Chương 2

Cơn co giật này còn nghiêm trọng hơn bất kỳ lần nào trước đó.

Bà cụ lại giống như đang thư thái đi tản bộ trong vườn, gỡ chiếc trâm cài từ búi tóc màu xám của mình xuống đưa cho tôi, còn nghiêm khắc nói: "Cầm lấy!"

Lúc đó tôi như con rối gỗ bị giật dây, hai tay chợt duỗi thẳng cầm lấy chiếc trâm bạc dài, sau đó thì bất tỉnh.

Sau khi ngất đi, nằm bất động tại chỗ, trên mặt, trên đầu tôi chỗ nào cũng đầy kim châm thật dài, nhất thời không rõ sống chết.

Bố mẹ tôi lo lắng.

Ông ấy vội vàng vọt tới, đưa tay xuống dưới mũi tôi thử thử, cảm giác được tôi vẫn còn thở yếu ớt, ông mới yên tâm hơn chút. Dù biết lúc này tôi chỉ đang ngủ mà thôi nhưng trong lòng bố vẫn còn đau đớn.

Do dự một lúc, cuối cùng ông ấy cũng cẩn thận mở miệng xác nhận: "Thím à, con gái của tôi như vậy...đã ổn chưa?"

Mao Tiên Cô thô bạo rút cây trâm tôi đang cầm trong tay về cài lại vào búi tóc, sau đó mới nhẹ nhàng liếc tôi nói:

"Sao mà nhanh thế được? Nhưng ít nhất khi tỉnh lại, tay chân nó có thể thẳng trở về, không giống như con cóc gãy chân nữa."

Bố mẹ tôi:.....

Bà già này nói chuyện thật không dễ nghe chút nào, nhưng nếu thực sự có thể chữa khỏi bệnh cho tôi thì có khó nghe thế nào cũng được.

Để chuyển dời sự chú ý, bố mẹ bắt đầu bàn bạc về chi phí điều trị với bà cụ, bày tỏ ý sẵn sàng chi trả hết số tiền để chữa trị cho tôi.

Chỉ cần bà ấy muốn, có thể lấy bất cứ thứ gì mà bố mẹ tôi có, muốn nhà, chúng tôi cũng đưa luôn.

Tuy nhiên, Mao Tiên Cô lại chỉ đưa ra một điều kiện -- muốn nhận tôi làm cháu gái nuôi.

Bố tôi tò mò hỏi: "Ý của thím là muốn tôi nhận thím làm mẹ nuôi đúng không?"

Nhưng bà cụ lại cười khẩy khinh bỉ: "Cậu mơ đẹp quá! Tôi cũng không thiếu con nuôi. Nếu không phải vì đứa bé này còn nhỏ, tôi đã nhận nó làm con gái rồi."

Sau đó, bà ấy nhìn tôi ngủ say, thở dài tiếc nuối:

"Aizz, lúc còn sống khó mà gặp được một em bé âm phủ ~ nhiều người như vậy, ngươi cứ phải cướp đoạt một phút đó làm gì? Giờ thì hay rồi, không thể trấn áp được đúng chưa?"

Nghe những lời không hiểu đầu đuôi đó, bố mẹ tôi đành đứng bên cười nịnh nọt.

Bà cụ nói chuyện với tôi một lát, sau đó quay lại kêu bọn họ: "Hai vợ chồng theo tôi qua phòng phía Tây uống trà đợi con bé tỉnh đi."

Dứt lời, bà ấy lấy từ đầu giường dưới đất một đôi giày nhỏ xỏ vào, thản nhiên đi trước dẫn đường.

Bố tôi bị thu hút bởi đôi giày dưới chân của bà ấy, bà cụ mặc một chiếc áo khoác vải dài màu xám cùng chiếc quần ống loe đũng rộng, trên bắp đùi còn quấn một miếng vải, bó chặt đến cả bàn chân vừa bảo thủ lại truyền thống.

Đôi giày nhỏ này được làm bằng vải sa tanh màu đỏ tươi, mũi giày sáng bóng, hoa văn trang trí thêu bằng chỉ vàng sáng, giữa nền xám của đất lại xuất hiện chút màu sắc sáng tươi đỏ, quả thực trông rất chói mắt.

Mà hoa văn trên giày cũng không phải là chim, hoa hay cá như thông thường mà là một con rắn há miệng cắn hộp sọ không xác định, hốc mắt trống rỗng chỉ lộ hàm răng tạo thành một khuôn mặt có nụ cười kỳ dị.

Đế giày dùng vải trắng đóng thành, dày bằng ba ngón tay người lớn, không biết đã dùng bao nhiêu vải mới làm được cái đế như vậy.

Có lẽ là do bàn chân nhỏ khi bước trên nền đất cứng dễ bị đau nên bà ấy mới làm đế giày dày hơn chút.

Bố tôi không ngừng suy nghĩ, nhưng bước chân cũng không dừng lại, đi theo bà cụ đến phía Tây thấy cửa phòng nhỏ trong xó.

Mao Tiên Cô lục lọi trong vạt áo, lấy ra chìa khóa cố mở chiếc ổ kiểu cũ trên cửa. Nhưng bàn tay vẫn luôn run run, không thể tra chìa vào đúng vị trí.

Bố tôi thấy thế, vội hỏi từ phía sau: "Thím ơi, hay để tôi giúp thím nhé?"

Mẹ tôi cũng tiếp lời: "Đúng đó, thím à để chồng tôi mở giúp cho."

Nhưng bà cụ lắc đầu, kiên quyết nói: "Không cần, các người không mở được."

