Chương 7: Kiểm tra phần còn lại (1)

“Tìm tôi có việc?” Cố Trăn hỏi bằng giọng điệu xa cách.

Mạch Mang Mang đột nhiên cảm thấy điện thoại di động trong tay giống như khoai lang nóng bỏng tay, cô hận không thể ném thẳng vào Sông Điệt Giang.

Đêm khuya yên lặng có chút ái muội, cô đành phải nói bằng giọng điệu nghiêm túc trách móc hắn: “Tối nay cậu không dùng bao”.

"A, thì ra gọi điện thoại để hỏi tội” Cố Trăn hiểu ra và hỏi một cách thản nhiên “Như thế nào, cậu không thích?”

Tấm kính phản chiếu đường viền cổ áo choàng tắm của Mạch Mang Mang hơi hở ra, lộ ra nửa bầu ngực nhỏ nhắn đầy dấu hôn, những lời nói của Cố Trăn gợi lại ký ức về sự va chạm chặt chẽ của hắn, ngay cả hình dạng cực lớn trên qυყ đầυ cô cũng cảm nhận được rõ ràng.

“Không phải là tôi có thích hay không.” Mạch Mang Mang nghiến răng nghiến lợi “Nếu làm tôi ... Tôi sẽ gϊếŧ cậu”.

“ Tôi làm sao?” Cố Trăn bắt lấy khoảng trống trong lời nói của cô, "Mang thai con của tôi? ”

Hắn híp mắt, tưởng tượng hình ảnh kia một chút, có thể nói là vui mắt.

"Cố Trăn!" Mạch Mang Mang đoán được hắn đang suy nghĩ cái gì, tức giận gọi tên hắn, về chuyện nam nữ, cô hiểu quá rõ về hắn.

Cố Trăn lúc này mới nghiêm túc đáp lại: “Không phải cậu vừa mới hết kỳ sinh lý xong sao? Bốn ngày sau đều là ngày an toàn”.

Mạch Mang Mang giật mình: "Hôm nay là ngày đầu tiên đi học, làm sao cậu biết được kỳ sinh lý của tôi vừa mới kết thúc? “

Cố Trăn nghe tới đây có chút bất lực: “Mang Mang, cậu vẫn nói cậu là nhà sinh vật học giỏi nhất, đừng nói với tôi rằng ngay cả kỳ sinh lý cậu cũng không biết tính đấy” Hắn nghiêm túc nói "Nếu không nắm vững các phương pháp khoa học, làm thế nào chúng ta có thể cải thiện chất lượng các cuộc hoan ái?”

Gương mặt nóng lên phản bác lại: “ Không mang bao còn không phải là vì chính cậu muốn sảng khoái sao” Phòng ngừa Cố Trăn tiếp tục truy vấn một ít vấn đề hạ lưu, cô dừng cuộc trò chuyện: “ "Không nói với cậu nữa, tôi muốn đi ngủ”.

“Chà" Cố Trăn đáp một tiếng, Mạch Mang Mang buông điện thoại xuống bên tai, lại nghe thấy Cố Trăn đắc ý cười khẽ, chỉ có âm lượng yếu ớt, “Vậy là cậu thích rồi đúng không?”

Đó là một câu tuyên bố không cần câu trả lời, Mạch Mang Mang biết, dưới biểu hiện khiêm tốn và ổn trọng của hắn thì chứa đầy vẻ tự phụ.

Cô nhanh chóng nhấn nút tắt máy.

Một đêm yên giấc hiếm hoi.



Ngày hôm sau, tiết thể dục có một bài kiểm tra hít xà mà Mạch Mang Mang kém nhất.

Các nam sinh thi hít xà trước, các nữ sinh ở bên cạnh vây xem để chờ, họ bàn tán xôn xao, tranh luận xem nam sinh nào có thể làm nhiều nhất.

Nghe nói 3 nữ sinh sẽ cùng đặt câu hỏi, vì Mạch Mang Mang không quen làm mấy cái này nên kéo Nguỵ Thanh Ninh đứng xa một chút.

“Mang Mang.” Ngụy Thanh Ninh lắc lắc tay cô, "Như vậy không tốt lắm”.

"Có gì không tốt? Cậu muốn nghe những câu hỏi nhàm chán đó sao? ”

Mạch Mang Mang không phải là người hoà đồng, ngày thường cũng luôn trưng ra vẻ mặt lạnh lùng, khí thế thanh cao, tự nhiên rất ít người đến gần.

Cô nài nỉ, Ngụy Thanh Ninh cũng thuận theo, yên lặng đứng bên ngoài đám đông.

Các chàng trai ngày thường cao lớn và khoẻ mạnh, lúc hít xà lại giống như những cô gái nhỏ trói gà không chặt, treo lơ lửng trên xà nửa ngày mới miễn cưỡng làm được mấy cái.

“Thật sự rất nhàm chán.” Mạch Mang Mang xem một hồi, liền xoay người rời đi.

Ngụy Thanh Ninh kích động túm lấy cô: "Cố Trăn kìa! Xem hắn xong rồi đi”.

"Có gì hay mà xem?" Mạch Mang Mang không chút động lòng, nhưng các cô gái đột nhiên đồng thanh kêu lên , cô cũng nhìn theo ánh mắt họ.

Cố Trăn nâng người lên cao rồi lại hạ xuống, những động tác của hắn cho thấy hắn có vai rộng hơn và eo hẹp, đồng thời vô tình để lộ cơ bụng săn chắc, hắn chưa dừng lại, tiếp theo giữ lực cánh tay, cơ lưng rộng co rút lại, thoải mái nâng người lên theo chiều dọc, lặp đi lặp lại như thế.

"Được rồi, đạt”. Thời gian còn chưa hết giáo viên thể dục đã hô Cố Trăn ngừng lại, vỗ vỗ bả vai hắn, khen ngợi nói, "Tiểu tử, cũng không tệ lắm, rất chuyên nghiệp! ”

Nói xong, thầy giáo liền vội vàng đi giám sát học sinh tiếp theo , Cố Trăn tìm vị trí ngồi nghỉ, một chai nước đưa tới trước mắt.

"Mệt không?" Lâm Hi Tình cong cong mi mắt, tươi cười ấm áp, có chút ngượng ngùng "Uống chút nước đi. ”