Chương 1: Ai đang nói chuyện

“Ôm nó đi đi!”

Bối Tịnh Sơ nỗ lực mở mắt, muốn thấy rõ tình huống xung quanh.

Nhưng hiện tại thị lực của nàng còn kém hơn đời trước cận thị, một mảnh mờ ảo như bị đánh mosaic, cái gì cũng không thấy rõ.

Chỉ có tiếng nói bên tai là cho nàng biết hoàn cảnh hiện tại của mình.

Giơ tay tới trước mặt xem xét, là một đôi tay nhỏ xíu xiu.

Chẳng lẽ nàng xuyên đến trên người của một đứa con nít?

“Chủ tử, không cân nhắc lại sao? Một khi quyết định sẽ không thể quay đầu.”

Phụ nhân mới sinh xong đang nằm trên giường nhắm mắt, đến nhìn cũng không thèm nhìn lấy một cái.

“Bổn cung muốn hoàng tử! Hoàng Thượng nói rồi, ai sinh được đại hoàng tử, người đó chính là Hoàng Hậu!”

Bà ta không cam lòng nói: “Tiện nhân Lệ phi kia cũng sắp sinh, bổn cung không còn cơ hội, công chúa thì không thể kế thừa đại thống, có ích gì? Ôm đi!”

Bối Tịnh Sơ nằm trong tã lót cuối cùng cũng nhớ ra mình đang ở trong tình huống gì, mẹ ruột của thân thể này là một phi tần, bà ta muốn đổi công chúa mình sinh thành hoàng tử, dùng để tranh đoạt ngôi vị Hoàng Hậu!

Trời thấy còn thương, Bối Tịnh Sơ nàng xuyên qua, xuyên vào thân phận phú quý nhất thiên hạ, nhưng lại không có phúc được hưởng.

Thế này có khác gì mang tờ vé số đi nhóm lửa trước ngày biết trúng giải!

“Oa oa oa ~” Nàng gào giọng khóc, khóc đến là vang dội.

Anh phi thấy tiếng vang quá lớn, vội ra lệnh: “Đừng giữ lại lâu khiến người ta chú ý, nhanh vứt nó đi! Đưa hoàng tử của bổn cung tới bên cạnh ta!”

Bối Tịnh Sơ xuyên vào một cuốn tiểu thuyết, thân thể này là tiểu công chúa lưu lạc thanh lâu, sau khi lớn lên có tuyến tình cảm ngược luyến tình thâm với hoàng tử giả được đổi tới bên cạnh Anh phi.

Ồ không, là công chúa thật nhưng không ai biết. Muốn chết quá, sao lại xui xẻo như vậy, nàng thấy mình ngay vòng ngược thân thứ nhất đã không qua cửa được rồi.

Phải biết rằng hoàng tử giả bị Anh phi nuôi như lùa gà, tính cách biếи ŧɦái, dày vò công chúa thật đến chết đi sống lại.

Ma ma dùng tay bịt miệng Bối Tịnh Sơ, không cho nàng tiếp tục khóc ra tiếng.

Bà ta giúp Anh phi làm việc, trong lòng cũng rất bất an, đây chính là đổi con vua đó.

Nhưng chủ tử nói đúng, một cô công chúa có thể làm nên trò trống gì?

Nếu bà ta là ma ma nuôi lớn hoàng tử, về sau hoàng tử cầm quyền phong vương, thậm chí đăng cơ, bà ta sẽ được phong quang vô hạn.

Trái lại đi theo một cô công chúa, nhiều nhất đạt được chút tiền tài tầm thường.

Nếu công chúa không được sủng ái, sẽ bị phò mã bắt chẹt, bà ta cũng sẽ phải chịu khổ theo.

Còn không bằng đánh cuộc, đổi tới một vị hoàng tử.

Bối Tịnh Sơ mắt thấy sắp bị ngạt chết chết, nàng nhanh trí ngoan ngoãn không khóc mới được thả ra.

Nàng bị cuốn trong chiếc ga giường nhiễm máu, đặt vào một chiếc chậu rồi bê qua loa ra ngoài, vứt đi như vứt rác.

Mùi máu tươi gay mũi làm nàng rất khó chịu, lúc này một trận tiếng bước chân chỉnh tề nhanh chóng tới gần.

“Đứa trẻ có bình an không? Là hoàng tử hay công chúa?” Đây là một giọng nam, chẳng lẽ là người ca nghi của nàng?

Bối Tịnh Sơ muốn khóc thành tiếng khiến ông chú ý, kết quả một bàn tay thô ráp cách vải dệt bẩn thỉu che đậy miệng mũi nàng.

“Bẩm bệ hạ, mẫu tử bình an, là một hoàng tử.”

Hoàng đế vỗ tay cười to: “Tốt, đều thưởng.”【Ai nha ~ cha ruột ở ngay bên ngoài, con gái lại nằm ở trong chậu, ta thật sự quá thảm~】

Hoàng đế đang đón hoàng tử giả bỗng dừng động tác.

Ai? Là ai đang nói chuyện?