Sau đó lại run rẩy một lúc, cuối cùng cũng tra được chìa vào ổ.

Cửa vừa mở, mùi bụi mục nát ẩm mốc từ trong phòng xộc ra không khác gì một ngôi nhà đã bị bỏ hoang nhiều năm. Trên cửa còn có mấy sợi tơ nhện vắt ngang, trông chẳng giống như phòng có người từng sinh hoạt.

Ngồi chỗ này, uống trà?

Bố mẹ tôi rất thắc mắc nhưng cũng không dám hỏi nhiều.

Suy cho cùng, sợ hỏi mấy câu sẽ chạm vào mấu chốt, bao năm qua họ đưa tôi đến khắp các bệnh viện lớn nhỏ gặp bác sĩ, danh y nổi tiếng, nhưng ai cũng lắc đầu khi thấy tôi còn khuyên họ từ bỏ. Vậy mà lúc này ở chỗ của Mao Tiên Cô lại nghe được tin tôi có thể khỏi bệnh.

Mặc kệ có chính xác hay không nhưng tóm lại cũng khiến họ phải khϊếp sợ. Vì vậy mỗi lời của bà cụ nói đều như thánh chỉ đối với bố mẹ, chỉ biết răm rắp tuân thủ nghe theo.

Giống như bây giờ bà ấy bảo bọn họ vào nhà uống trà, mặc kệ phòng trông thế nào, trà trông ra sao, họ đều sẽ uống.

Mao Tiên Cô thấy sự bối rối của bố mẹ tôi nhưng bước chân họ vẫn không hề do dự, rốt cuộc sắc mặt bà ấy cũng lộ ra chút tươi cười hài lòng.

Bà cụ dẫn bố mẹ tôi ngồi xuống chiếc bàn duy nhất trong phòng, không biết lấy từ đâu ra hai cái chén sứ, đặt trước mặt họ mỗi người một cái.

Sau đó lại lấy chiếc bình màu đen trong góc nhà, là loại lọ thường dùng để ngâm dưa chua ở nông thôn, bà ấy giơ đôi bàn tay gầy guộc của mình lên miệng lọ lắc lắc, miệng lẩm bẩm "chú ngữ" khó hiểu.

Nháy mắt, từ chiếc bình vốn trống rỗng đã đầy nước trà. Mao Tiên Cô ôm bình đến trước bàn, rót cho bố mẹ tôi mỗi người một cốc, ra hiệu cho họ mau uống đi.

Nước trà trong cốc trong suốt như pha lê nhưng lại tỏa ra mùi tro nồng nặc, bố mẹ tôi nhìn nhau thật sâu, cũng thấy được sự bất đắc dĩ và quyết tâm trong mắt đối phương, hai người đồng thời bưng cốc lên uống một hơi cạn sạch.

Thấy vậy, Mao Tiên Cô mới hài lòng gật đầu: "Được rồi, hai người đã đổi mệnh thành công."

"Lần này có thể giúp con bé chống đỡ đến tuổi thành niên. Sau đó sẽ ra sao, tất cả còn phải phụ thuộc vào con bé có thể làm được những gì."

Nói xong mấy lời này, bà dẫn bố mẹ tôi đến gác nhà Tây Bắc bái lạy gì đó, rồi lại đuổi họ ra sân chờ, còn bản thân thì đứng trong căn phòng nhỏ thêm năm sáu phút nữa mới đi ra.

Ngay sau khi khóa kỹ cửa phòng lại, bà cụ giống như bị lấy hết sức lực, đột nhiên ngã quỵ xuống đất.

Bố mẹ tôi vẫn luôn đứng bên ngoài không dám cử động, thấy vậy liền vội vàng chạy tới, mỗi người một bên dìu bà cụ dậy, còn quan tâm hỏi:

"Thím à, thím có sao không? Chúng tôi cõng thím về nghỉ nhé?"

Bố mẹ tôi là hai người đứng ngoài cuộc, chỉ có thể xây "cây cầu máu" để cho cuộc sống vay mượn thọ mệnh của tôi kéo dài tốt hơn, họ đâu biết rằng người thực sự cho tôi mượn mệnh lại là Mao Tiên Cô chứ.

Mao Tiên Cô cố gắng hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh lại, lắc đầu với hai người họ:

"Không cần đâu. Tôi già rồi, tuổi cao sức yếu khó tránh sẽ hao tổn chút sức lực. Lát nữa hai người về phòng hãy bế con về đi, từ nay cứ 9 giờ tối thứ sáu hàng tuần lại mang con bé đến đây."

Bố mẹ tôi dìu bà ấy về phòng ngủ.

Trong phòng, tôi vẫn đang ngủ ngon lành trên chiếc giường đất, sắc mặt cũng hồng hào hiếm thấy.

Bố mẹ cực kỳ phấn khích, nhiều năm nay, tôi thường bị co giật lúc ngủ, cứ mười phút lại lên cơn một lần, khó mà an ổn như thế.

Mà lúc này, có thể thấy tôi ngủ ngon như vậy đúng là không dễ dàng.

Bố tôi vô thức nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, ông ấy lập tức sững sờ.

Rõ ràng họ vừa mới đi ra khỏi căn phòng phía Tây rồi quay lại đây ngay, cùng lắm chỉ khoảng mười đến hai mươi phút, nhưng thời gian trên đồng hồ đã trôi qua hơn ba giờ.

Chẳng lẽ đồng hồ hỏng rồi?

Bố tôi kinh ngạc đến mức không khép miệng được.