Trạng thái của Hạng Tây thoạt nhìn không tệ, trước đó khi Trình Bác Diễn đứng ở đường đối diện chờ đợi, thường thường có thể từ cửa thủy tinh thấy thân ảnh cậu đi thoảng qua, lúc đi đều như mang theo một cái lốc xoáy nhỏ.
"Làm việc ở đây cảm thấy thế nào?" Trình Bác Diễn lúc chạy xe lên phía trước hỏi một câu.
"Tuyệt!" Hạng Tây búng ngón tay kêu vang: "À anh có nhìn thấy em không? Em còn có đồng phục nữa!"
"Có thấy." Trình Bác Diễn cười nói: "Rất sặc sỡ."
"Thực ra cái kia không gọi là đồng phục ha, phải gọi là quần áo lao động." Hạng Tây cười hắc hắc hai tiếng: "Cảm thấy rất vui, có cảm giác đặc biệt chính quy, em nói anh nghe, em còn không nghĩ đời này mình còn có thể đi làm tại nơi chính quy như vậy đâu."
"Vậy phải làm thật tốt." Trình Bác Diễn nói, cân nhắc vài ngày nữa mời Tống Nhất với Lâm Hách ăn một bữa cơm: "Có mệt không?"
"Còn được, không tính là mệt, chủ yếu là hoàn cảnh tốt, ngăn nắp sạch sẽ, còn đông ấm hè mát." Hạng Tây tựa vào ghế xe cả mặt thỏa mãn: "Đồng nghiệp đều rất tốt, em có cái gì không hiểu hỏi bọn họ bọn họ đều chỉ cho em...đồng nghiệp, đồng nghiệp, đồng nghiệp..."
"Như thế nào?" Trình Bác Diễn quay đầu nhìn cậu một cái.
"Đồng nghiệp!" Hạng Tây nở nụ cười: "Lần đầu tiên em có đồng nghiệp, thật mới mẻ."
"Phải không." Trình Bác Diễn cười: "Cũng đúng, chiếu theo tình huống của cậu, trước đây chỉ có đồng lõa."
"Ừm." Hạng Tây lên tiếng rồi lại vui vẻ: "Tổn thương thiệt đó."
Đang là giờ tan tầm, trên đường có chút kẹt xe, Trình Bác Diễn rẽ xe vào đường nhỏ, định đi đường vòng xa hơn, con đường này tuy nói xe cũng không ít, nhưng không có đèn xanh đèn đỏ.
Chạy được một hồi, tốc độ xe trước chậm lại, Trình Bác Diễn cũng nhẹ nhàng dẫm phanh phanh xe lại, lúc đang muốn tiếp tục chạy lên, thì một người chạy xe bên phải phía trước anh đột nhiên quẹo đầu xe qua trái, ngã xuống đất.
Trình Bác Diễn nhanh chóng một phát dẫm phanh đến hết mức.
Tốc độ xe không cao, nhưng phanh gấp một cái này vẫn khiến Hạng Tây ngã mạnh về trước một cái, dây an toàn trên vai kéo xuýt nữa là văng lưỡi cậu ra ngoài.
"Đệch." Cậu gào lên một tiếng: "Người kia sao rồi!"
Trình Bác Diễn không nói gì, ngồi ở ghế lái nhìn người quỳ rạp trên mặt đất bất động.
"Té ngất rồi?" Hạng Tây buông lỏng dây an toàn ra: "Muốn nhìn thử..."
Trình Bác Diễn cạch một tiếng khóa xe lại: "Cậu nhìn không thấy quen mắt sao."
"Hả?" Hạng Tây sửng sốt vài giây, đột nhiên ở trên xe giật người lên: "Mẹ nó! Giả tai nạn lừa đảo sao? Đệch mợ... hắn đều mẹ nọ đυ.ng tới trên đầu ông đây?"
"Cậu lại đệch một tiếng nữa có tin là tôi quất cậu không." Trình Bác Diễn nhìn cậu một cái.
"Em kích động hơi quá thôi." Hạng Tây gãi đầu: "Em là lần đầu bị người giả tai nạn lừa đó."
Đường rất hẹp, người nọ vẫn ở trước xe không đứng dậy, Trình Bác Diễn cũng không có cách chạy lên trước, xe phía sau bắt đầu ấn còi.
