Chương 3: Âm mưu bại lộ

Không đợi Bối Tịnh Sơ phỉ nhổ, hoàng đế đã cười khẩy một tiếng: “Thế tên thị vệ tư thông với ngươi đâu?”

Trong cung không thiến chỉ có thị vệ, còn toàn là Ngự lâm quân của ông.

Cấm vệ của Hoàng đế, tiền đồ vô lượng, trong nhà kiều thê mỹ thϊếp nhiều vô kể, ai lại mạo hiểm bị chém đầu để tư thông với tiểu cung nữ?

Anh phi nghe đến đây không khỏi luống cuống, thị vệ là cận thần của thiên tử, bà ta quả thật không mua chuộc nổi.

Trái lại tiểu cung nữ khá thông minh, lập tức dập đầu bịch bịch, giọng nói vang dội: “Nô tỳ yêu hắn tận xương tủy, sẽ không khai ra hắn, muốn chém muốn gϊếŧ, đều nghe theo mệnh lệnh của bệ hạ và chủ tử.”

Bối Tịnh Sơ rúc trong ngực hoàng đế cũng cảm nhận được bầu không khí trì trệ.

“Người mua chuộc ngươi chắc đã đáp ứng bảo vệ an toàn cho người nhà của ngươi đi?” Giọng nói của hoàng đế vẫn như thường, hơi thở trầm ổn, song mọi người đều nghe ra uy hϊếp trong đó.

Tiểu cung nữ bị dọa toát mồ hôi lạnh.

“Đáng tiếc giữ không nổi, cung nữ dâʍ ɭσạи cung đình không đến mức chém đầu toàn tộc, nhưng bắt đầu từ triều đại của trẫm sẽ thi hành hình phạt này.”

Bối Tịnh Sơ vươn tay nhỏ, giơ ngón cái tán thưởng, 【 Không hổ là bạo quân người gặp người sợ, đủ tàn bạo. 】

Hoàng đế bị nhãi con phá đám, bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, đầu đầy vạch đen.

Nhóc con vô lương tâm, ông đây là vì ai hả?

Tiểu cung nữ bị dọa chết khϊếp, nàng ta biết bệ hạ nói được làm được.

Tiểu cung nữ chưa từng gặp mặt hoàng đế, song có nghe bệ hạ tính tình tàn bạo, lần này gặp được mới biết thế nào là đáng sợ.

Trước khi gánh tội nàng ta dĩ nhiên đã chuẩn bị sẵn sàng phải chết, điều kiện là Anh phi đáp ứng được cho gia đình nàng ta bình an phú quý, trả tiền chữa trị cho người mẹ gìa bệnh tật quấn thân của nàng ta.

Nếu cả nhà bị hạch tội chém đầu, nàng ta còn gánh tội làm gì.

Lúc này nàng ta mới ý thức được, giúp đỡ Anh phi lừa gạt hoàng đế, tráo công chúa phải trả cái giá đắt cỡ nào.

Tiểu cung nữ run rẩy hỏi: “Nếu nô tỳ nói, có phải có thể đảm bảo người trong nhà còn sống không?”

Hoàng đế hiếm khi khai ân: “Chỉ mình ngươi chết.”

Dám tráo con của ông thì phải chấp nhận hình phạt muốn sống không được muốn chết không xong, dằn vặt trong đau đớn quằn quại tới khi kiệt quệ chầu trời.

Anh phi hoảng loạn quát: “Im miệng! Hoàng Thượng, ả cung nữ này trước sau không cùng một lời khai, lời nàng ta nói không thể tin.”

“Tin hay không, do trẫm phán đoán, để nàng ta nói trước đã.”

Tiểu cung nữ: “Nô tỳ chưa từng mang thai, đứa trẻ này là chủ tử sinh. Bệ hạ không tin có thể tìm thái y kiểm tra cho nô tỳ.”

Bối Tịnh Sơ nghe ra vở tuồng này lại không nhịn được cằn nhằn dong dài: 【 Anh phi thật đúng là ngu xuẩn, muốn con trai cứ nói là sinh long phượng thai được rồi. Vừa bảo đảm lại cát lợi. Aizzz~ hiện giờ xem đi, lộ rồi. 】

Hoàng đế: …… Có phải trẫm nên khen con thông minh không?

Ông có chút đau đầu, đứa nhỏ này thông minh quá đỗi, ý tưởng khi quân phạm thượng nào cũng nghĩ ra được.

Nếu không phải có thể nghe thấy tiếng lòng của nàng, về sau nàng muốn lừa ông nhất định có thể đắn đo chuẩn xác.

Chẳng mấy chốc Bối Tịnh Sơ nghe được tiếng thái y truyền tới: “Vị cô nương này quả thật chưa từng mang thai.”

“Anh phi, ngươi còn lời gì để nói.”

Anh phi lắp bắp xin tha: “Đều tại thϊếp thân nhất thời bị quỷ mê hồn, cầu xin hoàng thượng nể tình thϊếp thân sinh hạ công chúa, lại chưa gây ra đại họa mà tha cho thϊếp thân một lần.”

【 Cười chết ta rồi, cái gì gọi là chưa gây đại họa? Bản công chúa bị bán vào thanh lâu được không, này còn không phải họa lớn? …… Ủa? Bạo quân điều tra ra rồi? Ta đây bị bán thế nào? 】