Chương 3

Mao Tiên Cô còn chẳng thèm quan tâm tới biểu hiện kinh ngạc của bố tôi, bà ấy ngồi khoanh chân trên giường, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của tôi rồi nói:

"Đứa nhỏ này, nếu như không phải tôi ngưng lại mấy canh giờ, chỉ sợ một ngày nó cũng không thể sống sót."

Sau đó dứt khoát rút hết kim châm trên người tôi ra.

Chờ bà ấy thu tay lại, tôi cũng tỉnh. Không khóc, không quấy cứ nhìn chằm chằm Mao Tiên Cô, nhìn đến nỗi còn tưởng rằng trên mặt bà ấy sắp nở hoa.

Bố mẹ tôi vội vàng xúi giục: "Ương Ương, mau kêu bà nội, nói cảm ơn bà đi nhanh lên."

Tôi giống như không nghe được họ đang nói gì, cứ thẳng tắp nhìn bà cụ trước mặt đến mức xuất thần.

Mao Tiên Cô bình tĩnh thu châm về, lại đâm đầu kim vào chính đầu ngón tay mình, một ít máu rỉ ra.

Bà ấy điểm nhẹ giọt máu đó lên trán tôi, mở miệng nói:

"Được rồi, nếu đã tới dương gian thì phải đối đãi với ngươi tốt một chút vậy, giúp người truyền tin cũng không phải chuyện gì quá phiền phức."

Tôi dường như nghe hiểu, khẽ đáp "Ừm" rồi nhắm mắt ngủ tiếp.

Bố mẹ tôi đứng bên vui mừng đến phát khóc bởi vì họ phát hiện vừa rồi tay chân tôi vốn luôn vặn vẹo, giờ đã xòe ra duỗi thẳng như người bình thường!

Hiện tại ngay cả dáng ngủ cũng không khác gì đứa trẻ khỏe mạnh.

Tuy rằng ngũ quan còn chút không cân xứng nhưng tứ chi đã ổn!

Sau này, mỗi khi kể lại khoảnh khắc đó, dù thời gian có trôi qua bao lâu, bố vẫn không tự chủ mà rơi nước mắt.

"Không ai hiểu được bố kích động thế nào đâu." Ông ấy nói, "Lúc đó, bố vô cùng thành kính quỳ lạy bà ấy!"

Ban đầu khi mới tới, hai người họ còn chút hoài nghi nhưng tại giờ khắc ấy đều đã chuyển thành hết lòng kính trọng sùng bái.

Từ đó về sau, bố mẹ sẽ mang tôi đến nhà Mao Tiên Cô đúng 9 giờ thứ sáu hàng tuần để chữa bệnh.

Những năm đó trong làng còn chưa có điện, càng đừng nói đến mấy hoạt động vui chơi giải trí, một ngày đều cắm mặt vào ruộng nương, rất mệt mỏi.

Về cơ bản mọi nhà đều ăn cơm tối xong, trời vừa nhá nhem đã đi ngủ.

Vừa có thể nghỉ ngơi lại còn tiết kiệm nhiên liệu đèn đốt.

Bởi vì mấy năm đó ở nông thôn tường bao không cao, người dân đi ngủ sớm nên hầu như nhà nào cũng nuôi chó canh cửa.

Bởi vậy, mỗi lần chúng tôi đến làng lúc 9h tối, khắp nơi đều có tiếng chó sủa, phá vỡ khung cảnh vốn yên tĩnh.

Mẹ tôi là người nhát gan, cứ hễ nghe tiếng chó lại sợ hãi lùi về phía sau bố tôi, chân đứng cũng không vững.

Bố hết cách, một tay ôm tôi, một bên đỡ mẹ tôi, mò mẫm suốt cả chặng đường mới đến được nhà Mao Tiên Cô.

Nhà bà ấy không nuôi chó, nhưng cửa vẫn luôn mở rộng bất kể sáng tối.

Bên trong cũng tối om, không đốt đèn.

Nhưng cứ đúng 9 giờ thứ sáu hàng tuần lúc ba người nhà chúng tôi tiến vào cửa, đèn dầu trong phòng sẽ tự sáng lên.

Tuy rằng chỉ là chút ánh sáng le lói chiếu trên cửa sổ dán giấy nhưng cũng đủ khiến bố mẹ tôi thở phào nhẹ nhõm, bố ôm tôi vào lòng, gõ cửa cẩn thận chờ bà cụ cất lời "Vào đi" mới dám mở cửa bước vào.

Ngoại trừ lần đầu tiên bố mẹ được mời đi "uống trà", sau này họ chỉ cần đưa tôi qua giao cho Mao Tiên Cô. Bà ấy lấy túi kim bọc trong vải đen ra như thường lệ, dùng kim châm cứu cho tôi.

Thủ pháp thuần thục, cũng không nói nhiều.

Mỗi lần hạ châm cũng khác nhau, hoặc nhiều hoặc ít, hoặc nông hoặc sâu.

Nhìn qua không khác bác sĩ trung y đang dùng các phương pháp truyền thống để cứu người.

Bằng mắt thường cũng có thể nhận ra, cơ thể tôi đang ngày một tốt hơn.

Gần như đã đạt đến tiêu chuẩn của một đứa trẻ bình thường, có thể khóc quấy, gây rối, nói cười, có thể cử động tay chân dễ dàng, cũng đứng được trên mặt đất một lúc. Ở những phương diện khác cũng không khác gì diện mạo của một đứa trẻ 4 tuổi nên có.

"Hôm nay châm cứu xong, ngũ quan trên gương mặt đứa trẻ này có thể cân đối lại. Tuy nhiên để sau này nó trông bình thường và không mang bộ mặt giống cương thi, tôi phải cắt bỏ tầm nhìn của nó."