Hạng Tây đối với cảnh tượng này thực ra rất quen thuộc, rất nhiều tài xế, đặc biệt là tài xế nữ, gặp phải tình huống này vốn đã rất hoảng loạn, lại bị xe phía sau nhấn còi, cơ bản liền rối loạn, lúc này lại đến hai ba người nhìn là thấy không phải "người qua đường" hiền lành vây lại, la hét bảy miệng tám lời, không ít kẻ đều lấy được ít tiền.
Nhưng Trình Bác Diễn không xuống xe, đem cửa xe khóa lại, rồi ngồi bất động trong xe.
Gặp phải loại tình huống này, giống như Man Đầu sẽ che chân bị què đứng lên, vừa gào vừa quan sát, nếu thật là người cứng rắn không tin, có tố chất tâm lý tốt, cũng chỉ có thể bỏ đi, đặc biệt còn có bản ghi tốc độ*.
(*) Nguyên văn: 特别还有行车记录仪
Nhưng người này rõ ràng là người mới, so với cậu thì kinh nghiệm gì cũng không có, hai ba "người qua đường" quây lại đây, ngồi xổm xuống thân thiết hỏi vài câu, người quỳ rạp trên mặt đất kia đầy mặt đau đớn nhúc nhích, ngồi dậy, chỉ vào ghế lái gào hai tiếng, không biết là gào cái gì.
"Em đi xuống giải quyết bọn họ!" Hạng Tây vô cùng bực bội.
"Cậu gấp cài gì, người gấp là bọn họ." Trình Bác Diễn nói, đưa tay mở đèn xe lên: "Dù sao buổi tối cũng không có việc gì."
Người nọ đang ờ trước đầu xe, đèn vừa mở lên, ngọn đèn chói mắt vừa lúc hắt vào trên mặt hắn, mắt bị chói đến không mở ra được, lấy tay che mắt đứng lên.
Biểu cảm đau đớn trên mặt cũng quên diễn tiếp.
"Người qua đường" chính nghĩa cũng tức giận, bắt đầu đến gõ cửa kính xe, Trình Bác Diễn nhìn cũng không thèm nhìn, lấy di động ra ấn vài cái, sau đó cầm màn hình điện thoại đưa đến cửa kính xe cho mấy người ở ngoài xem một chút.
Hạng Tây nhìn nhìn, trên cửa thủy tinh phản chiếu lại màn hình di động, chớp nháy biểu hiện đang gọi vào số 011, người bên ngoài ngẩn người, tiếp đó là hình ảnh đã kết nối máy.
"Alo 110 sao?" Trình Bác Diễn đem điện thoại đặt bên tai: "Tôi muốn báo nguy, ở đây có giả tai nạn lừa đảo..."
Hạng Tây lập tức nhớ lại lúc trước khi đυ.ng xe Trình Bác Diễn, anh khóa xe ở bên trong cũng là dứt khoát lưu loát gọi 110, nhất thời có chút lo lắng không hiểu.
Người bên ngoài không biết nói gì đó, người dưới đất bò lên, chửi ầm với bên này, hùng hùng hổ hổ đẩy xe qua ven đường.
Vài "người qua đường" cũng bắt đầu tản ra xung quanh, người đúng bên phía ghế lái cũng chuẩn bị tránh đi, nhưng lúc hắn xoay người tay lại làm động tác nâng lên.
"Đệch!" Hạng Tây quát một tiếng, cậu biết rõ người này muốn làm gì: "A muốn phá xe."
Trình Bác Diễn mở khóa xe, hung hăng đầy cửa xe ra, cửa đυ.ng vào người kia, Hạng Tây nhảy xuống, vòng qua đầu xe.
Người nọ xoay người nhanh chân bỏ chạy, Hạng Tây đang muốn đuổi theo, Trình Bác Diễn liền mở cửa xe quát một tiếng: "Hạng Tây! Quay lại!"
"Ngu ngốc! Đừng để tao gặp lại mày!" Hạng Tây có chút không cam lòng rống về hướng cái bóng của người nọ, không đuổi theo.
Người đó còn chưa kịp phá xe, Hạng Tây kiểm tra xe một lúc, trừ một lớp bụi, cũng không có vếch rạch, cậu chậc một tiếng: "Anh không phải mắc bệnh sạch sẽ sao, lớp bụi này làm thành lớp bảo vệ được luôn rồi còn không rửa đi."
