Chương 4: Trói buộc với hệ thống trị quốc

Hoàng đế tức run người.

Nếu tiểu công chúa có thể cho người ta nghe tiếng lòng, như vậy biết trước tương lai cũng không phải chuyện kỳ lạ.

Con gái của ông, con gái của ông!

Tiểu công chúa tôn quý khắp thiên lại suýt bị độc phụ này rắp tâm hãm hại.

“Người đâu, phế Anh phi làm dân thường, biếm vào lãnh cung.”

“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, người không thể nhẫn tâm như vậy, tiểu công chúa mới sinh, nó cần mẫu thân mình mà Hoàng Thượng.”

Nghe bà ta lấy Bối Tịnh Sơ làm lá chắn, hoàng đế càng thêm bạo nộ.

“Chính vì niệm tình ngươi có công sinh con, mới giữ cho ngươi một cái mạng, nếu không trẫm trực tiếp chém ngươi.”

Anh phi không dám xin tha nữa, bà ta biết hoàng đế không dọa mình.

Nếu còn không biết điều, bà ta sẽ bị tra tấn đến chết.

“Dẫn đi.”

Anh phi bị đưa đi, còn lại đám hạ nhân nối giáo cho giặc.

“Điều tra, đồng mưu đều loạn côn đánh chết.”

Đột nhiên, một tiếng trẻ con khóc vang lên.

Bấy giờ hoàng đế mới chú ý tới nhân vật chính còn lại của hôm nay, bé trai thiếu chút nữa bị tráo thành hoàng trưởng tử của ông.

Tuy rằng ông tàn bạo, nhưng không muốn gϊếŧ trẻ con.

Đang suy ngẫm xem nên xử lý thế nào, lại nghe được tiếng lòng của tiểu công chúa: 【 A a a a a chính là người này, nhìn trúng bản công chúa ở thanh lâu, sau đó cho rằng một nữ tử thanh lâu không xứng với hắn, làm đủ các loại ngược thân ngược tâm. Chờ bản công chúa người đi xác lạnh mới hối hận, kết quả biết được chân tướng mình chiếm thân phận của người ta. 】

Hoàng đế nhăn mày, ngược đãi con gái ông sao?

“Để trẫm ngẫm lại xem nên xử lý đứa bé kia như thế nào.” Hoàng đế lầm bầm lầu bầu tự hỏi, trên thực tế là đang hỏi Bối Tịnh Sơ.

Bối Tịnh Sơ quả nhiên bị dẫn đường, yên lặng hò hét trong lòng: 【 Phụ hoàng, mau thiến làm thái giám cho ta! 】

“Phụt ——” Hoàng đế vừa mới uống được ngụm trà thì bị sặc.

Không hổ là con ông sinh, uy vũ.

Nhưng ‘phụ hoàng’ là thứ gì?

Là phụ thân hoàng đế sao? Phụ thân là phụ thân, Hoàng Thượng liền Hoàng Thượng, nào có loại xưng hô kết hợp này?

Ông sửa đúng cho Bối Tịnh Sơ: “Bé ngoan, gọi phụ thân đi.”

Tưởng công công muốn nói lại thôi.

Bối Tịnh Sơ cũng rất cạn lời: 【 Ta mới sinh chưa được nửa ngày đâu, muốn ta mở miệng nói chuyện, đầu óc ngài bị kí©h thí©ɧ quá độ sao? 】

Hoàng đế: ……

Lúc này trong đầu Bối Tịnh Sơ vang lên một âm thanh:

[ Tích, hệ thống trị quốc buộc định thành công, thu thập điểm thưởng, đến thương thành đổi vật phẩm nha ~]

Là giọng điện tử.

Hệ thống trị quốc?

Vì sao lại buộc định nàng?

Nàng chỉ là tiểu công chúa muốn làm sâu gạo thôi.

Mi buộc định với bạo quân không phải có tác dụng hơn à?

Phỉ nhổ thì phỉ nhổ, Bối Tịnh Sơ vẫn ấn mở thương thành.

Kết quả chỉ có hai món đồ: Bùa vũ lực và bùa trí lực.

[ Hệ thống, cái này làm gì? ]

Hệ thống: [ Ý trên mặt chữ. ]

Nhìn cột điểm thường hiện tại bằng 0, Bối Tịnh Sơ quyết tâm phải tìm cơ hội thử một lần.

Nàng lật xem giao diện thao tác hệ thống, nhìn đến【 Thực đơn 】 không nói hai lời ấn nút.

Hình ảnh xuất hiện một tờ tư liệu:

Tên: Bối Hằng

Thân phận: Hoàng đế Thục Triều.

Tuổi tác: 22

Độ thiện cảm: 50

[Nội dung nhiệm vụ: Vạch trần thân thế nam chính, ngăn cản giang sơn Thục Triều rơi vào tay người ngoài. Thời hạn: Sáu tháng. Điểm thưởng: 100]

Nam chính, là đứa con Lệ phi mang thai, sinh chậm hơn nàng hai ngày.

Buồn cười nhất chính là, hắn cũng không phải con của bạo quân, là Lệ phi tư thông với người khác sinh ra.

Lý tưởng hào hùng của Bối Tịnh Sơ bị một chậu nước lạnh dội tắt.

[ Cái gì! Sáu tháng? Sáu tháng ta đã biết nói à, ta có thể làm được gì? Thân phận nam chính đến lúc kết thúc cuốn truyện còn không bị vạch trần, muốn ta làm được trong vòng sáu tháng, nhà mi xác định đây là chuyện cho người làm sao? ]

……….