Chương 18: Bé con cho hôn cái!

Giữ lại không được, vậy trực tiếp dùng trọng hình đi, Đại Lý Tự có một trăm cách khiến nàng ta phải phun ra gian phu là ai.

Lệ phi luống cuống, đảo lộn huyết mạch hoàng thất là tội lớn hơn cả hạ độc hại công chúa.

Trước đó nhà mẹ đẻ của Anh phi mới bị gϊếŧ sạch chính là ví dụ điển hình!

“Bệ hạ, ngài đang nói gì vậy?” Bà ta cười miễn cưỡng, không còn phong thái kiều mị như trước, cười mà còn khó coi hơn cả khóc.

“Nói đi, cha ruột đứa bé là ai?”

Đã nói huỵch toẹt ra như vậy, Lệ phi biết mình giấu không được rồi.

Cầu phú quý trong hung hiểm, bà ta một đường dùng thủ đoạn thượng vị nếm được ngon ngọt, cuối cùng vẫn nghênh đón một ngày lật xe.

Lúc này nam chính bị ôm tới.

Cho dù là nam chính tà vương bá đạo lạnh lùng oanh tạc thiên hạ, hiện tại cũng chỉ là một đứa con nít.

Nhưng nam chính không hổ là nam chính, vừa sinh ra đã khác người. Xem cái mũi cái mắt kia đi, bụ bẫm trắng trẻo lại đáng yêu, còn biết thổi bong bóng nữa.

Bé trai từ lúc sinh ra tới nay toàn thấy người lớn, bỗng dung nhìn thấy một bạn nhỏ khác, không khỏi tò mò rướn đầu, nhe lợi cười ngọt ngào.

Đáng yêu chết Bối Tịnh Sơ rồi.

Bối Tịnh Sơ hò hét trong lòng: 【 A a a ~ Bé con đáng yêu quá, rất muốn niết, muốn sờ, bé con cho dì hôn cái ~】

Nhãi con trong ngực hoàng đế nỗ lực lật người muốn hôn một đứa bé khác, phối với tiếng lòng của nàng, thấy thế nào cũng không hài hòa.

Hoàng đế: Quá vớ vẩn.

Ông ấn Bối Tịnh Sơ trở về, quấn chặt tã lót, cưỡng chế tắt máy.

【 A a a a bạo quân! Người xấu! Thả ta ra ngoài, ta muốn chơi con nít! 】

Hoàng đế làm bộ không nghe thấy tiếng lòng của nàng.

Bối Tịnh Sơ hò hét mệt rồi, thấy không ai để ý tới mình, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.

Hoàn toàn không biết đứa bé còn lại trong căn phòng này nghe được tiếng lòng của nàng, đảo mắt nhìn quanh trái phải cũng không thấy là ai đang nói chuyện.

Kết quả chỉ có thể mở to đôi mắt ngây thơ,

“Nếu ngươi khai ra toàn bộ vây cánh, trẫm có thể suy xét giữ lại một mạng cho con của ngươi.”

Lệ phi kinh hỉ không dám tin: “Thật sao? Tạ ơn bệ hạ! Tạ ơn bệ hạ!”

Bà ta ở bên cạnh hoàng đế hầu hạ mấy năm, quá hiểu tính cách của ông.

Tàn nhẫn bạo nộ, gặp phải tội phạm trực tiếp dùng trọng hình tra hỏi, hoàn toàn không có cơ hội nói điều kiện.

Hơn nữa bà ta đội nón xanh cho ông, đứa bé kia không có khả năng còn sống.

Vì vậy Lệ phi gần như vui mừng phát khóc.

Hoàng đế lười biếng vỗ về nhãi con trong lòng, có lòng tốt giải thích một câu: “Muốn cảm ơn thì nên cảm ơn tiểu công chúa, ngươi thấy đấy. Tiểu công chúa của trẫm rất thích hắn.”

Ông vốn không muốn giữ lại nghiệt chủng kia.

Nhưng nghĩ đến biểu hiện cực thích nghiệt chủng kia của tiểu công chúa nhà mình, nếu tỉnh lại phát hiện nghiệt chủng bị ông xử tử, nàng sẽ lại mắng ông là bạo quân.

*

Thời điểm Bối Tịnh Sơ tỉnh lại, nghe cung nhân nói, Lệ phi và đại hoàng tử chết bất đắc kỳ tử.

【 Không thể nào, bạo quân thật sự gϊếŧ chết hai người kia sao. Nam chính tuy rằng tương lai rất hư hỏng, nhưng hiện tại mới là đứa bé chỉ biết ăn biết ngủ thôi! Đến trẻ con cũng gϊếŧ, không hổ là bạo quân! 】

Nghe thấy Bối Tịnh Sơ bắt đầu chửi mình, hoàng đế thầm than may mắn vì mình đã giữ lại đứa bé lại.

Ông sai người ôm đứa bé tới, em bé không hề biết hết thảy xung quanh mình đã biến hóa long trời lở đất, mở to đôi mắt đen lúng liếng đầy tò mò to nhìn lại.

Thấy được tỷ tỷ ngày hôm qua mới gặp, đứa trẻ cao hứng ê ê a a vươn cái tay ngắn nhỏ về phía Bối Tịnh Sơ.

Bối Tịnh Sơ lại bị sự đáng yêu của nam chính làm cho tim gan phèo phổi mềm nhũn.

【 May quá, may quá, nếu nam chính cứ thế ngỏm củ tỏi thì thật đáng tiếc nha, thiên phú bậc này, năng lực bậc này, có thể thu phục chính là thiên tài tuyệt thế vô song. 】