"Tôi không có bệnh sạch sẽ." Trình Bác Diễn nói: "Lên xe, tắc đường."
Hạng Tây chạy nhảy lên xe, vừa cài dây an toàn vừa nói: "Anh cũng như người bệnh tâm thần nói mình không bệnh vậy."
"Rửa xe xong chạy trên đường nửa giờ lại bị phủ bụi." Trình Bác Diễn tắt đèn xe, chạy xe ra ngoài: "Thật mà bệnh sạch sẽ ở điểm này thì tôi đã gia nhập đoàn quân du lịch xanh rồi.*"
(*) Kiểu dùng phương tiện giao thông thân thiện với môi trường á.Hạng Tây nở nụ cười, xe chạy ra khỏi con đường này, cậu mới thở dài: "Thật sự là... không nghĩ tới còn có thể gặp phải loại chuyện này."
"Cậu trước đây làm không ít đâu. Hiện tại biết được cảm giác của người khác là gì rồi chứ?" Trình Bác Diễn cười cười.
"Trước đây thật cũng không làm nhiều... nhưng mà lúc làm vậy cũng thật là không nghĩ tới người trong xe có cảm giác gì." Hạng Tây nở nụ cười, nhìn anh một cái: "Em thấy anh rất bình tĩnh, à mà anh gọi 110 sao? Một lát cảnh sát đến anh không ở lại hả?"
"Không gọi." Trình Bác Diễn nói: "Đó là hình ảnh động thôi."
"Cái gì?" Hạng Tây sửng sốt: "Ảnh động?"
"Ừ, chỉ là ảnh, dọa người dùng thôi, loại việc nhỏ này sao có thể phiền toái 110, bọn họ mỗi ngày mở khóa cho người khác giúp người khác tìm đường bận rộn như vậy." Trình Bác Diễn cười cười.
"Mở khóa cho người khác giúp người khác tìm đường?" Hạng Tây nghe không rõ.
"Rất nhiều người có chuyện đều sẽ gọi 110, chìa khóa để trong phòng, đi phỏng vấn không tìm được đường, gà nuôi trong nhà đi lạc..." Trình Bác Diễn nói.
Hạng Tây không nói gì, tựa vào ghế xe nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Làm sao vậy?" Trình Bác Diễn hỏi một câu.
"Không có gì." Ngón tay Hạng Tây nhẹ nhàng vẽ lên kính xe: "Em vẫn cho rằng họ chỉ để ý đến mấy chuyện lớn, bị cướp, bị lừa, kéo bè kéo lũ đánh nhau, gϊếŧ người gì đó mới gọi 110... Bên Triệu Gia Diêu kia chắc cũng sẽ không có ai gọi 110, thấy cảnh sát trốn còn trốn không kịp nữa."
Hạng Tây sợ cảnh sát, theo như lời dạy của Bình thúc, loại người như cậu thân phận bình thường còn không có cũng chưa làm chuyện tốt gì, bị bắt một cái là xong đời, chẳng sợ cậu cái gì cũng không làm, nhưng thấy cảnh sát cũng sẽ đi đường vòng.
Cậu chưa bao giờ biết thì ra những người sống được tự tin an ổn kia, vậy mà có thể dùng những lý do tầm thường, vụn vặt, thậm chí còn như không có việc gì đi tìm cảnh sát.
Cậu âm thầm ghen tị với niềm hành phúc mà hành vi có lẽ không phù hợp này sẽ mang lại.
"Anh lần đó khóa xe để em ở ngoài rồi gọi điện thoại, cũng là dùng ảnh động này sao?" Hạng Tây hỏi.
"Còn chưa kịp dùng." Trình Bác Diễn nói: "Tôi không phải còn chưa tìm được ảnh thì cậu đã gào thành một mảnh rồi sao, rồi một trận dối trá ập vào mặt."
"Em quen rồi." Hạng Tây cười hắc hắc vui vẻ một lát: "Lúc ấy anh rất ghét em phải không?"
"Chưa tới mức đáng ghét, nhưng không có hảo cảm là thật." Trình Bác Diễn cười cười.
