Chương 5: Cơ hội gặp gỡ

Trong sân trường trống vắng, Mạch Mang Mang cũng không đặc biệt kiêng dè đi cùng Cố Trăn, bước đi của cô rất nhanh, Cố Trăn thì không nhanh không chậm, nhưng không chịu nổi hắn người cao chân dài, cô vẫn bị chậm hơn vài bước.

Đèn đường mờ nhạt, bóng dáng hai người in xuống mặt đất, một trước một sau.

Loại chênh lệch này làm cho Mạch Mang Mang có liên tưởng không tốt, cô không vui nói: "Cố Trăn, lúc cậu đi cùng người khác có thể chậm lại được không? Đây là phép lịch sự tối thiểu”

Cố Trăn quay đầu lại nhìn cô một cái: "Phải không? Tôi luôn cho rằng mỗi chúng ta đi theo con đường riêng của mình, chỉ tình cờ đi chung mà thôi”

Sắc mặt Mạch Mang Mang càng khó coi, nhưng chuyện cô muốn làm nhất định phải làm, thừa dịp Cố Trăn nói chuyện, tiến lên kéo cánh tay hắn: "Cứ như vậy đi”.

Tư thế này không phải ngọt ngào rúc vào, mà là kìm chế quỷ dị, Cố Trăn nhíu mày, nhẹ nhàng tránh thoát.

Một giây sau Mạch Mang Mang liền dứt khoát ôm chặt cánh tay hắn, dán ngực vào cánh tay hắn, dùng khẩu khí mệnh lệnh nhắc lại: "Đừng nhúc nhích, tôi nói cứ như vậy đi. ”

Cố Trăn nói: “Mang Mang, cậu có phản ứng”

Vừa rồi trước khi từ phòng vệ sinh đi ra, Cố Trăn cường ngạnh cởϊ áσ ngực của cô, đồng phục học sinh có áo khoác màu xanh đậm, người ngoài sẽ không phát hiện ra là cô không mặc áo ngực, nhưng vừa rồi cánh tay Cố Trăn ma sát trước trước ngực, cô rất nhanh liền nổi lên phản ứng.

Mạch Mang Mang mặt đỏ lên, may có bóng đêm bao trùm: "Biếи ŧɦái. ”

Bên cạnh con đường nhỏ chính là rừng cây, Cố Trăn đi vào bên trong vài bước, đem Mạch Mang Mang đè lên thân cây, tay từ vạt áo đưa vào xoa ngực cô, kề sát vào cô nói: “ Tự mình dán lên, còn không biết xấu hổ nói tôi? ”

Mạch Mang Mang hơi nghiêng đầu, động tác hắn tới trong nháy mắt giống như muốn hôn, mà bọn họ chưa từng hôn môi bao giờ.

Cố Trăn thuận thế cắn vành tai cô: “Mang Mang, cậu ăn cái gì mà lớn lên, vυ" vừa non vừa mềm.”

"Ừm, nhẹ một chút…”

Cách lớp quần, côn ŧᏂịŧ của hắn ép trên huyệt nhỏ mà ma xát, đợi khi Mang Mang lại xuân thủy tràn ngập, Cố Trăn buông cô ra, nói: "Không muốn tôi ở chỗ này làm cậu thêm lần nữa, thì đừng dựa vào tôi”

Mạch Mang Mang cả người mềm như bông, nhưng ngoài miệng vẫn không buông tha hắn, mượn lời của Lỗ Tấn mỉa mai hắn: “Vừa thấy ngắn tay tử, lập tức nghĩ đến bạch cánh tay, lập tức nghĩ đến lộ ra trọn vẹn thể, lập tức nghĩ đến sinh thực khí, lập tức nghĩ đến tính giao”.

Cố Trăn gật đầu cười: "Đúng vậy, chỉ khi cơ thể cậu hàm chứa dươиɠ ѵậŧ của tôi thì mới có thể ngoan, đúng không?”

“ Khốn khϊếp” Mạch Mang Mang trực tiếp đá hắn “ Cậu đi trước đi”.

Cố Trăn đi rồi, Mạch Mang Mang một mình ở trong rừng cây ngây người một lúc mới ra cổng trường.

Chỉ có một chiếc xe quen thuộc đậu ở cửa, Mạch Mang Mang bước tới, ngồi vào ghế sau, nói: "Xin lỗi chú Trương, hôm nay đến muộn.”

Xe chạy chầm chậm, Mai hạ cửa kính xe xuống thấp nhất nhìn ra khung cảnh đang lùi dần, làn gió mát rượi thổi vào mặt khiến cô thấy dễ chịu hơn.

Khi đang chờ đèn đỏ ở một ngã tư nào đó, cửa hàng tiện lợi 24 giờ bên đường tình cờ có người ghé vào, tiếng “ding-dong” giòn giã cắt ngang sự yên tĩnh của con phố, cửa kính tự động mở ra, cô nhìn thấy Cố Trăn ở phía sau quầy thu ngân, mặc đồng phục làm việc bình thường nhưng tướng mạo vẫn phong độ và nổi bật.

Mạch Mang Mang cảm thấy đồng phục học sinh của bọn họ kỳ thật cũng rất bình thường, có đôi khi không phải là người dựa vào quần áo, mà là đối với một số người mà nói, quần áo vĩnh viễn chỉ có thể làm nền.

Người phụ nữ bế một bé gái, mua một chai nước suối cho cô bé uống thuốc, bộ dạng cô bé không tình nguyện mà nhìn chằm chằm vào kẹo que trên tay Cố Trăn. Không biết hai người nói gì đó, cô bé ngoan ngoãn uống thuốc sau đó Cố Trăn đưa cho cô bé một viên kẹo, đưa tay sờ lên đầu cô bé, khẽ mỉm cười, nụ cười rất khác với mọi khi.

Bỗng nhiên Cố Trăn giương mắt, biết rõ hắn sẽ không nhìn ra bên ngoài nhưng Mạch Mang Mang vẫn vội vàng kéo cửa kính lên.