Sông Điệt giang là ranh giới phân chia giàu nghèo trong thành phố, từ trước đến nay vẫn lưu truyền câu nói: “ Tôi thà có một chiếc giường ở Phố Tây hơn là một căn phòng ở Phố Đông.”
* Câu nói "Tôi thà có một chiếc giường ở Phố Tây hơn là một căn phòng ở Phố Đông" ngụ ý rằng Phố Tây đang phát triển tốt hơn Phố Đông vào những năm 1980. Vào thời điểm đó, Phố Tây đã đầy nhà cao tầng và đèn chiếu sáng dày đặc, nhưng Phố Đông vẫn là một khung cảnh cằn cỗi, giống như vùng nông thôn trong mắt người Thượng Hải xưa. Người Phố Đông cũng đã trở thành “kẻ ngoại đạo” trong cửa miệng Thượng Hải xưa.
Chiếc xe chỉ dừng lại một lúc trước cửa hàng tiện lợi, sau đó tiếp tục đi qua sông và cuối cùng đi vào một khu biệt thự.
Dì Trương đến mở cửa cho Mạch Mang Mang, bà nói: “Tiểu thư đã về rồi”
Bốn người ngồi trên sô pha vui vẻ xem TV đều quay đầu lại nhìn cô.
“ Bà nội, bố, dì Mẫn, Tử Minh, con về rồi” Mạch Mang Mang thay giày rồi lần lượt chào hỏi bọn họ.
“Mang Mang, vừa rồi Lâm An tới tìm con, con thật chăm chỉ, ở lại trường đến muộn như vậy, chẳng trách thành tích luôn tốt." Trần Mẫn cười tủm tỉm nói.
"Con gái học nhiều như vậy có ích gì?” Mái tóc bạc trắng của Mạch Trịnh thị được búi cao tỉ mỉ ở sau đầu, tiếp lời của Trần Mẫn, không cho là đúng nói: “ Thành tích hiện tại tốt hơn Lâm An, may mắn đứa nhỏ Tưởng gia này tính tình rộng lượng, không so đo”.
Mạch Mang Mang mím môi, kéo dây đeo túi xách, trầm mặc không nói.
Mạch Thành cung kính lại không mất uy nghiêm nói: "Mẹ, lời này của mẹ là không đúng, Mang Mang nhà chúng ta có thể ưu tú như vậy là tốt.”
Trần Mẫn ở giữa hòa giải: "Không phải, Mang Mang ưu tú như vậy, cũng là kế thừa mẹ, bên ngoài không biết bao nhiêu phu nhân hỏi thăm con, con hy vọng Tử Minh có thể học hỏi từ chị nó nhiều ”.
Trong lòng lão thái thái tuy rằng không đồng ý với cách nói này, nhưng có người nịnh nọt khiến bà cao hứng, cũng không nói nữa.
Trần Mẫn là mẹ kế của Mạch Mang Mang, Mai Thành cưới về nhà sau khi mẹ cô qua đời, điều này rõ ràng không giống với người mẹ kế phù thuỷ cho bạch tuyết uống thuốc độc lắm.
Trần Mẫn vẫy tay Mạch Mang Mang: “ Mang Mang, lại đây, có quà cho con”.
Mạch Mang Mang ngồi xuống bên cạnh Trần Mẫn, mở hộp quà được đóng gói kĩ càng ra, mắt sáng lên: “Đây là phiên bản giới hạn mới nhất của Gucci, sao dì Mẫn lại mua được vậy?”
Mạch thành ở một bên xen vào nói: “ Nhiều năm như vậy vẫn còn gọi là dì Mẫn, khi nào con mới có thể gọi là mẹ đây ?”
Mạch Mang Mang làm bộ không nghe thấy, Trần Mẫn cười nói: “ Đứa nhỏ cũng quen rồi, cứ để con gọi như vậy, cũng chỉ là hình thức thôi mà”.
Mạch Mang Mang dụi dụi vào vai cô: "Dì Mẫn là tốt nhất”. Cô vươn vai, nói tiếp: “Con buồn ngủ rồi, con lên đi ngủ trước a, ngày mai con phải dậy sớm”
Mạch Mang Mang nói xong liền đi lên cầu thang, mơ hồ nghe thấy phía sau truyền đến tiếng thở dài đầy cưng chiều của Mạch Thành dành cho Trần Mẫn: ”Em nha, lúc nào cũng nuông chiều con bé”.
Mạch Mang Mang trở về phòng tắm rửa sạch sẽ thân thể dính nhớp, cô bước ra lau đầu ướt trước cửa sổ sát đất.
Phòng của cô ở trên tầng ba, có thể nhìn ra cảnh của sông Điệt Giang, sau 12 giờ đêm, đèn neon trang trí bóng đêm sông Điệt Giang đều ảm đạm, bóng tối mơ hồ bên bờ sông, sương mù bao phủ nước sông, không có điểm cuối chảy về phía trước.
Thật tráng lệ và im lặng.
Tưởng Lâm An lại gọi mấy cuộc điện thoại, Mạch Mang Mang không biết vì sao gần đây hắn lại đeo bám lạ thường, cô trả lời ngắn gọn sáu chữ: "Muốn ngủ rồi, chúc ngủ ngon”. Sau đó điện thoại cuối cùng cũng im lặng.
Lại có chút quá yên lặng, Mạch Mang Mang cầm lấy điện thoại di động ấn lung tung, trong danh bạ điện thoại xuất hiện tên Cố Trăn, cô sửng sốt, ngón tay lại không cẩn thận ấn xuống.
Có chút hối hận, nhưng cũng không thể rút về. Tiếng bíp vang lên cho đến giây cuối cùng trước khi nó tự động bị ngắt.
"Xin chào?" Giọng của Cố Trăn truyền đến từ điện thoại, giữa sự trong trẻo của thiếu niên và trầm thấp của nam nhân.
Giọng điệu của hắn tương đối bình tĩnh, nhưng Mạch Mang Mang đã có thể hình dung ra bộ dáng nhướng mày của hắn khi cầm điện thoại.
Bởi vì cô chưa bao giờ gọi điện thoại cho hắn.