"Vận may của em thực sự rất tốt." Hạng Tây lười biếng duỗi eo: "Trước đây em cảm thấy, vận may loại này, là có một tổng số, dùng hết rồi thì không còn nữa, chính là khi Bình thúc nhặt được cứu sống em là đã dùng cạn rồi, không nghĩ tới vẫn còn nhiều như vậy, anh nói có phải ông trời tính sai rồi không?"
"Đừng có cả ngày nghĩ đến mấy cái này, tính sai hay không cũng đến bước này rồi, còn có thể thu lại sao." Trình Bác Diễn mở nhạc trong xe lên: "Đường đi là ở phía trước, cứ ngoảnh đầu nhìn lại dễ dàng té ngã lắm đó."
Trên ghế sau có hai túi đồ ăn, Hạng Tây cùng Trình Bác Diễn mỗi người một túi mang vào thang máy.
"Anh đây là mua một lần hết đồ ăn một tuần luôn hả?" Hạng Tây cảm thấy túi to rất nặng: "Trong này giống như để một túi thuốc nổ vậy."
"Cũng đâu nhiều vậy." Trình Bác Diễn ấn nút tầng: "Hôm nay mua sữa với sữa chua linh tinh mới nặng vậy."
"Em nói anh nè, anh muốn mua đồ ăn thì đi chợ mua, siêu thị đắt lắm." Hạng Tây nói.
"Bẩn." Trình Bác Diễn rất đơn giản trả lời.
"Hiện tại chợ không bẩn gì đâu, lúc em còn làm ở quán cơm nồi đất, giúp ông chủ mua đồ ăn, là ở ngay cái chợ sau bệnh viện các anh, rất sạch sẽ á." Hạng Tây ra khỏi thang máy.
"Hai ta có định nghĩa sạch sẽ khác nhau." Trình Bác Diễn móc chìa khóa ra mở cửa.
"Cũng đúng, anh là kiểu còn kém rót dung dịch vệ sinh ra uống thôi." Hạng Tây ở phía sau anh nói.
Cửa mở ra, Hạng Tây đứng ngoài cửa, trong phòng thoáng có chút không khí quen thuộc khiến trong lòng cậu một hồi an lòng, thực ra không khí quen thuộc này chính là mùi của nước tiêu độc vị chanh của Trình Bác Diễn, nhưng cậu ngửi được liền cảm thấy an tâm.
Tuy rằng mỗi lần dùng cái này rửa tay cậu đều thấy rất phiền.
Trình Bác Diễn từ hộp giày lấy dép ra ném tới trước mặt cậu, cậu nhìn thoáng qua, vẫn là đôi lúc trước cậu mang.
"Em còn nghĩ anh sẽ ném đôi dép này đi chứ." Hạng Tây thay giày, đem áo khoác cởi ra bỏ vào cái tủ kế bên, lại xịt một ít nước tiêu độc lên tay.
"Không ném, dùng nước tiêu độc ngâm thôi." Trình Bác Diễn cầm đồ ăn vào phòng bếp.
"Tổn thương tự tôn quá đó, em cũng không bị bệnh phù chân!" Hạng Tây hô một tiếng.
"Tôi cũng tự mình một tuần tiêu độc một lần." Trình Bác Diễn trong phòng bếp nói: "Tự tôn của cậu thật sự là vừa không để ý cái là có thể bị thương rồi."
"Hôm nay em cũng không có quần áo thay, anh ráng chịu chút nha." Hạng Tây cười đi theo vào phòng bếp: "Nấu món gì? Em phụ cho."
"Cơm nồi đất, tôi nồi đất cũng mua rồi." Trình Bác Diễn quay đầu nhìn cậu một cái: "Trên người cậu là bộ hôm qua uống rượu phải không? Chưa thay chứ gì?"
"Đã nói đây là lễ phục của em, hôm nay ngày đầu tiên đến siêu thị, nhất định phải mặc đó." Hạng Tây tựa vào tường phòng bếp nói, nói hai câu đột nhiên phản ứng lại câu nói trước đó của Trình Bác Diễn, cậu chỉ vào hai cái nồi đất Trình Bác Diễn lấy trong bịch ra: "Anh mua nồi đất thật á!"
"Ừ, cơm nồi đất không phải dùng nồi đất nấu sao, ở chỗ tôi lại không có." Trình Bác Diễn rửa tay: "Cậu chờ tôi một lát."
