi đây chìm trong biển máu, tất cả đều bị hắn tàn nhẫn xuống tay gϊếŧ sạch. Xung quanh đã chẳng còn bóng dáng bộ đồ trắng thuần khiết của đệ tử Thanh Vân, thay vào đó đều là những kẻ mặt mày hung tợn canh giữ.

Cũng nhờ sư phụ đuổi hắn đi mà Kỳ Vũ tu luyện ma tu, thành công lên cảnh giới cao nhất đánh thắng ma tôn của quỷ giới, giờ đám tiểu yêu của quỷ giới đều nghe theo mệnh lệnh của hắn.

"Tôn chủ, người thả Doãn Minh đi như vậy không sợ hắn cấu kết với môn phái khác quay về báo thù sao?" Dao Dao bên cạnh lo lắng hỏi, cô là ma nữ nhưng bề ngoài lại mang lớp da của một đứa trẻ mười hai, mười ba nhưng tuổi. Đã rất nhiều người bị vẻ ngoài yếu đuối của cô lừa, thực ra Dao Dao đã sống cả trăm năm. Vì được Kỳ Vũ giữ lại cho một mạng, nên Dao Dao ở lại bên cạnh hắn làm hộ pháp, coi như báo đáp ân tình.

Kỳ Vũ cười khẩy: "Ngươi nghĩ mấy tên nhát gan đó sẽ có ai chịu đứng ra giúp hắn, đến Thương Sơn mười hai phái còn bị ta một đêm gϊếŧ sạch, ai lại muốn gây chuyện với ta để mang họa sát thân."

"Nhưng người vẫn nên cẩn thận, thập đại danh môn cũng không phải hư danh, nếu họ thật sự liên thủ vẫn hơi phiền phức." Dao Dao vẫn kiên trì nhắc nhở, Kỳ Vũ gật đầu vẻ mặt không quan tâm lắm nói sang chuyện khác: "Dạ Thuần thế nào rồi, khỏe hơn chưa?"

"Khỏe hơn nhiều rồi nhưng mà..." Dao Dao ngập ngừng.

"Nhưng?" Kỳ Vũ hơi nhíu mày hỏi lại.

"Nhưng mà ngài ấy không chịu ăn gì cả."

Hắn khẽ cười nửa miệng, lập tức đứng dậy đi đến phòng của Dạ Thuần, phòng của y vẫn là căn phòng cũ ngày trước, Kỳ Vũ không muốn thay đổi nên đồ vật vẫn để nguyên vẹn như cũ. Vừa đến đã thấy đám tiểu yêu bưng thức ăn đã nguội lạnh đi ra, Kỳ Vũ không tiếc thương cánh cửa dùng chân đạp "rầm" một cái bước vào.

Cánh cửa rung lên dữ dội như chực rớt xuống, Dạ Thuần ngồi tĩnh tâm trên giường hai tay đặt lên trên đầu gối, nghe thấy tiếng động không cần mở mắt cũng biết là ai đến.

"Thuần Nhi ngươi không ăn?" Kỳ Vũ đến gần ghé sát mặt mình lại, chăm chú nhìn y hỏi.

Thấy y không trả lời cũng không thèm để ý đến hắn, Kỳ Vũ tức giận nghiến răng, nâng cằm y lên ánh mắt quỷ dị nói: "Không ăn cơm vậy có muốn nếm thử thứ khác?"

Dạ Thuần cảm nhận được hắn đang tức giận, tim khẽ đập lệch đi một nhịp linh cảm được chuyện không tốt. Không cần y phải suy đoán lâu, Kỳ Vũ tiến lại gần kéo trễ áo của y xuống đến tận vai, hắn vùi đầu vào trong cổ hít lấy hít để mùi hương trên thân thể Dạ Thuần. Bờ vai trắng còn vương lại những vết ân ái mờ nhạt chưa kịp tan hết, lại bị hắn tiếp tục cấu xé. Dạ Thuần nhắm hờ hai mắt, cổ của y bị hắn vừa cắn vừa mυ"ŧ, đầu lưỡi mềm mại lướt qua da thịt làm y thấy hơi buồn, y cắn chặt răng lại mặc Kỳ Vũ lao vào như con hổ đói.

Sau khi gặm nhấm khiến cổ Dạ Thuần chi chít toàn là dấu hôn đỏ thẫm, hắn mới thỏa mãn buông y ra, đưa tay lên vuốt ve gương mặt nhỏ mỉm cười. Y quay đầu khẽ tránh bàn tay đang vuốt ve của hắn, Kỳ Vũ không vui ánh mắt chợt hiện lên một tia sát khí, hắn mở lòng bàn tay của mình ra, lập tức trên tay xuất hiện một sợi dây đỏ, sợi dây từ trên tay hắn tự động bay lên quanh người Dạ Thuần quấn chặt y lại.

Thấy hai tay mình bị trói chặt, Dạ Thuần dâng lên cảm giác sợ hãi hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"

Kỳ Vũ không trả lời nhìn y bằng ánh mắt nham hiểm, hắn kéo Dạ Thuần quỳ xuống dưới đất mặt dính sát vào nơi hạ bộ. Hắn đưa tay tự cởi chính thắt lưng của mình, y phục rơi xuống để lộ ra tính khí đã căng cứng từ lúc nào.

Lần trước Dạ Thuần chỉ lướt qua không dám nhìn kỹ chỉ cảm nhận thứ đó rất to, hôm nay nó sát ngay gần mặt không thể không quan sát kỹ hơn, y lại cảm thấy sợ hãi tính khí của hắn lần nữa. Đến giờ hạ thân của y vẫn còn đau chưa khỏi hắn, thứ này mà tiếp tục đi vào chỉ sợ không chịu được.

Kỳ Vũ trói chặt y lại, lại đứng tư thế này người khác nhìn vào có thế đoán ra ngay hắn định làm gì, nhưng Dạ Thuần từ trước đến nay không đυ.ng đến mấy thứ phong trần, sao có thể biết còn có thể dùng miệng để giải tỏa.

Kỳ Vũ cầm lấy tính khí nóng bỏng của mình đưa đến bên miệng y, Dạ Thuần hốt hoảng không lẽ hắn định đưa thứ này vài trong miệng? Y lắc đầu nguầy nguậy, giọng nức nở nói: "Ngươi muốn làm gì? Ta không muốn... không muốn... Ưʍ."

Không để y kịp nói nhiều, Kỳ Vũ đưa một tay bóp cằm, một tay để sau gáy y đưa tính khí của mình vào, Dạ Thuần giãy giụa nhưng hai tay bị trói cũng chẳng có bao nhiêu sức lực. Y liều mạnh nghiến chặt răng không để thứ đó tiến sâu vào bên trong, nhưng bàn tay dưới cằm của y bóp rất mạnh, trong một lúc không chịu được đau đã khẽ mở hàm ra, Kỳ Vũ thừa cơ đưa mình tiến sâu vào.