Sau khi Mao Tiên Cô châm cho tôi bốn cây kim, trên tay còn cầm thêm hai cây dài nữa nhưng không xuống tay mà cứ nhìn bố mẹ tôi như muốn hỏi ý kiến.

Bố mẹ tôi nghe xong đều vô cùng khẩn trương, lo lắng buột miệng hỏi, nội dung hai câu hỏi lại là...

Mẹ tôi :"Liệu con bé có đau không?"

Bố tôi :"Có gây ảnh hưởng đến con gái không?"

Mao Tiên Cô xoay chiếc kim trên đầu ngón tay, nhìn họ một lúc lâu. Đột nhiên, bà ấy bật cười, cười đến mức nghẹn lại.

Dưới anh đèn mờ ảo, khuôn mặt nhăn nheo trông tái nhợt và gầy gò, đôi mắt hẹp dài nheo lại dường như ẩn chứa vầng hào quang vàng óng đang chiếu xuyên qua.

Bố mẹ tôi nhìn nhau, không biết đây là có ý gì, nhưng những việc liên quan đến con gái nhà mình, họ chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.

Mao Tiên Cô cười một lúc mới dừng lại, chậm rãi cất lời:

"Con bé không đau, về phần ảnh hưởng, tôi sẽ cố sức làm giảm thiểu tối đa. Nhưng hai mũi châm này rơi xuống thì không được hối hận, hai người có muốn không?"

Nghe những lời không đầu không cuối đó, bố mẹ cũng không biết nếu hạ hai cây châm kia thì tôi sẽ phải gánh chịu cái gì, đương nhiên hai người không dám nói tiếp.

Thấy họ im lặng, bà cụ mới ung dung tiếp tục: "Hai mắt này của con bé quá sống động, nó không thể trấn áp được đâu, hoặc là phải trả giá bằng cả mạng sống hoặc là hủy đi đôi mắt này. Giữa mắt và mạng, hai người chọn đi."

Đôi mắt với mạng sống, cái nào quan trọng hơn?

Bố mẹ tôi hơi suy sụp, chẳng lẽ điều trị cả một thời gian dài như vậy, những tưởng mọi chuyện có thể được xoay chuyển rồi, ai ngờ họ lại phải đối mặt với tình thế tiến thoái lưỡng nan này?!

Là bậc làm cha mẹ, đương nhiên họ muốn cả mạng sống và đôi mắt cho con cái!

Ban đầu mẹ tôi còn chưa hiểu nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt chán nản của bố tôi hồi lâu, mẹ bừng tỉnh như bị sét đánh, nhìn mấy cây châm dài trên giường, còn một đống rải rác trên tay tôi, nước mắt mẹ ào ào rơi xuống.

Cuối cùng, hai người đi đến vây quanh giường, nhìn đôi mắt đen nháy to tròn của tôi qua ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn dầu, họ đau đớn muốn ghi nhớ kỹ tất cả những gì còn sót lại.

Mấy phút trôi qua đối với họ như trải dài cả hàng thế kỷ, bố tôi vẫn là người lên tiếng trước:

"Thím...mạng của đứa nhỏ quan trọng hơn, còn đôi mắt, thím có thể tận lực giảm bớt đau đớn giúp nó...thím cứ làm đi."

Mao Tiên Cô nghe vậy cũng không đáp lời, vân vê hai mũi kim dài trên tay, sau đó không chút do dự đâm thẳng vào huyệt thái dương của tôi.

Khoảng khắc đó, mẹ tôi rốt cuộc cũng không chịu được nữa, bật khóc chạy ra khỏi phòng.

Bố tôi đau lòng nhìn cây châm hạ xuống, ông ấy thở dài rồi quay ra an ủi mẹ:

"Không sao hết, mắt con không còn, sau này chúng ta sẽ là đôi mắt của con bé. Con gái nhà chúng ta, cho dù là thiếu tay thiếu chân cũng đều là bảo bối! Đừng khóc..."

Hai vợ chồng ở ngoài an ủi, trên giường bà cụ lại mỉm cười khen ngợi nhìn tôi:

"Đã nói rồi, mắt nhìn của ngươi đúng là kém thật nhưng lại chọn được hộ gia đình không tệ lắm. Cha mẹ ngươi kiếp trước chắc phải tích nhiều đức lắm mới giữ được một tiểu sát tinh như ngươi, haha.."

Bà ấy nhìn tôi, đôi mắt mở to, đồng tử từ đen chuyển sang vàng tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn dầu, khi bà cụ cười như có hai vòng xoáy hút lấy, hấp dẫn ánh mắt tôi.

Mà tôi vừa nhìn vào, đột nhiên cảm thấy trước mặt tối sầm, cả người như rơi vào một hố đen không đáy.

Đôi mắt của Mao Tiên Cô ở ngay phía trên miệng hố, cực kỳ sáng ngời, giống như ánh sáng rực rỡ dưới đáy biển sâu, xuyên thẳng vào mắt tôi.

Không đau nhưng lại khiến đầu óc tôi hỗn loạn như cánh quạt quay với tốc độ cao, cái gì cũng không nghĩ được. Chỉ biết đuổi theo ánh sáng theo bản năng.

Tôi không biết bà ấy đang làm gì, cũng không biết mình rốt cuộc trải qua cái gì.

Đến khi Mao Tiên Cô rút kim châm cắm trên người tôi ra, tôi có cảm giác như ai đó nhấc mình lên từ hố đen, toàn thân mềm nhũn không xương, không thể cử động.