Hạng Tây không nghĩ tới Trình Bác Diễn lại đột nhiên khí huyết dâng trào muốn ở nhà nấu cơm nồi đất, nhìn hai cái nồi đất đặt trên bàn triệt để không biết nói gì.
Cơm nồi đất nấu như thế nào?
Đổ bao nhiêu nước, cho bao nhiêu gạo?
Thức ăn kèm làm như thế nào?
Lúc nào thì nên bỏ đồ ăn vào nấu!
Quan trọng là, ai làm?
Nhìn ý của Trình Bác Diễn, hình như là định để cậu làm?
Hai cái trứng gà đen như than lần trước vậy mà không làm Trình Bác Diễn mất đi niềm tin vào khả năng nấu ăn của cậu?
"Hạng Tây." Trình Bác Diễn ở phòng khách gọi cậu một tiếng: "Đến đây."
"Hả." Hạng Tây chạy ra ngoài, thấy Trình Bác Diễn cầm một bộ quần áo đặt trên sô pha, cậu ngẩn người: "Làm gì vậy?"
"Đưa cho cậu." Trình Bác Diễn vỗ vỗ quần áo: "Có mấy bộ, là quần áo hồi trung học của tôi, cậu cầm về đổi qua lại với lễ phục của cậu mà mặc."
"Em..." Hạng Tây lật lật quần áo, đều rất mới, T-shirt cùng quần vận động, quần dài quần đùi đều đó, sờ là biết chất vải rất tốt: "Thật ngại quá."
"Quá giả tạo." Trình Bác Diễn cười.
"Hình như có chút." Hạng Tây cũng cười, cầm bộ quần áo: "Em đi thay trước, nếu không một lát không dám ngồi trên sô pha của anh."
Hạng Tây thay quần áo, còn rất hợp, cậu đi vào phòng bếp: "Lúc trung học anh gầy vậy hả?"
"Ừ, có đợt rất gầy." Trình Bác Diễn gật gật đầu.
"Là khi nào? Lúc phát triển* sao?" Hạng Tây hỏi.
(*) Nguyên văn: 窜个儿的时候吗"Tôi hồi sơ trung cũng phát triển không ít rồi." Trình Bác Diễn lấy rau xà lách trong túi to ra bỏ vào bồn rửa rau: "Lúc em trai mới mất, tôi ăn không vô, cũng ngủ không ngon."
"...À." Hạng Tây lên tiếng không nói gì, im lặng một hồi cậu đổi đề tài: "Quần áo trung học còn giữ nữa, rất tiết kiệm nha."
"Thật ra còn nhiều hơn, đều đóng gói đưa qua viện phúc lợi không ít." Trình Bác Diễn quay đầu nhìn cậu: "Cơm nồi đất thì nấu cơm trước sao?"
"Vâng." Hạng Tây gật đầu.
"Sau đó thì sao?" Trình Bác Diễn hỏi.
"Sau đó à, sau đó thì có vài người muốn bỏ món xào lên mặt, có vài người thì muốn trực tiếp nấu, thêm xúc xích thịt khô gì đó..." Hạng Tây trả lời
(editor cũng không hiểu món này làm sao :<)"Tôi muốn xúc xích." Trình Bác Diễn cầm một bao xúc xích trong tủ lạnh ra: "Đây là mẹ tôi đem đến, vẫn không biết ăn sao."
"Chờ một chút." Hạng Tây nhìn anh: "Sao em nghe nói là anh mời em ăn cơm mà?"
"Đúng vậy, tôi mua đồ ăn, tôi ngay cả nồi cũng mua luôn." Trình Bác Diễn cũng nhìn cậu.
"Còn có thể mời người khác ăn cơm như vậy hả?" Hạng Tây nghe đến vui vẻ.
"Vậy tôi làm." Trình Bác Diễn thật rõ ràng: "Cậu nói cậu ăn hay không đây."
Hạng Tây há miệng thở dốc chưa nói ra lời.
Lúc làm việc tại quán cơm nồi đất, Hạng Tây thật ra cũng chăm chú xem bà chủ nấu cơm, nhưng mà gạo đều được án theo tỷ lệ mà ngâm trong nước trước, lúc muốn dùng thì cả gạo với nước múc ra bỏ vào nồi thôi.
