Chương 2: Tiếng lòng của tiểu công chúa

Ông nhìn quanh bốn phía, cung nhân đều khom lưng cúi đầu, không ai mở miệng.

“Ngươi có nghe được tiếng người nói chuyện không?” Ông hỏi Tưởng công công.

Tưởng công công sửng sốt, trả lời: “Không nghe thấy ạ.”

【Mẹ nó, cha ruột còn lề mề bao lâu nữa! Sao không đi vào. Bản công chúa sắp bị lão ma ma này bịt chết rồi! 】

Trong chậu, ma ma, bịt chết.

Hoàng đế bắt được những từ mấu chốt.

Tại một góc tường, lão ma ma một tay bưng chậu, một tay nhét vào trong chậu.

Không chú ý không thấy gì, vừa để ý liền thấy vô cùng kỳ lạ.

Người bình thường đều dùng hai tay ôm chậu, bà ta lại nhét một tay vào trong chậu để che đậy thứ gì, cánh tay kia vừa nhìn là biết đang dùng sức.

Thấy Hoàng Thượng nhìn qua, lão ma ma thót tim, cái chậu suýt chút nữa rơi xuống.

Bối Tịnh Sơ cũng bị lắc lư choáng váng đầu óc.

【 Lực tay của bà già này không ổn chút nào! Có thể cẩn thận được không. 】

“Ngươi, lấy cái tay ra đây.”

Lão ma ma thấy Hoàng Thượng ra lệnh, sợ tới mức tay càng thê dùng sức, suýt ấn cái đầu Bối Tịnh Sơ bẹp dí.

Nàng giãy giụa, nhưng trẻ con mới sinh lấy đâu ra sức, so ra không khác gì con kiến hôi.

Thấy ma ma kháng chỉ, hoàng đế trực tiếp rút bội kiếm bên hông thị vệ, một phát chém vào cánh tay ma ma.

“A!!”

Cùng với tiếng hét thảm, chậu gỗ rơi xuống.

Hoàng đế vươn tay vững vàng đỡ được cái chậu.

【 Phù, cuối cùng cũng có thể hít một hơi. 】

Hoàng đế thò tay vào chậu gỗ.

Lão ma ma dù đau như chết cũng vội quỳ xuống, ôm cánh tay máu chảy đầm đìa, hoảng sợ ngăn cản: “Vật bẩn do phụ nhân sinh sản để lại, bệ hạ đừng làm ô uế tay mình.”

Hoàng đế không thèm để ý tới bà ta, trực tiếp xốc mảnh vải máu, lộ ra em bé trắng trẻo bụ bẫm bên dưới.

Giọng ông mang theo lửa giận ngập trời, “Đây là cái gì?”

Tưởng công công theo tới nhìn thấy cũng phải hoảng sợ.

Lão ma ma run bần bật, trả lời: “Là…… Là nghiệt chủng do một tiểu cung nữ tư thông với thị vệ sinh ra, nô tỳ lập tức mang nó đi xử trí.”

“A a a.” Bối Tịnh Sơ vươn cánh tay, không phục phát ra tiếng kêu con nít.

【 Phụ hoàng, ngài đừng nghe lão yêu bà này nói, con là con gái ngài đó! Phi tử sinh con tự dưng ôm đến một đứa bé không phải rất lạ sao? Ngài điều tra chút đi! Đừng có lập Anh phi làm hậu, giúp người ta nuôi con mười mấy năm. 】

Có điều, nắm tay nho nhỏ nhanh chóng rũ xuống.

【 Ai da ~ chắc không điều tra ra rồi, bằng không sao mình bị bán vào thanh lâu được. 】

Hoàng đế nghe được tiếng kêu của con nít, lại không thấy đứa trẻ nói chuyện, trong lòng hiện lên một suy đoán ly kỳ.

Ông lần nữa hỏi Tưởng công công: “Ngươi có nghe thấy ai nói chuyện không?”

Tưởng công công chẳng hiểu ra sao, đúng sự thật đáp: “Dạ bẩm, là lão ma ma đang nói chuyện ạ.”

Hay lắm, hoàng đế đã xác định.

Ông nghe được tiếng lòng của đứa nhỏ này, kinh ngạc qua đi, ông trấn định lại.

Nếu đây thật sự là đứa bé của ông, ắt có chỗ đặc biệt?

Là phúc khí, chứng tỏ thiên mệnh của ông càng thêm lớn. Là yêu tà, ông không tin một đế vương còn không trấn áp nổi một đứa trẻ.

Hiện tại quan trọng nhất không phải chuyện thần kỳ này, mà là thông tin do tiếng lòng đứa trẻ mang tới.

Có phải Anh phi thật sự tráo con, dùng một đứa con hoang tới đảo trộn huyết mạch hoàng thất hay không.

Nghĩ đến đây, ánh mắt hoàng đế tối lại.

Anh phi trước giờ dịu dàng hiểu lòng người, ông không muốn tin chuyện do Anh phi làm.

“Điều tra! Chuyện hôm nay, điều tra rõ cho trẫm!”

Bối Tịnh Sơ rơi vào một vòng ôm dày rộng ấm áp, do đích thân bạo quân tự mình ôm vào.

Anh phi đã sớm có chuẩn bị, Bối Tịnh Sơ nghe được tiếng một tiểu cung nữ vang lên.

“Bệ hạ thứ tội, thứ tội! Nô tỳ tội đáng chết vạn lần, không nên dâʍ ɭσạи cung đình, sinh ra nghiệt chủng, xin bệ hạ tha mạng, nô tỳ lập tức bóp chết nghiệt chủng này!”