Hạng Tây cầm hai cái nồi đất ngồi xổm trước thùng gạo trong phòng bếp suy nghĩ thật lâu, cuối cùng ước chừng nắm mấy nắm gạo bỏ vào, vo gạo xong lại ước chừng đổ nước vào, rồi đem nồi để trên bếp nấu.
Trình Bác Diễn lúc cậu đong gạo thì đem xúc xích ra cắt, Hạng Tây nhìn nhìn: "Xúc xích này là nhà làm phải không?"
"Ừ, dì cả làm rồi cho mẹ tôi." Trình Bác Diễn nói: "Cậu cũng được ha, này mà cũng nhìn ra được?"
"Em không được cũng nhìn ra được mà, một chút thịt mỡ cũng không có, em còn cho là chủ nhiệm Hứa làm nữa chứ." Hạng Tây thở dài: "Thịt không mỡ lúc nấu không chảy mỡ ra cơm không thơm."
"Cậu một lát tự thêm tí dầu không phải được rồi sao." Trình Bác Diễn cũng không để ý cái này.
"Cái đó có thể cùng một vị được chắc?" Hạng Tây nói, ngẫm lại lại phất phất tay: "Cũng không có việc gì, em cũng dưỡng sinh."
"Ăn xúc xích không dưỡng sinh, mấy loại muối này kia không tốt cho cơ thể." Trình Bác Diễn đem xúc xích cắt xong bỏ vào trong đĩa: "Đặc biệt là loại bán trên đường, muối natri nitrit đều..."
"Anh ra ngoài trước đi." Hạng Tây dùng khuỷu tay đẩy anh một cái: "Cảm ơn."
Trình Bác Diễn quay lại phòng khách, ngồi trên sô pha xem TV, nghe tiếng Hạng Tây ở trong bếp hết gõ đĩa rồi gõ chén, vài lần đều muốn đứng dậy xem một chút rốt cục đang phá cái gì, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống.
Xem TV một lát, di động reo lên, anh cầm đến nhìn thoáng qua, là Tống Nhất.
"Ăn cơm chưa?" Vừa nhận điện thoại Tống Nhất ở bên kia đã hỏi một câu.
"Chưa ăn, cậu mời tôi sao?" Trình Bác Diễn cười cười.
"Không mời, tôi chỉ tiện hỏi thôi, cậu tùy tiện nghe thôi là được."Tống Nhất nói.
"Qua hai ngày nữa tôi xong ca thì mời cậu cùng Lâm Hách ăn một bữa cơm." Trình Bác Diễn nhìn nhìn lịch đặt trên bàn trà: "Xem như cảm ơn."
"Vì chuyện của Hạng Tây sao? Cái đó có gì mà cảm ơn, cũng không phải siêu thị của người khác, tôi an bài người đến siêu thị của mình cũng không khó khăn." Tống Nhất không quan trọng nói.
"Cậu ấy hôm nay làm việc thế nào?" Trình Bác Diễn hỏi.
"Rất tốt, thông minh, phản ứng mau lẹ, không hiểu cũng chịu mở miệng đi hỏi." Tống Nhất nói: "Tôi chính là, muốn hỏi một chút, qua một thời gian cậu ấy làm vững rồi thì có muốn thăng chức gì hay không?"
Trình Bác Diễn nhìn thoáng qua phòng bếp, đứng lên đi vào phòng ngủ: "Chuyện này hỏi tôi?"
"Nếu là nhân viên khác tôi khẳng định không hỏi cậu, này không phải là cậu giới thiệu tới sao." Tống Nhất cười nói: "Đây vẫn là lần đầu tiên thấy cậu nhờ người khác chuyện gì đấy, tôi phải nghiêm túc đối đãi chứ."
"Không cần đối xử đặc biệt đâu, nên như thế nào thì như thế ấy." Trình Bác Diễn nghĩ nghĩ lại nói: "Cậu ấy chưa từng đi học, chuyện gì khó quá cậu trước đừng sắp xếp để cậu ấy làm."
"Ừ, đã rõ." Tống Nhất lên tiếng, ngừng một lát lại mở miệng: "Vậy gì kia, Bác Diễn, đứa nhỏ kia thật là bệnh nhân của cậu hả?"
"Cậu muốn nói cái gì." Trình Bác Diễn ngồi vào trên bệ cửa sổ.
"Tôi cái gì cũng không muốn nói, tôi chỉ muốn nhiều chuyện một chút thôi." Tống Nhất cười: "Tôi hiện tại ở nhà một mình mà, rất rãnh."
"Trước đây thật sự là bệnh nhân của tôi." Trình Bác Diễn nói: "Tôi giải phẫu cho cậu ấy."
"Vậy sau này?" Tống Nhất tiếp lời hỏi một câu.
"Sau này không có gì." Trình Bác Diễn dựa vào cửa sổ, kéo chân giãn ra: "Tôi biết cậu muốn hỏi cài gì, nhưng là cái này tôi không có cách nào để nói."
"Vì sao, kín miệng với tôi như vậy." Tống Nhất chậc chậc hai tiếng.
"Không có vì sao cả, tôi chính mình còn không biết được." Trình Bác Diễn lời này thật ra là lời thật, anh thật không biết.
Sau khi cùng Tống Nhất nói vài câu tào lao rồi tắt máy, Trình Bác Diễn dựa vào bên cửa sổ không nhúc nhích, nghe tiếng vang không ngừng trong bếp của Hạng Tây, anh không thể nói rõ là cảm giác gì.
Hiện tại Hạng Tây đối với anh mà nói, đương nhiên đã không phải là tên côn đồ đầy miệng tri âm kể chuyện xưa, cũng không phải bệnh nhân bị thương nặng giãy dụa nói cứu tôi, nghiêm túc mà nói cũng không phải là người có thể làm anh xem như là phần áy này với Trình Bác Dư.
Nhưng cách trình độ mà Tống Nhất suy đoán kia còn kém xa lắm.
Trình Bác Diễn từ ngày nhận ra tính hướng của chính mình, liền đối với loại cảm xúc này có nhận thức rất tỉnh táo rõ ràng, bản thân anh cũng không phải là người dễ dàng xúc động và cảm tính.
Anh vẫn cảm thấy Hạng Tây không phải thực sự muốn trở thành một tên du côn, tiếp xúc lâu như vậy, cũng hiểu được trên người cậu có rất nhiều đặc điểm khiến mình bất ngờ cùng đau lòng, nhưng anh mỗi lần đưa tay ra, trừ lần ở bãi đỗ xe đó những lần khác đều đã trải qua suy xét, Hạng Tây đáng giá cho anh đưa tay, anh mới có thể giúp đỡ từng lượt.
Về phần khác... anh thậm chí không nghĩ tới cái người vẻ ngoài dễ nhìn tính cách cũng rất tốt này có phải là kiểu mình thích hay không.
(uiii khen người ta vậy rồi còn gì)Trình Bác Diễn nhíu nhíu mi, có vẻ tổng kết vậy cũng không đúng lắm, nói vậy... mình cũng quá thần thánh rồi, vô tư đến như vậy tự mình cũng có chút ngượng ngùng.
Anh thở dài, nghĩ lại câu hỏi kia của Hạng Tây, vì sao vậy?
(lúc trước em hỏi sao tốt với em ấy)Vì sao vậy? Câu hỏi này anh thật đúng là càng ngày càng không có cách nào trả lời.
Nhưng là vì sao nhỉ...
"Vì sao vậy!" Giọng nói du dương của Hạng Tây khiến anh sợ tới mức xém tí là từ bên cửa sổ lăn xuống.
Vì sao chứ? Đại khái là vì nghẹn lâu quá đi?
(tội anh tui :)) )Trong đầu anh loạn cả lên tùy tiện tìm cho mình một đáp án.
"Cái gì vì sao?" Trình Bác Diễn đứng lên, nhìn Hạng Tây đứng ở cửa.
"Cái gì mà cái gì vì sao?" Hạng Tây ngẩn người.
"Cậu không phải hỏi tôi vì sao sao?" Trình Bác Diễn cũng sửng sốt.
"Ai hỏi anh vì sao đâu... Em hỏi là bột ngọt đâu, lần trước đã không nhìn thấy bột ngọt, chuyển đi rồi cũng quên hỏi, em vừa tìm cũng không thấy." Hạng Tây nói.
"Tôi không ăn bột ngọt." Trình Bác Diễn ngồi lại trên bệ cửa sổ.
Đây là cái gì với cái gì đây...
- HẾT CHƯƠNG 33 -